Trên lôi đài.
Sau khi chần chờ trong một thoáng, Thạch Mục cưỡng bách thu hồi thế đao của mình lại một cách vội vàng. Lực lượng phản chấn khiến ngực hắn như bị nghẹn. Họ Thạch cố gắng đè ép luồng khí huyết đang bốc lên trong cơ thể, chân phải đạp nhẹ lên mặt đất, thân hình liền bắn ngược về sau. Một khắc sau, một mảnh bóng đao màu xanh bổ lướt qua trước mặt Thạch Mục, gần trong gang tấc. Sát khí lạnh thấu xương trên lưỡi đao làm hắn rùng mình một cái. Thân hình của Ô Lợi lại không chút dừng lại, vẫn bám sát theo như quỷ mị. Loan đao trong tay gã lại một lần nữa quơ lên, hoá thành một đoàn ánh đao màu xanh, mặt ngoài đao mơ hồ có tia sét nhỏ chạy lẹt xẹt. Trong chớp mắt, loan đao đã đuổi sát đến cổ Thạch Mục, bổ xuống một phát. Sắc mặt họ Thạch trầm xuống, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay chợt phừng lên ánh lửa sáng rỡ, rất nhanh hoá thành một thanh cự đao hoả diễm cực lớn, vung tay lên, bổ về phía loan đao đang tới kia.
- Oanh
một tiếng nổ đinh tai nhức óc! Một cỗ sóng khí hình tròn cực nóng xen kẽ vài tia sét xanh nhộn nhạo lan toả ra bốn phương tám hướng.
Ô Lợi biến sắc, một cỗ cự lực viễn siêu sức tưởng tưởng của gã chạy dọc theo loan đao xộc thẳng tới cánh tay phải, rồi ồ ạt trút vào trong cơ thể gã như vỡ lũ. Tay phải gã lập tức tê rần, loan đao bay ra khỏi tay, cả người không tự chủ được phải lùi về sau mấy bước mới có thể hoá giải hết lực phản chấn trong cơ thể. Tuy vậy, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể lại cho cảm giác khó chịu như bị đảo lộn lên, làm tinh thần gã có chút sợ run. Ngay khi Ô Lợi bị đẩy lui, trong mắt Thạch Mục loé lên hào quang, hai chân hắn đạp mạnh lên lôi đài một cái, cả người như một con báo sắn bắn vọt ra, trong chớp mắt đã đến trước người Ô Lợi. Ô Lợi vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay Thạch Mục đã loé lên, mười ba ánh đao đỏ thẫm nối đuôi nhau mà ra, hung hăng chém xuống phần bụng của Ô Lãng.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Vẫn Thiết Hắc Đao vừa mới chạm vào phần vảy nơi bụng Ô Lợi thì quầng sáng vàng mông lung bao ở mặt ngoài lớp vảy lập tức bắt đầu chảy xuôi như nước, một cỗ lực lượng cổ quái cản ánh đao lại.Thạch Mục còn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ cảm giác lưỡi đao của mình trượt một cái, rồi Vẫn Thiết Hắc Đao sượt qua lớp vảy của đối phương, chém vào trong không khí. Thế đao bổ xuống mạnh mẽ nhưng chém lệch mục tiêu làm thân hình của Thạch Mục mất đà, thoáng loạng choạng. Thạch Mục sững sờ, một đao vừa rồi như thể chém lên trên một vật thể trơn trợt vậy, cũng không có tạo ra tổn thương gì cho đối phương.
Nhân cơ hội này, thân hình Ô Lợi gấp gáp tránh đi, lùi ra khỏi phạm vi công kích của Thạch Mục. Gã cũng nhanh chóng rút một thanh đoản đao bích lục, ngập ngụa mùi tanh từ bên hông ra. Thạch Mục vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ô Lợi rời đi như quỷ mị của mà lông mày hơi nhíu lại.
(bình= bằng phẳng, đài= nơi cao rộng chuyên để quan sát, biểu diễn...)
Trên bình đài*, trong mắt Tế Ti Y Hách vốn lộ ra một tia kinh ngạc nhưng ngay lập tức đã bị một tia trào phúng thay thế. Lúc này tất nhiên lão đã nhìn ra tu vi của Thạch Mục chẳng biết từ lúc nào đã đạt đến Hậu Thiên hậu kỳ, lực lượng lại mạnh mẽ có chút kinh người. Nhưng tất cả những điều này cũng không khiến lão lo lắng chút nào, bởi muốn dựa vào những thứ này phá vỡ lớp giáp vảy rắn của Ô Lợi thì còn lâu mới đủ. Nghĩ đến đây, lão lại chuyển ánh mắt nhìn sang thanh đoản đao bích lục màu xanh rờn trong tay Ô Lợi, chỗ sâu trong đồng tử hiện lên vẻ dữ tợn không dễ phát hiện.
