Huyền Giới Chi Môn

Chương 244 - Kinh Biến Ở Hội Trường

Hộ vệ trung niên há hốc mồm như muốn kêu to thế nhưng cốt mâu thô to xuyên thủng thân thể đã lập tức tước đoạt phân nửa sinh cơ khiến gã không kịp phát ra bất kỳ âm thanh gì. Cốt mâu bắn đến không chỉ một thanh. Có năm hộ vệ bị đóng đinh xuống sàn hoặc trên vách tường giống gã. Một ít kẻ khác thì bị cốt mâu xuyên thủng thân thể, chết ngay tại chỗ.

Dùng chút sức tàn còn lại ngẩng đầu lên, hộ vệ trung niên nhìn thấy một nam tử mập mạp mặc y phục thương nhân xuất hiện cách đó không xa, đang chậm rãi tiến tới cửa Đông của Bảo Quang Các. Thân thể người đàn ông này phát ra trận trận khí tro, hơn nữa còn có thể thấy được sau đầu ẩn ẩn sáng lên sáu điểm sáng.

“Thuật sĩ Lục Tinh!"

Trên đường phố cách đó không xa, Thạch Mục nhìn thoáng qua nam tử ục ịch, đồng tử không khỏi co rút lại. Người này đúng là một vị sư đệ của Liễu Ngạn, không nghĩ tới cũng là một vị Thuật sĩ Tinh giai đạt đến Lục Tinh.

Trước đây khi cùng Tây Môn Tuyết dạo bước dưới mưa, nàng từng nói cho hắn một ít sự tình liên quan đến Thuật sĩ Tinh giai. Một khi Tinh Cung được ngưng tụ thành công trong Thần Thức Hải, trong lúc lâm trận đối địch, Thuật sĩ có thể tạo nên hư ảnh Tinh Tượng, sử dụng lực lượng Thái Âm ẩn chứa bên trong để tăng cường uy năng thuật pháp thi triển. Số lượng hư ảnh Tinh Tượng sẽ tăng theo ngôi sao được kích hoạt trong Tinh Cung. Tối đa bảy khỏa được gọi là Thuật sĩ Thất Tinh.

Nói chung, sau khi tạo thành hư ảnh Tinh Tượng, mỗi ngôi sao có thể gia tăng ba thành uy năng khi thi triển Thuật pháp. Huy động toàn bộ Thất Tinh sẽ khiến uy lực thi triển tăng chừng ba lần, đồng thời tiêu hao lượng lớn Pháp lực của Thuật sĩ. Thậm chí, vào lúc cần thiết, Thuật sĩ Tinh giai còn có thể thi triển ‘Tinh bạo’, đó là trực tiếp kích nổ hư ảnh Tinh Tượng, trả giá tu vi thụt lùi một mảng lớn, đến tăng cường uy năng Thuật pháp trong thời gian ngắn.

“Kẻ nào ra tay càn rỡ!”

Những hộ vệ khác cùng đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo chung quanh trong lúc kinh hãi đồng loạt rút binh khí ra, thủ thế nghênh chiến.

Nam tử ục ịch cười lạnh một tiếng. Áo choàng màu đen hạ xuống, cánh tay duỗi ra, trong tay là một đòn cân trắng hếu. Gã vung đòn cân trong tay, sáu điểm tinh quang sau đầu lóe lên. Mặt đất lập tức hiện ra mấy đạo Phù văn khổng lồ. Sau một khắc, Phù văn toát ra lượng lớn sương mù xanh lá quỷ dị, bao phủ không gian xung quanh cửa Đông vào trong.

Hộ vệ cùng đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo đại biến sắc mặt, nhào tới nam tử mập mạp chỉ là vừa chạy vài bước làn da cả đám bắt đầu hiện ra từng đạo rằn ri màu xanh lá. Thân thể giống như bị ai tưới chì, hành động trở nên vô cùng trì trệ. Còn chưa tới gần nam tử ục ịch, hộ vệ cùng đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo đã ngã xấp trên đất, miệng sùi bọt mép, run rẩy không thôi. Đám hộ vệ trẻ tuổi ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn đối phương tiếp tục đến gần, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, giống như không ngờ có người đủ can đảm ngang nhiên công kích Bảo Quang Các giữa ban ngày ban mặt.

Nam tử ục ịch vừa đi vừa lầm rầm vài câu chú ngữ. Một tay giơ lên, hơn mười quả cầu lửa tím biếc đồng loạt hiện ra giữa không trung, tựa như sao băng xông về đám người đang nằm trên đất.

Ầm ầm!

