Dịch: mosquito
Biên: nila32
Hai người Thạch Mục cùng Bạch Thạch vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đi tới thung lũng ở giữa ngọn núi số tám và ngọn núi số bảy. Nơi đây lớn hơn không ít so với sơn cốc khi xưa giữa hai ngọn núi số mười một và số mười hai, khắp nơi đều là hoa cỏ màu sắc rực rỡ, tựa như đang thấy một cái hoa viên thật lớn. Chính giữa là một quảng trường hình vuông rộng rãi vô cùng, diện tích ước chừng trên dưới một trăm mẫu, mười lôi đài cỡ lớn xếp thành một hàng ở đó.
Giờ phút này trong quảng trường người ta tấp nập, đã tụ tập vô số đệ tử Hắc Ma Môn mặc quần áo màu đen, Thạch Mục nhìn thoáng qua, ít nhất có hơn hai ngàn người, nhiều gấp đôi so với khi hắn tham gia trận tiểu tỷ thí. Xem ra những năm này Hắc Ma Môn đã thu nhận không ít đệ tử. Thạch Mục nghĩ như vậy rồi đưa tầm mắt nhìn qua, lại phát hiện phân nửa số lôi đài trống không. Chỉ năm sàn đấu ở chính giữa là có từng đôi đang tranh đấu kịch liệt. Những người vây chung quanh thỉnh thoảng phát ra trận trận âm thanh trầm trồ khen ngợi cùng tiếng kinh hô, trong lúc nhất thời bầu không khí toàn bộ quảng trường náo nhiệt vô cùng. Chung quanh năm cái lôi đài này đứng đầy người, Thạch Mục cùng Bạch Thạch chỉ có thể ngừng lại ở xa xa hơn vài chục trượng, hai người cũng không đứng ở đây nói chuyện với nhau, im lặng quan sát tỷ thí. Thị lực của Thạch Mục vô cùng tốt, khoảng cách vài chục trượng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ như đang diễn ra trước mắt.
Bên trên lôi đài số ba ngoài cùng bên trái, một thanh niên áo trắng cùng một đại hán áo đen đang quyết đấu kịch liệt, hai người đều là võ giả Hậu Thiên hậu kỳ. Thanh niên áo trắng cầm trong tay một thanh trường kiếm chớp động tia sáng trắng, kiếm chiêu kéo dài dày đặc như mưa, đạo đạo kiếm quang màu bạc, dọc theo một loại quỹ tích vòng cung quỷ dị, du tẩu bất định chung quanh đại hán áo đen, ý đồ không ngừng tìm kiếm kẽ hở đánh vào. Chân khí ngưng đọng, mỗi đạo kiếm quang cũng phát ra tiếng xé gió chói tai, lộ ra hậu kình thâm sâu. Đại hán áo đen cầm trong tay một cây trường tiên màu đen dài hơn trượng, lúc vũ động bóng roi trùng trùng điệp điệp, tựa như Linh xà, dệt thành một mảng tiên võng màu đen cực lớn trước người y, một mực chặn kiếm chiêu của thanh niên áo trắng, không nhường một phân.
- Phanh phanh
âm thanh trầm đục không ngừng vang lên.
Bóng roi màu đen cùng kiếm quang màu bạc vừa chạm vào nhau, liền đồng thời bạo liệt rồi biến thành sóng khí vô hình khuếch tán ra bốn phía, người ngoài mấy trượng cũng có cảm giác như bị gió mạnh quất vào mặt.
- Thạch huynh, đại hán áo đen kia gọi là Ổ Siêu, theo ta biết sáu năm trước tu vi của y cùng lắm chỉ Hậu Thiên trung kỳ, mà thanh niên áo trắng kia gọi là Đào Viêm, khi còn là đệ tử cấp Bính càng không có danh tiếng gì, nhưng hôm nay bọn hắn đều đã lọt vào mười thứ hạng đầu trong số đệ tử cấp Ất, đạt đến uy danh hiển hách trong hơn hai nghìn đệ tử tại hắc Ma Môn. Bất quá ba năm sau, ta nhất định sẽ không thua bọn hắn.
Bạch Thạch chỉ vào thanh niên áo trắng cùng đại hán áo đen trên lôi đài, tràn ngập tự tin mà nói.
- Bạch Thạch huynh thật là chí khí, chúng ta người tu luyện nên như thế.
Thạch Mục khen.
