Huyền Giới Chi Môn

Chương 297 - Gieo Gió Gặt Bão.

Dịch giả: nila32

“Hoắc điện chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một đệ tử Minh Nguyệt giáo chạy tới hỏi.

“Trước tiên khởi động tất cả cấm chế phòng hộ!” Hoắc Thanh lập tức ra lệnh.

Phù văn trên thân sáu chiếc thuyền lớn vượt biển rất nhanh lần lượt phát sáng mang theo một tầng bạch quang dày đặc. Hào quang vừa xuất hiện, thuyền lớn đã bớt lắc lư đi nhiều.

Ầm ầm!

Mặt biển một bên mạn thuyền đột nhiên nổ tung. Vài con cá mập màu đen lớn chừng vài trượng nhảy vọt lên từ mặt biển, đánh tới thuyền lớn. Hàm răng khổng lồ của chúng giống dao sắt mang theo hàn quang lạnh lẽo cùng sát khí bạo ngược kéo tới. Đệ tử Minh Nguyệt giáo bên cạnh mạn thuyền hốt hoảng nhao nhao né ra.

Vèo!

Một quang nhận màu xám hiện lên, chém cá mập màu đen thành hai khúc, máu tươi văng tung tóe!

Hoắc Thanh buông tay, bàn tay lập lòe hôi quang.

“Không cần sợ! Tất cả mọi người giữ vững vị trí của mình, khởi động họng pháo hai bên, đuổi giết đám Hải Thú này!” Hoắc Thanh quát to.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt chúng nhân trên thuyền mới dần ổn định, nhao nhao chia ra giữ lấy từng đoạn mạn thuyền.. Nhóm người trên thuyền không hổ là đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt giáo, thực lực bất phàm, lúc này bình tĩnh trở lại, vô số chân khí ngưng tụ thành lưỡi dao, kiếm khí, quyền ảnh, còn có hỏa cầu, băng mâu. Các loại pháp thuật như mưa rơi xuống biển.

Họng pháo hai bên thuyền lớn vượt biển không ngừng khạc ra từng cột sáng trắng vừa thô vừa to, không ngừng đánh lên mặt biển.

Rất nhanh, lượng lớn thi thể Hải Thủ đã nổi lềnh bềnh trên nước. Có điều, từng đạo hắc ảnh không ngừng tuôn ra từ dưới đáy biển, kéo dài không dứt.

Hoắc Thanh lẩm bẩm trong miệng đồng thời lật tay lấy ra một thanh pháp trượng, vung lên trời cao!

Mảng lớn khí xám hiện giữa không trung. Sau một khắc, một tiếng cạc cạc kì quái truyền đến. Từng con cốt điểu màu xám từ đó tuôn ra, đánh tới hắc ảnh trên biển. Trong nháy mắt, đã có trăm con cốt điểu xuất hiện. Đám cốt điểu này vô cùng to lớn, hình dạng không giống nhau, không ngừng quần thảo không trung, lợi dụng ưu thế né tránh, không ngừng lao xuống mặt biển, sử dụng móng vuốt sắc bén bắt lấy hải thú, xé thành vài đoạn. Có trăm con cốt điểu gia nhập, tình thế của hai bên đã trở nên cân bằng hơn.

Đúng vào lúc này, một bóng người từ sau bay tới bên cạnh Hoắc Thanh, đúng là điện chủ độc nhãn kia.

“Hoắc điện chủ, dây dưa với đám Hải Thú này không phải là cách, ai biết số lượng của chúng nhiều ít ra sao. Theo ta thấy, trước tiên lùi lại, rời khỏi khu vực hoạt động của đám Hải Thú này rồi nói sau.” Điện chủ độc nhãn nói ra.

Hoắc Thanh lộ vẻ do dự. Y tất nhiên đã sớm nghĩ đến điều này. Chẳng qua bọn họ cùng đám người Liễu Ngạn vừa mới mỗi người một ngả, lúc này thất thểu trở về như vậy thật sự có chút mất mặt.

Đúng vào lúc này, mặt biển phía xa thuyền lớn dâng lên cuồn cuộn, một đầu Hải thú màu xanh nhìn như ngọn núi thình lình hiện ra. Toàn than hải thú này bị bộ lông dày bao phủ, thoạt nhìn giống như một con Háo Ngưu, trên đầu mọc ra đôi sừng bén nhọn, hai mắt đỏ quạch như máu. Khác với đám Hải Thú còn lại, ngưu yêu này tản ra yêu khí vô cùng khổng lồ.

Hai người Hoắc Thanh cảm nhận khí tức của nó liền khẽ biến sắc.

“Không tốt, là Hải Thú sinh ra linh trí!” Hoắc Thanh kinh hô.

Khí tức mà đầu Hải Thú này tản mát, không kém chút nào so với hai người bọn họ.