Lông mày của Tế Ti Viêm Nha ngồi bên người công chúa Hoả Vũ cau lại, khẽ lắc đầu. Mà tất cả các Tế Ti khác của các bộ đều bày ra dáng vẻ đến xem cuộc vui. Cực Xà là một trong những loại hung thú Hậu Thiên khó đối phó nhất trong Dũng Sĩ Cấm Địa. Cho nên trong lúc nói chuyện với nhau, những người này đều tỏ vẻ rất có lòng tin với phòng ngự của Ô Lợi.
Chỉ có Đại Tế Ti là thủy chung lim dim cặp mắt lão, ngồi gật gù ở đó, dường như ngủ mất rồi. Còn công chúa Hoả Vũ thì trước vui mừng sau kinh sợ, nhìn vầng sáng lưu chuyển trên lớp vảy của Ô Lợi mà sắc mặt ngưng trọng, đôi mày đẹp nhíu lại.
Xung quanh lôi đài, tiếng hoan hô vang lên rung trời. Lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi của Ô Lợi và Thạch Mục tuy có tốc độ cực nhanh khiến mọi người không nhìn kịp nhưng cũng khiến bọn họ đã mắt cực kỳ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Ô Lợi lại đánh giá thoáng Thạch Mục một lần nữa, sau đó lạnh lùng cười cười. Đồ đằng Xích Mãng trước ngực lại lần nữa chớp động, thân hình gã chợt vang lên tiếng lách cách, lập tức lớn bổng lên một vòng. Sau đó thân thể ngay tại chỗ nhoáng lên, tách thành ba bóng người mờ mờ ảo ảo. Tất cả đều cầm một thanh đoản đao màu xanh lá, cùng xông lên đánh về phía Thạch Mục. Thạch Mục thấy thế, trong mắt chợt hiện lên một tia kim quang không dễ phát hiện, sau đó nhanh chóng bày ra vẻ mê man. Hắn múa Vẫn Thiết Hắc Đao huyễn hoá ra một bức màn toàn bóng đao màu hoả hồng, chém về Ô Lợi phía bên phải đang lao tới kia.
Ô Lợi mừng thầm, mặt loé vẻ vui mừng, mắt thấy sắp bị đao chém trúng thì dưới chân gã trợt một cái, lập tức xuất hiện ở chỗ trống phía bên trái Thạch Mục, gần trong gang tấc. Một đao loé lên chém về phía cổ Thạch Mục, mà hai bóng người phía sau lưng gã cũng chậm rãi tiêu tán đi.
Đúng lúc này, ánh đao phía bên tay phải Thạch Mục chợt thu lại, thân hình hắn lập tức khuỵu xuống, tránh thoát một kích này của Ô Lợi. Đồng thời, tay trái lập tức trở nên trắng noãn óng ánh, ẩn ẩn ánh lên ánh kim loại, sau đó hung hăng đấm ra một quyền.
- Bịch!
Một tiếng trầm đục! Nắm đấm chuẩn xác đấm trúng bụng của Ô Lợi, vầng sáng mờ ảo phía trên lớp vảy của gã ta lại lần nữa lưu chuyển.
Ngay khi cỗ lực lượng cổ quái đó chuẩn bị manh nha xuất hiện thì Thạch Mục chợt gầm lên một tiếng dữ tợn, cánh tay trái đột nhiên biến thô to một vòng, toàn lực đấm ra một kích! Một kích này lực lượng bộc phát ra khủng bố không kém gì cao thủ Tiên Thiên! Quầng sáng mỏng lưu chuyển trên lớp vảy ngoài thân Ô Lợi lập tức ngưng đọng lại, một giây sau thì nổ tung, kéo theo lớp vảy chỗ bụng Ô Lợi cũng bung bét vỡ nát. Sự kinh ngạc trên mặt Ô Lợi còn chưa kịp tiêu tán thì một cơn đau nhức kịch liệt từ phần bụng đã truyền tới, như có một cái búa tạ vạn cân nện lên trên bụng gã.
- A!
Một tiếng hét thảm truyền ra, giữa đường lại im bặt.
Cả người Ô Lợi như một cái bao tải rách bay vèo ra ngoài, nện lên rào chắn gỗ của lôi đài rồi nảy ngược lại, nặng nề ngã xuống mặt lôi đài. Máu mồm máu mũi phun ọc ọc, sớm đã chết ngất đi rồi.
Đoản đao lục bích* cắm sau vào sân lôi đài, đuôi đao vẫn còn rung động phát ra âm thanh “ông ông”.
đao ngắn màu xanh lá đậm như màu nọc lục bíchMấy trăm Man nhân đang vây xung quanh lôi đài theo dõi trận đấu đều ngẩn người ra, theo bản năng nhìn về phía Ô Lợi thì thấy chỗ bị thương trên người hắn bong tróc ra vảy rắn, vết thương hết sức nghiêm trọng, máu thịt lẫn lộn, khí tức trên người cũng yếu ớt đi vô cùng.
Như vậy, thắng thua đã được phân định rõ ràng.
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, không khí đấu trường trở nên im ắng đáng sợ.
Trên đài cao, các Tế Ti của các bộ lạc đều lộ ra thần sắc không thể tin được, nhất là Tế Ti Y Hách của Liệt Xà bộ, hắn sững sờ ra, rồi ngay sau đó khuôn mặt toát ra vẻ giận dữ đáng sợ.
Công chúa Hỏa Vũ kinh ngạc nhìn lướt qua Thạch Mục, rồi thân thể nàng thả lỏng ra, cả người nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, khóe miệng vẽ ra một độ cong tựa như đang mỉm cười vui vẻ.
Đại Tế Ti Tất Lực Cách vẫn giữ vẻ ngái ngủ, mí mắt hơi hạ xuống nhưng bên trong lại lóe lên một luồng hào quang kỳ lạ, lão mở miệng một cách chậm rãi:
“Y Hách, tuyên bố kết quả.”
Sắc mặt Y Hách tái nhợt, định nói gì đó nhưng đành thôi, vẻ mặt hắn biến đổi tuyên bố:
“Người thắng trận, Thạch Mục.”
Những Man nhân bên cạnh lôi đài đến giờ mới kịp phản ứng lại, những tiếng hoan hô thán phục vang lên rầm rộ liên tiếp.
Man tộc luôn tôn sùng cường giả, Thạch Mục đã dùng thực lực chứng minh sự cường đại của hắn, nhận được sự tán phục của phần lớn Man nhân.
Thạch Mục thở nhẹ một hơi trong lòng, nhìn về phía Ô Lợi đang hôn mê bất tỉnh trên sân, rồi lại liếc về phía đoản đao kia khẽ nhếch miệng lên.
Hiển nhiên tên này nhận lệnh Y Hách lấy mạng hắn. Vừa rồi hắn mà tăng thêm chút lực nữa thì sẽ đánh chết tên này ngay lập tức, thế nhưng cân nhắc thiệt hơn lại thì vẫn nên thu tay, không nên làm như vậy.
Thạch Mục thu lại ánh mắt, đeo Vẫn Thiết Hắc Đao vào sau lưng rồi nhảy xuống lôi đài.
Y Hách nghe được những tiếng hoan hô trầm trồ xung quanh, sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi.
“Y Hách đại nhân.” Một tộc nhân Liệt Xà bộ sau lưng hắn nhỏ giọng nói một câu.
“Còn đứng đấy làm gì, không lên mang Ô Lợi về đi.” Y Hách nổi giận đùng đùng quát to.
Người kia giật mình một cái, vội vã chạy xuống, điều hai gã tộc nhân Liệt Xà bộ chạy lên đấu trường vác Ô Lợi đang bị bất tỉnh trên sàn đấu xuống.
“Kết quả tỷ thí đã ngã ngũ, Y Hách Tế Ti nên tuân theo giao ước đưa bí thuật Đồ Đằng của Liệt Xà bộ lạc ra cho Thạch Mục a.” Hỏa Vũ công chúa cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Tế Ti Y Hách.
Lúc này Thạch Mục cũng đi đến đứng sau lưng công chúa Hỏa Vũ.
Trên đài cao, các Tế Ti nhìn về phía Thạch Mục cũng khác trước rất nhiều, đến giờ thì việc Thạch Mục đánh chết Hung Mãng Ba Đầu trong bí cảnh cũng đã được tin tưởng hơn vài phần.
Sắc mặt Y Hách cực kỳ âm trầm, mặt hắn nóng lên như muốn chảy cả nước ra. Một lát sau, hắn phất tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một miếng xương màu xanh ném về phía Thạch Mục.
“Vút” “Bộp”, Thạch Mục đưa tay bắt lấy mảnh xương kia.
*Thâm tàng bất lộ: chỉ người có thực lực mạnh mẽ mà ẩn giấu, thần bí khó dò.
“Thạch Mục tiểu huynh quả nhiên thâm tàng bất lộ*, Y Hách bội phục! Trong đoạn xương kia có ghi lại bí thuật Đồ Đằng của tộc ta, nếu như ngươi sợ giả thì có thể nhờ Đại Tế Ti coi lại. Ngoài ra, ngươi chỉ có ba ngày để xem xét ghi nhớ, học được bao nhiêu thì tùy vào ngộ tính của ngươi. Nếu như ngươi đem bí thuật truyền ra ngoài mà để ta biết được thì cho dù ta không trách phạt gì thì Đại Tế Ti cũng sẽ không tha cho ngươi đâu. Mong rằng ngươi có thể giải quyết tốt.”
Y Hách nói xong hướng về phía Đại Tế Ti thi lễ một cái rồi quay người đi về phía xa. Những tộc nhân khác của Liệt Xà bộ cũng không dám nán lại lâu, xoay người đi theo hắn.
Cuộc tỉ đã thí kết thúc, những người khác tới xem cũng nhanh chóng giải tán. Công chúa Hỏa Vũ đưa mắt nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục cũng hiểu ý, đưa mảnh xương đặt lên trán, nhắm mắt lại dẫn tinh thần lực vào dò xét.
Sau một lúc, hắn mở mắt ra, mặt lộ nụ cười tươi gật đầu với công chúa Hỏa Vũ. Công chúa Hỏa Vũ cũng thả lỏng người ra, nhìn về phía Đại Tế Ti nói.
“Đại nhân, sự tình kết minh hôm này đã hoàn thành, tiểu nữ còn phải nhanh chóng trở về Nhân tộc truyền tin tức, đồng thời cũng phải xắp xếp chuẩn bị một số tài nguyên theo giao ước, ta đành cáo từ.” Hỏa Vũ chắp tay chào.
“Nếu vậy thì ta cũng không giữ ngươi nữa.” Đại Tế Ti run rẩy đứng lên đáp lễ.
“Viêm Nha, ngươi phái tinh anh của Thanh Nha bộ bảo vệ công chúa trở về đi, nhớ cẩn thận, không được có sai làm nào đấy.” Đại Tế Ti thoáng dừng lại một chút, giọng điệu uy nghiêm phân phó.
“Vâng!” Viêm Nha vội vàng đứng lên cung kính đáp.
Tất Lực Cách gật đầu với công chúa Hỏa Vũ rồi chậm rãi đứng dậy đi xuống đài cao, bước về phía xa.
Những Tế Ti của các bộ lạc khác biết rõ công chúa Hỏa Vũ phải rời đi nên đều khách khí chào hỏi một tiếng với nàng rồi cũng nhanh chóng rời đi về nơi nghỉ của bộ lạc mình.
Thoáng cái, trên đấu trường chỉ còn mỗi công chúa Hỏa Vũ, Thạch Mục và người của bộ lạc Thanh Nha. Tế Ti Viêm Nha phân việc cho mấy vị Tế Ti cấp dưới, mấy người đều gật đầu, sau đó bước xuống đài cao, đi xắp xếp người làm nhiệm vụ được giao.
Thạch Mục khẽ đảo mắt nhìn, trong đám người Thanh Nha bộ cũng không có bóng dáng Mẫn Đồ đâu cả.
“Viêm Nha đại nhân, lần này đã làm phiền ngươi rồi.” Công chúa Hỏa Vũ chắp tay thi lễ với Viêm Nha Tế Ti.
“Công chúa không cần khách sáo thế, các người đều là khách quý của bộ lạc ta mà.” Viêm Nha cười đáp lại.
Hai người nhàn rỗi chém gió vài câu. Lúc sau, mấy người cấp dưới tới dẫn theo một đội dũng sĩ của bộ lạc Thanh Nha đi đến.
Tế Ti của bộ lạc Thanh Nha xin lỗi một tiếng, đi tiếp mấy người này