Bạch Thạch gật đầu một cái nặng nề. Giờ phút này trên lôi đài, thanh niên áo trắng phát ra kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, ngày càng quỷ dị, nhưng bóng roi màu đen vẫn như bóng với hình. Sau hơn mười chiêu liều mạng, kiếm quang của thanh niên áo trắng liền loạn, lộ ra một sơ hở, một đạo bóng roi màu đen giống như đầu độc xà chui vào.
- Ầm
một tiếng trầm đục!
Trường tiên màu đen mãnh liệt đánh vào phần bụng thanh niên áo trắng, thân hình như là bao tải rách, bay ra ngoài lôi đài, trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Trong đám người dưới đài nhanh chóng lao ra hai tên đệ tử tạp dịch, động tác bọn hắn thuần thục đem thanh niên áo trắng mang xuống dưới. Đại hán áo đen thu lại trường tiên buộc trên cánh tay phải, thản nhiên xuống lôi đài. Hắn đã tiến vào đệ tử cấp Ất năm vị trí đầu. Những người vây xem gần đó không ngừng tỏ vẻ thán phục, nhao nhao thảo luận xem công pháp đại hán áo đen cùng tiên thuật của hắn là gì.
Tiên thuật: tiên ở đây là trường tiên(cây roi) chứ không phải thần tiên
Thạch Mục chỉ khẽ nhếch miệng, đưa tầm mắt nhìn qua mấy cái lôi đài khác, lập tức có chút hết hứng thú. Thấy bên cạnh Bạch Thạch vẫn đang say sưa quan chiến, Thạch Mục cũng liền đứng tại chỗ không nhúc nhích, chẳng qua là trong lòng bắt đầu tính toán sự tình khác. Hơn nửa canh giờ sau, trên quảng trường tất cả mọi người nín hơi quan sát lôi đài số năm, bởi vì chỗ đó sẽ quyết ra đệ tử cấp Ất bài danh đệ nhất cùng đệ nhị. Thạch Mục cảm giác được bầu không khí có chút dị thường, giương mắt nhìn qua. Chỉ thấy trên lôi đài, một thanh niên mặt sẹo đang cùng một thanh niên cao gầy giao thủ kịch liệt. Thanh niên mặt sẹo cầm trong tay một cây trường thương, đầu thương mơ hồ có ánh sáng màu đỏ chớp động. Trong khi đó, thanh niên cao gầy sử dụng một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng màu xanh mịt mờ. Trong lòng Thạch Mục khẽ động, mơ hồ cảm giác thanh niên cao gầy hai má hãm sâu, dài tay dài chân giống như cây gậy trúc có chút quen mặt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào. Thân pháp thanh niên cao gầy nhanh như thiểm điện, liên tục đảo quanh thanh niên mặt sẹo, trường kiếm trong tay chợt đông chợt tây, giống như một đạo tia chớp màu xanh chớp động liên tục, động tác tiêu sái tự nhiên. Về phần thanh niên mặt sẹo, thương thế tựa như đại khai đại hợp, theo chân khí truyền vào, phát ra vừa lăng lệ ác liệt như cương phong lại vừa trầm trọng như núi, bảo vệ chặt chẽ toàn thân khiến cho thanh niên cao gầy không thể tìm ra chút sơ hở, mũi thương thỉnh thoảng tại một góc độ không tưởng xuất ra, làm cho thanh niên cao gầy nhiều lần thiếu chút nữa chịu thiệt.
Thanh niên cao gầy không chút kiêu ngạo hay nóng nảy, sau thời gian du đấu một nén hương, thương pháp của thanh niên mặt sẹo rốt cuộc chậm lại. Trong mắt thanh niên cao gầy lóe lên tinh quang, thừa dịp một lần đối phương thu về thương thế, chiêu thức không còn thuần thục nữa, hai chân rung lên, thân hình như là mũi tên rời cung, trong chớp mắt liền đến gần trước mặt thanh niên mặt sẹo. Tay phải vung lên, trường kiếm màu xanh hào quang bạo phát, trong nháy mắt bay ra mấy chục đạo kiếm ảnh màu xanh, hướng hai tay thanh niên mặt sẹo vọt tới. Trong mắt thanh niên mặt sẹo lóe lên vẻ đắc ý, tay phải vừa nhấc, trong ống tay áo ám khí hình ống tròn hiện ra, trong nháy mắt một chồng ngân châm bắn ra như tia chớp, đồng thời thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau. Sắc mặt thanh niên cao gầy giận dữ, trong miệng khẽ nhúc nhích, tay trái vận pháp quyết, một tấm thuẫn thanh quang mịt mờ lăng không hiện ra.