Háo Ngưu phát ra một tiếng gầm rú rồi chợt ngẩng đầu phun ra hơn mười quả cầu nước màu lam liên tiếp. Trung tâm của chúng có một phù văn màu lam chớp động không thôi.

Vèo!

Đám thủy cầu này hóa thành một đạo lam quang vọt tới cốt điểu với tốc độ cực nhanh. Liền có mười con cốt điểu bị lam quang đánh trúng. Giữa làn sáng xanh lam chói mắt, cốt điểu kêu lên thảm thiết, khí xám bên ngoài cơ thể nhanh chóng tan rã, đánh “Bành” một tiếng, nổ tung.

Bên cạnh Háo Ngưu lại có lam quang lóe lên, hơi mười quả cầu nước màu lam hiện ra, đánh vỡ mười con cốt điểu.

Hoắc Thanh giận dữ, pháp trượng trong tay vung lên.

Bên cạnh Háo Ngưu xuất hiện hôi quang. Nương theo một tiếng gào rú, một con cốt mãng dài chừng mười trượng hiện ra, đánh tới Háo Ngưu. Toàn thân mãng xà óng ánh hôi quang, khí tức tản ra không kém Háo Ngưu chút nào. Thân hình cốt mãng rơi xuống mặt biển, tốc độ không chậm chút nào, ngược lại còn có phần nhanh hơn.

Hôi quang lóe lên, thân thể dài ngoằn của cốt mãng quấn quanh thân thể Háo Ngưu. Đầu rắn khổng lồ cắn cổ đối phương. Háo Ngưu thét một tiếng thật to. Hai quái vật khổng lồ cắn xé lẫn nhau khiến nước biển bên cạnh nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Mặt biển cuộn dâng kịch liệt, nhấc lên từng cơn sóng lớn.

Không đợi Hoắc Thanh có thời gian buông lỏng, mặt biển gần đó lại bất ngờ sôi trào. Tiếp đó, năm con Hải Thú cực lớn thình lình xuất hiện, tản ra khí tức không hề thua kém Háo Ngưu.

“Không tốt, nhanh chóng rút lui!”

Hoắc Thanh hốt hoảng, bất chấp thể diện, vội vàng hạ lệnh. Cùng lúc đó, pháp trượng trong tay y sáng lên quang mang. Giữa không trung, Pháp lực chấn động một hồi, một pháp trận hình tròn màu đen xuất hiện. Từ đó bay ra một đầu cự cầm hủ thi cùng giao long bạch cốt, cả hai đều là sinh vật Tử Linh Địa giai.

Sắc mặt Hoắc Thanh tái nhợt thêm một phần, liên tục triệu hoán lượng lớn sinh vật Tử Linh khiến cho pháp lực của y tiêu hao rất nhiều.

Cự cầm hủ thi giang rộng hai cánh, thân thể cực lớn bay lên, đánh tới quái thú Hải Mã khổng lồ. Giao Long bạch cốt uốn éo thân hình sau đó lao vào sóng nước, nghênh đón một con cự thú bạch tuộc. Hai sinh vật Tử Linh Địa giai cộng thêm cốt mãng cực lớn miễn cưỡng ngăn chặn Hải Thú khổng lồ xung quanh.

Sáu chiếc thuyền lớn lập tức thừa cơ quay đầu một cách khó khăn, chậm rãi lui về phía sau.

“Lui lại! Lui lại!” Điện chủ một mắt lúc này cũng về tới phía sau ba chiếc thuyền lớn, quát to.

Bên trên thuyền lớn, mọi người lập tức lu bù công việc.

“Gửi tin tức cầu cứu đến Liễu Ngạn điện chủ!” Một mắt của y lóe lên quang mang, thấp giọng nói với nam tử trung niên bên cạnh.

Nam tử trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn sang điện chủ một mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

“Còn không mau gửi đi!” Điện chủ độc nhãn quát lớn một tiếng.

“À… Vâng!” Nam tử trung niên giật mình, vội vàng lật tay lấy ra ngọc bàn đưa tin.

Trên thuyền lớn số một, Thạch Mục đứng cạnh boong thuyền, đưa mắt nhìn qua hướng Tây Bắc, sắc mặt bình tĩnh nhưng nội tâm cực kỳ rúng động. Thông qua tầm mắt của Thải Nhi, hắn đã nhìn thấy tình cảnh của sáu chiếc thuyền lớn kia. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này đâu tận mắt nhìn thấy số lượng Hải Thú đông đảo với thực lực mạnh mạnh mẽ khiến họ Thạch có chút nghẹn họng trân trối. Thế nhưng những người này không nghe theo sự khuyên nhủ của hắn thì coi như gieo gió gặt bão, chẳng thể trách ai được.