Tiếng nổ cực lớn vang lên không dứt. Phụ cận cửa Đông của Bảo Quang Các lập tức hóa thành biển lửa. Sóng lửa lăn lộn, lập tức nuốt chửng những người xung quanh. Bởi vì nam tử ục ịch xuất hiện quá mức bất ngờ, giơ tay nhấc chân đã liền diệt sát toàn bộ mười tên hộ vệ và đệ tử Tiên giáo, cho nên đến khi tiếng nổ mạnh vang lên, đám người hối hả chung quanh mới chú ý tới dị biến phát sinh. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt. Tất cả mọi người bắt đầu rời xa Bảo Quang Các. Tràn diện nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.

Nam tử mập mạp giống như không nghe thấy. Thân thể tựa như mảnh lông vũ, nhẹ nhàng bay qua biển lửa, tiến vào bên trong Bảo Quang Các.

Cùng lúc đó, tại cửa Tây.

Một đại hán cao lớn mặt đỏ vận hắc y đang tiến nhanh đến.

“Đứng lại, các hạ là ai?” Một đạo sĩ của Thông Thiên Tiên Giáo rút trường kiếm sáng loáng sau lưng ra chỉ vào đại hán mặt đỏ rồi quát lên.

Đại hán mặt đỏ nhe răng cười. Chưa thấy gã hành động gì, trên người bỗng nhiên tuôn ra một mảnh hồng quang. Thân thể vốn đã cường tráng của đại hắn mặt đỏ giống như được thổi phồng lên, nhanh chóng bành trướng. Hắc y rách nát. Thân thể trong nháy mắt vươn cao ba trượng. Làn da đỏ bạc cũng trở nên tái nhợt. Trong miệng dài ra hai chiếc răng nhanh thật dài giống như dã thú. Không chỉ như thế, trên người đại hán còn mọc lên một tầng lông đen dày rậm. Năm ngón tay thò ra móng vuốt sắc bén như ưng trảo. Trong nháy mắt, đại hắn mặt đỏ đã biến thành quái vật hình người khổng lồ, quanh thân lượn lờ khí tro.

“Cương Thi Công! Là giáo đồ tà giáo Minh Nguyệt!”

Thủ vệ chung quanh quá mức sợ hãi vội vàng tụ lại với nhau.

“Yêu nghiệt, muốn chết!”

Đạo sĩ đeo kiếm hét lớn một tiếng. Thân hình nhào về phía đại hán mặt đỏ. Cánh tay run lên, trường kiếm sáng loáng trong tay hóa thành kiếm quang khổng lồ cao vài trượng, hung hăng chém xuống cương thi do đại hán mặt đỏ biến thành.

Đại hán mặt đỏ không thèm ngưng bước, nhìn cũng không nhìn vọt tới đạo sĩ đeo kiếm.

“Phanh” một tiếng trầm đục!

Kiếm quang khổng lồ chém xuống cánh tay nhợt nhạt của đại hán nhưng chỉ để lại một dấu mờ mờ, thậm chí không thể xây sát làn da. Đạo sĩ đeo kiếm hoảng hốt, liền muốn lách mình lui về phía sau.

Bành!

Đại hán mặt đỏ vung tay lên. Thân thể thanh niên đeo kiếm bay ngược về sau. Nơi ngực xuất hiện vài vết thương sâu tận xương, giống như chém nát thân thể gã thành vài đoạn.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn!

Thanh niên đeo kiếm đâm vào vách tường ngay cạnh cửa ra vào. Máu tươi nhuộm đỏ mảng lớn vạch tường, thân thể rơi xuống đất, khí tức hầu như không còn.

Đại hán mặt đỏ cười một tiếng dữ tợn. Thân thể khổng lồ xông vào đám người. Nguyên đám hộ vệ, đệ tử Tiên giáo giống như rơm rạ thoáng chốc bị đánh bay. Đao kiếm tầm thường đánh lên người gã chỉ như gãi ngứa, căn bản không thể tạo thành chút thương tổn nào. Sau vài nhịp thở, hộ vệ cùng đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo ở lối vào đều ngã xuống trong vũng máu.

Cửa vào phía Nam Bảo Quang Các.

Mười gã hộ vệ đang chiến đấu với hai quái vật khổng lồ. Hai quái vật này gồm một Thi Lang cực lớn, thân thể thối rữa thỉnh thoảng nhỏ ra chất lỏng sền sệt màu xanh lá khiến người nghe chỉ muốn nôn ọe. Quái vật còn lại là một Cốt Hổ khổng lồ, răng tiêm trảo lợi, hình thể nhỏ hơn thu lang một chút nhưng cũng chừng hai ba trượng.

Hai cỗ yêu thi giống như sói lạc bầy dê. Tuy rằng hình thể to lớn nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn. Đao kiếm trong tay hộ vệ căn bản không thể tạo thành uy hiếp. Trong nháy mắt, hộ vệ và đệ tử Tiên giáo ở phụ cận cửa vào đã bị giải quyết sạch sẽ, chỉ còn lại xác chết ngổn ngang.

Một gã nam tử quanh thân lượn lờ khí tro, sau đầu chớp động năm điểm Tinh Quang màu bạc lạnh lùng cất bước tiến vào Bảo Quang Các, để lại sau lưng âm thanh la hét, trốn chạy.

Cửa vào mặt Bắc Bảo Quang Các.

“Bành” một tiếng trầm đục, một con Cốt Mãng dài bảy tám trưởng quẫy mạnh phần đuôi, đánh bay một người ra ngoài. Thân thể của kẻ xấu số bị xé thành hai đoạn giữa không trung, máu tươi vươn vãi.

Mặt đất chung quanh toàn là tử thi. Nhìn vào cách ăn mặc thì đây đều là hộ vệ cùng đệ tử Thông Thiên Tiên Giáo canh giữ cửa ra vào Bảo Quang Các. Một ít người bên trong mang ý định bỏ chạy ra ngoài, nhìn thấy Cốt Mãng khổng lồ lập tức kinh hãi chôn chân tại chỗ.

Một cô gái áo đen cao gầy che mặt cầm cốt trượng đi qua bên cạnh Cốt Mãng để tiến vào Bảo Quang Các. Sau đầu nàng ta, bất ngờ sáng lên bảy điểm sáng lấp lánh.

Giờ phút này, trong đại sảnh Đấu giá tại tầng một Bảo Quang Các, hư ảnh ánh trăng đỏ như máu xuất hiện giữa không trung, tỏa ra từng đạo huyết quang chói mắt. Dưới sự chiếu rọi của huyết nguyệt, không khí bên trong đại sảnh như đông cứng lại khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Phần lớn những người có mặt trong hội trường đều tỏ ra bối rối thế nhưng cũng có không ít kẻ tự nhận thực lực hơn người, ví dụ những kẻ dự thi đại hội Thăng Tiên vẫn còn giữ được sự bình tĩnh.

Thân Đồ Quảng nhìn qua vầng trăng máu gần trong gang tấc, ánh mắt hiện lên nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Gã được gia tộc cung cấp đầy đủ tài nguyên, tuổi còn trẻ đã ngưng thành khí phủ, tiến cấp Tiên Thiên. Mặc dù có ngạo mạo của đám hoàn khố nhưng tuyệt đối không phải thể loại giá áo túi cơm. Thực lực Võ đạo xem như nổi bật trong đám đệ tử thế gia, nếu không đám người này cũng không lấy hắn làm đầu. Có điều giờ phút này, tận đáy lòng gã chợt dâng lên cảm giác sợ hãi đến mức hít thở không thông. Phần lớn đám đệ tử thế gia bên cạnh gã cũng đều như vậy, không chỉ sắc mặt trắng như tờ giấy mà thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Đám người đứng cạnh lối ra nhận thấy tình thế không ổn không ngừng lui về phía sau, bắt đầu bỏ chạy thục mạng về phía bốn lối ra. Thế nhưng cũng không lâu lắm, bốn thông đạo này liền truyền đến từng tràng thét gào sợ hãi. Vô số thi thể không trọn vẹn bay ngược về sau khiến đám người ôm mộng xông ra nhất thời đại loạn.

Trên đài cao đại hội đấu giá, Âu Dương Luân nhìn qua hư ảnh huyết nguyệt thình lình xuất hiện giữa không trung, thần sắc có chút hoảng sợ. Nhưng không chờ lão có hành động gì, bạch quang lóe lên, bóng người xuất hiện giữa không trung, đúng là Liễu Ngạn.

Sắc mặt tuấn lãng, tóc dài màu máu tung bay trong gió, trên trán nổi lên một vầng trăng khuyết màu máu phát ra trận trận huyết quang mơ hồ hô ứng với huyết nguyệt ở giữa không trung, tạo nên một loại cảm giác yêu dị.

Liễu Ngạn thần sắc nghiêm nghị, trong miệng lẩm bẩm, quanh thân bao phủ ánh trăng lờ mờ, sau đầu bỗng nhiên bay lên hư ảnh trăng tròn sáng loáng. Chấn động Pháp lực kinh khủng lập tức phát ra từ trên người gã tạo thành cuồng phong như muốn cuốn bay toàn bộ hội trường.

Một số người đứng gần Liễu Ngạn lập tức đại biến sắc mặt. Những kẻ có tu vi yếu kém lập tức ngất đi.

“Thuật Sĩ Vọng Nguyệt!”

Âu Dương Luân vừa thốt lên kinh ngạc vừa thả ra một vòng bảo hộ màu tím biếc. Dưới áp lực của chấn động Pháp lực, vòng bảo hộ đung đưa kịch liệt giống như trúng phải mọt kích nặng nề khiến cho sắc mặt của lão thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi.

Bình Luận (0)
Comment