Sau một hồi đinh đinh đang đang, ngân châm bắn vào trên tấm chắn, lập tức bị mặt thuẫn nhấc lên từng cỗ gió lốc loại nhỏ thổi tan!
- Phong Hoàng Thuẫn thuật, là Thuật sĩ Linh giai!
Trong những người đang xem cuộc chiến, không biết là ai thét lên một tiếng kinh hãi.
Ngay tại lúc này, khí thế trên người thanh niên cao gầy đột nhiên biến đổi, một cỗ khí tức mạnh mẽ không thua Hậu thiên Đại viên mãn trong nháy mắt bạo phát, thân hình lóe lên, liền đuổi theo thanh niên mặt sẹo đang lui về phía sau, tay phải vung lên, một mảng kiếm mạc màu xanh khủng bố đem thanh niên mặt sẹo bao ở trong đó.
- Bành
một thanh âm vang lên!
Kiếm mạc màu xanh trước mặt thanh niên mặt sẹo nhoáng một cái lập tức thu lại, tiếp theo sống kiếm mãnh liệt quật lên ngực hắn, làm cho thân thể không khỏi bay ngược ra ngoài lôi đài, rơi trên mặt đất lại lăn mấy vòng mới ngừng lại được, toàn thân hơn mười đạo vết thương lập tức máu tuôn xối xả, chớp mắt liền hôn mê.
Hậu thiên hậu kỳ Đại viên mãn, còn là một gã Thuật sĩ Linh giai!
Trong lúc nhất thời phía dưới lôi đài quạ cũng ngừng kêu, liền một gã Trưởng lão làm trọng tài trên lôi đài, đồng tử trong mắt cũng không khỏi co rụt lại. Lúc này hai tên đệ tử tạp dịch mới đi ra từ trong đám người, bọn hắn cầm máu băng bó kĩ miệng vết thương cho thanh niên mặt sẹo, rồi nhanh chóng mang xuống.
- Người này là ai vậy?
Thạch Mục tò mò nhìn thoáng qua thanh niên cao gầy ở trên bục, hướng Bạch Thạch hỏi.
- Thạch huynh, đừng nói ngươi không biết Đoạn Thiên Lý là ai nhé? Năm đó hắn chỉ là người đứng đầu đệ tử cấp Bính, không nghĩ tới bây giờ lại mạnh như vậy rồi, lần này đệ tử cấp Giáp mười thứ hạng đầu, chỉ sợ có người sắp bị hạ bệ!
Ánh mắt Bạch Thạch mắt lộ vẻ sùng bái.
- Thì ra là thế, là ta kiến thức nông cạn rồi.
Thạch Mục nhếch miệng cười cười, mơ hồ nhớ đến ngày xưa lúc tham gia tông môn trận thi đấu nhỏ, từ Hoắc Mậu có nghe qua người này.
Sau một khắc, tên Trưởng lão trên lôi đài cao giọng tuyên bố:
- Ta tuyên bố, Đoạn Thiên Lý thắng, tấn cấp là đệ tử cấp Ất đệ nhất danh!
Thanh âm tại trên quảng trường không ngừng cuồn cuộn vang lên, kéo dài không dứt, vang vọng cùng tiếng hoan hô của mọi người chung quanh.
...
Tới thời điểm chạng vạng tối, Thạch Mục cùng hai người Bạch Thạch và Tiêu Minh cùng đến Xuyên Hương Lâu nằm trên một quảng trường lát đá xanh ở ngọn núi số mười ba, tiến thẳng lên lầu ba. Tửu lâu này tầng hai tráng lệ, trang trí hoa mỹ, đến tầng ba phong cách chợt biến đổi, không có trang trí hoa lệ, nhưng là khắc Rồng họa Phượng, tạo cảm giác khí khái cổ xưa.
- Nhìn nơi đây bố trí, đêm nay tiêu sài chỉ sợ không ít đi?
Thạch Mục hướng phía chung quanh nhìn thoáng qua, vừa cười vừa nói.
Bạch Thạch nở một nụ cười, không nói gì.
- Cái này tự nhiên, hôm nay chúng ta gặp nhau có chút sự tình đặc biệt khác, tự nhiên không thể keo kiệt.
Một bên Tiêu Minh cười thần bí nói.