“Xem ra đây mới là thực lực chân chính của Thủy tộc!” Thạch Mục thì thào lẩm bẩm, trong lòng chẳng biết tại sao nghĩ tới bạng nữ Hương Châu.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn sang thân ảnh màu trắng đang chắp tay đứng trên boong thuyền phía trước. Chỉ thấy mái tóc huyết sắc đón gió vũ động, khuôn mặt cũng đang hướng về phía Tây Bắc.

Sáu chiếc thuyền lớn lui lại phía sau, dần dần rời khỏi khu vực xuất hiện Hải Thú. Thế nhưng Hải Thú chung quanh dường như không có ý định buông tha, vẫn đang lớp trước ngã xuống, lớp sau nhào tới.

Thân thể điện chủ một mắt lóe lên hắc quang, trước mặt hiện ra hai thanh cốt mâu màu đen cực lớn dài chừng vài trượng, lớn cỡ thùng nước. Y vung tay lên, hai thanh cốt mâu như hai luồng điện mang đen kịt nhanh chóng bắn ra, đâm vào một con cá mập màu bạc khổng lồ cùng một con Hải Thú bạch tuộc. Sau khi giãy giụa một hồi, hai đầu Hải Thú rốt cuộc lơ lửng trên mặt không hề nhúc nhích.

Sáu chiếc thuyền lớn xếp thành một hàng. Điện chủ một mắt đứng ở cuối chiếc thuyền lớn đi trước nhất. Thân thể của y liên tục lóe hiện hôi quang, tạo thành cốt mâu khổng lồ, ý đồ đánh chết Hải Thú tiến đến gần.

Bỗng nhiên, phần lớn Hải Thú khổng lồ tới lui dưới mặt biển thình lình biến mất không chút tung tích. Bên dưới thuyền lớn mơ hồ hiện ra một bóng râm màu đen cực lớn.

Điện chủ một mắt nhìn thấy cảnh này âm thầm rùng mình. Một dự cảm không tốt mơ hồ dâng lên đỉnh đầu. Không đợi y kịp thời phản ứng, nước biển phía dưới thuyền lớn biến hóa kịch liệt, rất nhanh hình thành vòng xoáy cực lớn, cuốn lấy cự chu trong nháy mắt.

Rầm rầm!

Mặt biển đột nhiên thò ra một cái càng cua cự đại, lớn hơn nhiều lần so với thuyền lớn. Càng cua như đại đao chém xuống cự chu.

Rặc rặc!

Thuyền lớn vượt biển lập tức gãy thành hai đoạn ở vị trí trung tâm, nước biển theo đó nhanh chóng tràn vào. Mọi người trên thuyền ngã vào trong nước, kêu la thảm thiết. Có điều không quá vài nhịp thở, thuyền lớn đổ nát cùng đám đệ tử Minh Nguyệt giáo đã bị vòng xoáy nuốt chửng, biến mất vô tung.

Điện chủ một mắt được một đám mây xám nâng lên, nghĩ đến là làm nên đã tránh được một kiếp trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lúc này sắc mặt xanh mét.

Bên trong vòng xoáy, một thân ảnh cực lớn hiện ra. Đúng là một con Hải Thú hình cua với thân hình lớn hơn trăm trượng. Đôi càng giống như hai ngọn núi nhỏ, lại vô cùng sắc bén. Vỏ cua trên người tỏa sáng hắc quang, không thể phá vỡ. Khí tức khổng lồ mà nó tản ra tuy rằng còn kém cường giả Thiên Vị như Vô Trần Đạo Nhân một chút thế nhưng cũng không quá xa.

Phía sau đội tàu, Hoắc Thanh cảm nhận khí tức của cua khổng lồ bèn bay vụt đến đây.

“Nhân loại… chết đi…” Âm thanh trầm thấp mơ hồ vang lên.

Sau một khắc, cua khổng lồ khẽ động thân thể, hóa thành ảo ảnh mơ hồ.

Điện chủ một mắt đại biến sắc mặt, không nghĩ tới con cua kia to lớn như thế lại có tốc độ nhanh đến nhường này, thân hình nhoáng một cái, thúc giục mây xám trốn sang một bên.

Phụt!

Máu văng tung tóe!

Điện chủ một mắt không kịp đề phòng, thân hình bị càng cua đâm thủng, chân khí hộ thể quanh người không chút tác dụng, thân thể gần như bị chém thành hai đoạn.

Hoắc Thanh thấy vậy, đại biến sắc mặt, lập tức ngừng lại.

Rống!

Cua khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, thân hình nhào sang mấy chiếc thuyền lớn gần đó.

Phanh!

Lại có một chiếc thuyền lớn bị đánh bay ra ngoài, chưa kịp rơi xuống đã bị càng cua cực lớn chém thành hai nửa.

Hoắc Thanh sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đúng vào lúc này, một đạo bạch quang từ xa vụt đến như điện chớp. Bóng người chưa đến, ánh quang huyết sắc như lưu tinh đã chém xuống hải thú khổng lồ.

Bình Luận (0)
Comment