Huyền Giới Chi Môn

Chương 180 - Chân Khí Ly Thể

Khuôn mặt Thạch Mục tái nhợt lạ thường, ngực hắn phập phồng thở dốc rất lâu mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuống ngực một lần nữa. Đồ đằng Hung Mãng ba đầu trước ngực hắn trông rất sống động, từ đó tỏa ra một loại khí thế sinh động, nhưng trừ việc tản mát ra hào quang màu đen nhàn nhạt, thì đồ án an tĩnh lạ thường.

- Vậy là... đã phong ấn thành công?

Thạch Mục lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ lẩm bẩm tự hỏi. Tuy hắn còn có chút không dám tin, nhưng từ dấu hiệu trước mắt, hoàn toàn giống với miêu tả biểu hiện sau khi phong ấn thành công thú hồn gi lại trong bí thuật đồ đằng. Không nghĩ tới bản thân nhân họa đắc phúc, thật sự phong ấn thành công thú hồn Tiên Thiên trung kỳ trong cơ thể. Tuy nhiên quá trình phong ấn vừa rồi, chẳng những tiêu hao nhiều tinh khí trong cơ thể, Thạch Mục còn tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực để ngăn cản cắn trả của thú hồn Hung Mãng ba đầu. Mạo hiểm như vậy khiến Thạch Mục nghĩ mà sợ.

- Đúng rồi, con khỉ xám khi nãy là chuyện gì xảy ra?

Suy nghĩ trong đầu hắn chuyển một cái, đột nhiên nghĩ đến con khỉ to lớn màu xám xuất hiện trong thức hải vào giờ phút cuối cùng của phong ấn, cúi đầu ánh mắt rơi lên trên vòng cổ. Vòng cổ giờ phút này đã khôi phục bộ dáng cũ, ngoại trừ bộ dáng có chút cổ quái cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng vào lúc này, Thạch Mục cảm thấy đầu bỗng nhiên nặng trĩu, một cảm giác mơ mơ màng màng xâm chiếm ý thức. Hắn lắc đầu, tạm thời quẳng những nghi hoặc này ra sau đầu, ngưng tụ một tia pháp lực cuối cùng trong cơ thể, tập trung chúng lại xung quanh pháp trận đồ đằng trên người. Thạch Mục khó khăn dời bước đến một góc phòng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục tinh khí thần.

Thời gian trôi qua, họ Thạch ngồi xuống lần này trọn vẹn hai ngày trời.

Ngày thứ ba, lúc Thạch Mục một lần nữa mở mắt ra, chân khí trong cơ thể và pháp lực đều đã khôi phục như ban đầu. Hắn đứng lên ánh mắt rơi vào đồ đằng trên ngực đuôi lông mày hơi nhảy lên. Lúc này, từ vị trí đồ đằng trên ngực hắn lan truyền ra một loại năng lượng lạnh lẽo chậm rãi xoay tròn. Cỗ năng lượng này có chút giống với chân khí, nhưng so với chân khí nhiều hơn một tia linh động, dường như có sinh mạng vậy. Thạch Mục khẽ giật mình, ý nghĩ lập tức va chạm với cỗ năng lượng này.

Oanh!

Trong thần thức hải bỗng truyền ra một cảm giác đau đớn, dường như có vật gì đó xông vào. Cùng lúc đó, một năng lượng lạnh lẽo chảy vào trong kinh mạch của hắn, trong nháy mắt hóa thành vô số dòng nhỏ, chảy đến mọi ngóc ngách trong thân thể hắn.

- A!

Toàn thân bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt như có gì đó muốn xé rách hắn ra, Thạch Mục nhịn không được kêu lên thảm thiết. Da của hắn hiện ra từng miếng vảy màu đen quái dị, cánh tay, thân thể các nơi cũng mọc ra lớp vảy màu đen. Trong nháy mắt, toàn thân của hắn như khoác thêm một bộ vảy màu đen tạo thành áo giáp. Thạch Mục hai nắm tay xiết chặt, khắp nơi trong thân thể hắn tràn đầy một loại lực lượng như muốn bùng nổ, lực lượng sau khi biến thân so với bình thường lớn mạnh hơn mấy lần. Không chỉ thay đổi về mặt lực lượng, năm giác quan của hắn cũng được tăng cường rất nhiều. Mũi của hắn có thể phân biệt ra được hơn mười loại mùi, những mùi này hắn vốn không thể nào nhận ra được. Tai hắn cũng được tăng cường không ít, âm thanh cách mấy vách tường cũng mơ hồ truyền vào tai hắn.

Thạch Mục lập tức mừng như điên, không nghĩ tới đồ đằng Hung Mãng ba đầu lại có thể khiến thực lực của hắn tăng lên nhiều như thế. Tuy rằng còn chưa thật sự kiểm tra, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng thực lực của hắn so với trước kia mạnh hơn không chỉ vài lần. Thạch Mục vung vẩy hai nắm tay trong hư không, giải tỏa vui sướng trong lòng.

Nhưng vào thời khắc này:- HƯU...U...U một tiếng, một đoàn khí kình màu đen từ nắm đấm phun ra, đánh lên trên vách tường.

Ầm ầm!

Vách tường lắc lư mãnh liệt, bị đánh thành một cái động lớn, chung quanh hiện ra từng đường rạn nứt.

- Chân khí ly thể!

Thân thể Thạch Mục cứng đờ, ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình. Sau một lát, ánh mắt của hắn lóe lên, lại đánh ra một quyền.

Vèo!

Một đoàn khí kình càng lớn hơn khi nãy hiện ra, như sao băng đánh mạnh lên vách tường phát ra một tiếng vang lớn, lại đánh ra một cái động lớn.

Thanh niên phá hoại:))

Thạch Mục ngơ ngác vài hơi thở, rồi ngẩng đầu cười điên cuồng. Sau khi biến thân, thực lực của hắn không ngờ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, có thể thúc giục chân khí rời khỏi cơ thể để công kích!

Năm đó lúc ở Kim gia trong Phong thành, Trân di có đề cập chuyện Tiên Thiên võ giả cần mở ra khí phủ trong đan điền, bồi dưỡng ra Tiên Thiên chân khí,khiến cho chân khí có thể làm tổn thương địch thủ từ xa. Mà hệ thống tu luyện của Man tộc cùng võ giả Nhân tộc khác nhau, hoàn toàn nhờ vào lực lượng thú hồn phong ấn trong đồ đằng để làm tăng tiến tu vi, đoàn năng lượng lạnh lẽo trong đồ đằng trên ngực Thạch Mục có lẽ tương đương với khí phủ của võ giả Tiên Thiên, nhưng phải sau khi sử dụng khả năng hóa thú, hắn mới có thể khiến chân khí ly thể. Bản thân nếu như đã may mắn phong ấn thành công thú hồn Hung Mãng ba đầu thuộc tính âm, sau khi thúc giục lực lượng đồ đằng tự nhiên cũng có thể phát động công kích có uy lực ngang với công kích thuộc tính âm cấp bậc Tiên Thiên trung kỳ. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thạch Mục nghĩ đến cái gì, thu liễm tâm tình kích động, nhắm mắt quan sát bên trong cơ thể.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng bắt đầu có chút bất an. Bên trong thần thức hải của hắn, một thú hồn Hung Mãng ba đầu màu đen, đang ở trong thần thức hải bộ dáng có vẻ đần độn, liên tục hấp thu tinh thần lực của Thạch Mục, vả lại còn có cảm giác thú hồn muốn dung hợp hoàn toàn với thần hồn của hắn. Suy nghĩ Thạch Mục khẽ động, thú hồn Hung Mãng ba đầu trong thần thức hải nháy mắt hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen, năng lượng ở khắp toàn thân đồng thời chảy ngược về, lại hình thành một đoàn năng lượng lạnh lẽo chậm rãi xoay tròn chỗ đồ đằng trên ngực hắn một lần nữa. Trạng thái biến thân trên người hắn cũng theo đó giải trừ, lớp vảy rắn nhanh chóng rút vào trong cơ thể, thân thể khôi phục bộ dáng cũ.

Hắn khẽ cau mày, sắc mặt âm trầm nghĩ tới một số chuyện về dũng sĩ đồ đằng lúc trước nghe từ Mẫn Đồ. Bí thuật đồ đằng của Man tộc tuy giúp cho thực lực tăng nhiều, nhưng mà dũng sĩ đồ đằng cũng không thể trong thời gian dài kích phát lực lượng của chúng nếu không sẽ dễ dàng khiến cho Thú Hồn thức tỉnh, thậm chí đảo khách thành chủ, khiến cho chủ kí sinh vĩnh viễn lâm vào trạng thái hóa thú. Thông thường dũng sĩ đồ đằng trong quá trình Thú Hồn thăng giai, cũng sẽ từng bước tu luyện tăng cường tinh thần lực của mình, không ngừng duy trì trạng thái tương dung với thú hồn, cho nên mỗi ngày có thể duy trì trạng thái hóa thú chỉ khoảng nửa canh giờ.

Mà hôm nay Thạch Mục chỉ một lần đã phong ấn xong Thú Hồn thực lực Tiên Thiên trung kỳ, tới khi Tinh Thần lực của hắn cường đại trở lại, cũng còn xa xa không đạt được đến trình độ đó vì vậy căn bản không có cách nào trấn áp Thú Hồn trong thời gian dài. Theo như phỏng đoán, mỗi lần hóa thú, họ Thạch nhiều nhất cũng không thể vượt qua thời gian một nén nhang, nếu không sẽ có mạo hiểm không nhỏ!

Bất quá theo Tinh Thần lực của bản thân tăng lên, thời gian duy trì cũng sẽ tăng lên từng bước. Vô luận như thế nào, Thạch Mục đã xem như một nửa trở thành dũng sĩ đồ đằng Tiên Thiên trung kỳ rồi, đối mặt cường giả Tiên Thiên, cũng có lực lượng tự bảo vệ mình. Đương nhiên, việc này vô luận về phía Man tộc, hay là Nhân tộc, đều không thể tùy tiện lộ ra.

...

Ba ngày sau, tại một chỗ không ngừng trong khe núi phụ cân Bạch Mã Sơn, một bóng người màu đen ở chỗ này bay tán loạn. Bóng đen nhè nhẹ điểm xuống mặt đất, thân thể liền bay đi khoảng cách mấy trượng, dường như không có sức nặng. Tốc độ của bóng đen càng lúc càng nhanh, hầu như kéo ra từng đạo tàn ảnh, chung quanh mang theo khí lưu bắt đầu từng trận khởi động. Bóng đen bỗng nhiên dừng lại, dường như cái đinh đóng ngay tại chỗ, từ cực động biến thành cực tĩnh, tạo cho người ta một loại cảm giác không thể nắm bắt. Bóng người màu đen thình lình đúng là Thạch Mục.

Giờ phút này hắn đã thi triển đồ đằng biến thân, vảy đen rậm rạp trên thân thể dài ra, ánh mắt lạnh như băng.

Ầm!

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước một cự thạch lớn như căn phòng, dưới chân một dậm, trong nháy mắt toàn bộ cơ thể lướt qua, hung hăng xuất ra một quyền oanh kích vào cự thạch. Một đoàn khí kình màu đen lớn chừng quả đấm lóe lên rồi biến mất chui vào bên trong cự thạch.

- Bành

một tiếng vang lớn!

Cự thạch thình lình chia năm xẻ bảy, bắn ra chung quanh, cũng tại nửa đường nhao nhao tán loạn, hóa thành mảnh đá.

- Quá trình vận dụng lực lượng đồ đằng đã tương đối thuần thục, bây giờ là thời điểm ra đi.

Tâm niệm vừa động, hắn liền thu hồi biến thân.

Lưu lại nơi đây mấy ngày, Thạch Mục vẫn luôn cân nhắc kỹ xảo sử dụng lực lượng đồ đằng, không sai biệt lắm hôm nay đã nắm giữ tám chín phần mười rồi. Thân hình hắn lóe lên, rời khỏi Bạch Mã Sơn.

...

Trong một đại điện tại Bạch Mã Sơn:- Bành một tiếng vang lớn, một khối bạch ngọc dùng để trang trí bị quẳng mạnh xuống đất, vỡ vụn như phấn. Gạch trên mặt đất cũng đã nứt ra vài đạo khe hở. Tế Ti Y Hách của bộ lạc Liệt Xà sắc mặt xanh mét, đi tới đi lui trong đại điện, bước chân rung động soàn soạt. Đại điện bên ngoài, mấy người Liệt Xà bộ tộc giờ phút này cũng cúi đầu đứng ở nơi đó, chứng kiến Y Hách Tế Tự nổi giận như thế, trong lòng phát lạnh, lông tóc dựng đứng, không ai dám vào.

- Vì cái gì, vì cái gì người nọ lại không chết!

Y Hách Tế Ti đi tới lui vài bước, rốt cuộc ngừng lại, trong miệng lẩm bẩm thì thào.

Bí thuật đồ đằng của Liệt Xà bộ mà lão đưa cho Thạch Mục kỳ thật cũng không tồn tại sai lệch quá lớn, chẳng qua bí thuật ghi chép bên trên cốt phiến đã trải qua mấy đời Tế Tự Liệt Xà bộ cải tiến qua, đối với man nhân mà nói không chỉ có không có vấn đề gì, ngược lại còn có có chỗ tốt không nhỏ. Dưới tình huống đã chuẩn bị ổn thỏa, tại trong khi phong ấn Thú Hồn một lần duy nhất rót vào đại lượng tinh khí, xác xuất phong ấn thành công có thể tăng lên thật nhiều, nhưng khuyết điểm chính là không có cách nào đình chỉ. Nói cách khác, Thạch Mục mặc dù đã biết được bí thuật phương pháp đình chỉ giải trừ phong ấn, cũng sẽ bởi vì không có cách nào đình chỉ mà không thể không tiếp tục phong ấn, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị Tiên Thiên trung kỳ Thú Hồn cắn trả, cuối cùng phát cuồng mà chết.

- Xem ra hẳn là hắn đã nhúng tay vào chuyện này!

Y Hách Tế Tự nghĩ tới điều gì, sắc mặt bắt đầu một hồi âm tình bất định, có chút nghiến răng nghiến lợi. Ngoài điện mọi người nghe thấy bên trong tiếng bước chân ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nhau thêm vài lần, bất quá vẫn là không người dám can đảm đi vào.

- Người đâu?

Thanh âm bình thản của Y Hách chợt truyền ra.

Một gã Man nhân trung niên cao gầy nghe được thanh âm, vội vàng chạy vào, nhìn Y Hách liếc, đầu lập tức cúi thấp xuống.

- Y Hách Tế Ti có gì phân phó?

Y Hách Tế Tự giờ phút này sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt hướng trước mắt nhìn vào hư không, nhất thời không nói gì. Man nhân cao gầy man nhân cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cứ như vậy khom người đứng ở nơi đó. Thời gian từng chút trôi qua, đến tận thời điểm man nhân trung niên cao gầy dần dần cảm thấy đau lưng, Y Hách Tế Tự mới chậm rãi đứng lên, từ trong lòng lấy ra một cái Ngọc Bài lớn như lòng bàn tay, phía trên khắc một tí đồ án kỳ dị, lóe ra ô quang nhàn nhạt. Y Hách Tế Tự vuốt ve Ngọc Bài một cái như có chút không nỡ, sau một khắc ánh mắt khôi phục bình tĩnh, đem Ngọc Bài đưa cho man nhân trung niên cao gầy.

- Đem vật này giao cho Trát Cổ đại nhân, hơn nữa thay ta truyền lại cho hắn mấy câu...

Y Hách Tế Tự chậm rãi nói ra.

Một lát sau, man nhân trung niên cao gầy bước nhanh ra ngoài đại điện, đi về phía xa. Trong đại điện, Y Hách Tế Tự ánh mắt nhìn qua bầu trời bên ngoài đại điện, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng. Tầm nửa ngày sau, một bóng người xanh biếc rời khỏi Thánh Tuyết Cung, chạy như bay về phía xa, tốc độ cực nhanh, trông như một đạo sao băng màu xanh, mấy hơi thở liền biến mất ở phía chân trời mênh mông.

Bình Luận (0)
Comment