Không đợi Thạch Mục hỏi thăm, Tiêu Minh liền lôi kéo Thạch Mục đến một chỗ nhã gian. Bên trong đã đã ngồi hai người, Thạch Mục hơi ngẩn ra, hai người này hắn đều biết.
Một thiếu nữ áo lam, dáng người thướt tha, dung mạo tú lệ, đúng là Lam Phượng. Còn có một thanh niên nam tử, một thân áo vàng, tướng mạo hào phóng, chính là Hoắc Mậu. Thạch Mục cùng hai người cũng đã mấy năm không gặp, dung mạo hai người biến hóa không lớn, bất quá theo khí tức dao động trên thân hai người, tu vi so sánh với trước kia, hiển nhiên đều tiến triển vượt bậc.
- Thạch Mục...
- Ồ, Thạch sư đệ!
Lam Phượng cùng Hoắc Mậu chứng kiến Thạch Mục đi tới, đều thất kinh.
- Hai vị, đã lâu không gặp!
Thạch Mục mỉm cười, đối với hai người lên tiếng chào.
Lam Phượng cùng Thạch Mục cũng không quá quen biết, gật đầu một cái liền ngồi xuống. Hoắc Mậu cùng Thạch Mục quan hệ lúc trước có chút quen thuộc, lập tức cao hứng lôi kéo Thạch Mục ngồi vào bên cạnh, cùng hắn hàn huyên hào hứng bừng bừng, hỏi thăm về Thạch Mục mấy năm này đã trải qua những gì. Bạch Thạch cùng Tiêu Minh tức thì ở một bên, kêu gọi Lam Phượng. Thạch Mục cùng Hoắc Mậu nói chuyện với nhau vài câu, liền phát hiện việc hắn lẻn vào Man tộc, sự tình trợ giúp đội ngũ Nhân tộc hoà đàm cùng liên minh Man tộc, tựa hồ cũng không truyền ra bên trong những đệ tử Hắc Ma Môn bình thường. Hắn vốn không muốn khoe khoang, chẳng qua nói vài câu đại khái liên quan tới một ít chuyện lúc trước tác chiến ở tiền tuyến.
- Chư vị, hôm nay mọi người khó lắm mới được cùng gặp nhau một chỗ, là để ăn mừng Bạch Thạch huynh cùng Lam Phượng sư muội, tại lần so tài này thuận lợi tiến vào đệ tử cấp Ất năm mươi thứ hạng đầu!
Một lát sau, Tiêu Minh đứng lên, cười ha hả nâng chén nói ra.
- Thì ra là thế! Các ngươi giấu giếm ta đến khổ, chúc mừng, chúc mừng!
Thạch Mục giờ phút này mới hiểu rõ ra, tươi cười giơ lên chén rượu, chúc mừng hai người Bạch Thạch cùng Lam Phượng.
- May mắn mà thôi.
Hai người tựa hồ đều có chút tự hào đối với việc có thể tiến vào đệ tử cấp Ất năm mươi thứ hạng đầu, gương mặt Lam Phượng vốn lạnh lùng cũng nở một nụ cười.
- Hặc hặc, Tiêu sư đệ ngươi như thế nào không nói đến chuyện của mình, ngươi lần này thế nhưng là tiến nhập ba mươi thứ hạng đầu trong số đệ tử cấp Ất, so với lão đệ tử như ta còn có tiền đồ hơn!
Hoắc Mậu nhưng là hặc hặc cười cười nói.
- Hoắc sư huynh khen trật rồi!
Tiêu Minh hướng Hoắc Mậu chắp tay, bốn người nâng chén cộng ẩm, sau đó hắn vừa nghĩ tới điều gì, mặt lộ vẻ tiếc hận hướng Thạch Mục nói ra:
- Lại nói lần này có chút đáng tiếc cho Thạch huynh, lại không thể về kịp thi đấu. Nếu không dựa vào thực lực của ngươi, tất nhiên cũng có thể đạt được vị thứ không tệ trong hàng ngũ đệ tử cấp Ất.
- Không sao, tương lai ta lại có thể tham gia.
Thạch Mục bật cười lớn nói.
Họ Thạch vốn đã cố ý thu liễm vài phần khí tức, cho nên đám người Tiêu Minh chỉ có thể cảm nhận được khí tức của hắn mạnh hơn một chút so với bọn họ, nhưng lại không biết Thạch Mục kỳ thật đã bước vào cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn.