Huyền Giới Chi Môn

Chương 312 - Đại Thành Hung Man

Dịch giả: Yukihana116490

Dưới tình thế cấp bách, Thạch Mục một bên cắn chặt răng thúc giục Kim Tiền Kiếm điên cuồng tấn công Cự Mãng, một bên tranh thủ vận chuyển hết mức Pháp lực, Chân khí trong người, hình thành nên một tầng Chân khí hộ thể ở bên ngoài cơ thể, đồng thời cũng thử thi triển Khí Linh Thuẫn hộ thể.

“Đừng cố gắng giãy giụa làm gì!”

Dường như cảm thấy sự chống cự của Thạch Mục, thân thể Xích Hoàn Yêu Mãng uốn éo, gia tăng lực siết lên người hắn. Tấm màn chân khí hộ thể Thạch Mục khó khăn lắm mới ngưng tụ ra “Rắc” một tiếng, lập tức vỡ vụn, mà Khí Linh Thuẫn từ đó cũng không thể thi triển ra được.

Khí huyết toàn thân Thạch Mục dâng lên cuồn cuộn, xương cốt cả người kêu “Rắc Rắc Rắc”, như muốn vỡ vụn ra đến nơi, Chân khí cùng Pháp lực trong cơ thể cũng trở nên trống không, tán loạn.

Nhưng đúng vào lúc này, chợt có hai sợi Chân khí, Pháp lực tràn vào trong óc hắn.

Hai tiếng “Crắc Crắc” vang lên!

Hai tinh hạt một vàng một bạc trong đầu hắn khi bị hai tia Pháp lực, Chân khí chạm đến thì cùng nhau vỡ vụn ra, hóa thành một hư ảnh mặt trời màu vàng chói cùng một hư ảnh mặt trăng màu bạc. Hai hư ảnh lóe lên, hóa thành hai cỗ khí lưu một vàng một bạc, xoắn vào với nhau, hình thành nên một vòng xoáy hai màu vàng, bạc, từ từ xoay tròn.

“Ầm” một tiếng, một cỗ nhiệt lưu hùng vĩ từ vòng xoáy hai màu tuôn ra, chảy khắp toàn thân Thạch Mục.

Thạch Mục chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào, cả người khô nóng không chịu nổi.

Một khắc sau, trên người hắn bừng lên quầng sáng trắng, một hư ảnh Cự Viên màu trắng cực lớn hiện ra sau lưng Thạch Mục. Hư ảnh vô cùng to lớn, sừng sững đứng đó như nối liền trời đất. Hai mắt nó nhấp nháy kim quang, liếc nhìn con Xích Hoàn Yêu Mãng một cái.

Chỉ là một ánh nhìn, lại khiến nội tâm con Xích Hoàn Yêu Mãng dấy lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Cảm giác này tựa như nó gặp phải Cự thú thiên địch, không cách nào chống cự lại được. Thân thể to lớn gần trăm trượng không tự chủ được run rẩy lẩy bẩy, nằm rạp xuống trên mặt đất.

Cái đuôi đang siết lấy người Thạch Mục cũng buông lỏng xuống.

Thạch Mục ngẩn tò te, dường như trong lúc nhất thời còn không hiểu được vì sao Xích Hoàn Yêu Mãng lại nằm bẹp dúm trên mặt đất. Nhưng hắn đã trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tự nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội ngàn năm một thuở này, vội vàng bấm quyết chỉ một cái.

Kim Tiền Kiếm giữa không trung tỏa sáng hào quang, lập tức to lên tới bảy tám trượng, kiếm quang màu vàng sáng lạn chói mắt, tựa như một vầng mặt trời vàng.

Cự kiếm màu vàng lóe lên, chém xuống cái cổ cự mãng.

“Onggg” một tiếng, xung quanh chỉ còn tiếng gió bàng bạc, thời không dường như cũng dừng lại trong một chớp mắt này.

Thân hình Xích Hoàn Yêu Mãng đột nhiên cứng ngắc, chỗ cổ tự dưng xuất hiện một vòng chỉ đỏ.

Một khắc sau, cái đầu to bằng cả căn phòng của Xích Hoàn Yêu Mãng đột nhiên từ trên thân thể rụng xuống, tựa như một tảng đá lớn, sinh cơ lụi bại, rơi “Ầm” xuống đất, chìm hơn phân nửa vào vũng bùn.

Thân thể rắn còn chưa chết hết, uốn éo liên tục, máu rắn đỏ sẫm từ cổ rắn tọc tọc chảy ra như không cần tiền, nhuộm đỏ mặt đất cùng đầm lầy.

Cùng lúc đó, hư ảnh khỉ trắng sau lưng Thạch Mục sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, tựa như phù dung sớm nở tối tàn.

Thân hình Thạch Mục rơi trên mặt đất, sắc mặt còn có chút mờ mịt.

Hắn lắc lắc đầu, rất nhanh khôi phục thanh tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ đại hỉ.

Vào thời khắc này, một đoàn sáng màu đỏ từ trong đầu Xích Hoàn Yêu Mãng bay ra, bỏ chạy về phía xa.

- Muốn chạy trốn!

Thạch Mục hét lớn một tiếng, trên người hắc quang đại phóng, một cái xà ảnh bốn đầu cực lớn hiển hiện mà ra.

Xà ảnh lóe lên đuổi theo, một cái đầu rắn trong đó đớp lấy đoàn sáng màu đỏ.

- Đừng giết ta! Nếu không ngươi nhất định phải chết...

Bên trong đoàn sáng là một con rắn nhỏ màu đỏ. Nó đang liều mạng giãy dụa không thôi, chẳng qua không cách nào thoát được.

Ba cái đầu rắn còn lại của xà ảnh cũng nhào tới, cắn xé đoàn sáng màu đỏ, nhai vài cái đã cắn nuốt xong cả đoàn sáng.

Ngay sau đó, Thạch Mục cảm thấy nơi ngực mình khô nóng, đồ án Đồ đằng đột nhiên tản mát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, bao phủ cả người hắn vào bên trong. Hư ảnh mãng xã bốn đầu phía sau hắn tỏa ánh hào quang, cái đầu thứ năm vốn chỉ mới nhú một chút giờ đây đang chậm rãi lớn lên.

Mắt thấy cảnh này, sắc mặt họ Thạch đại hỉ. Hắn lập tức nhớ ra cái gì đó, vội nhấc túi Thú hồn ở bên hông lên, mở ra, từng đoàn từng đoàn Thú hồn từ trong đó liên tiếp bay ra, chui vào trong hư ảnh mãng xà bốn đầu sau người.

Đồ đằng Hung Mãng trên ngực Thạch Mục tỏa ánh hào quang. Hư ảnh Hung Mãng sau lưng hắn lóe lên, cái đầu thứ năm của nó nhanh chóng mọc dài ra, một cỗ lực lượng hùng vĩ quanh quẩn trong Đồ đằng trên người.

Trên mặt Thạch Mục lộ ra thần sắc cuồng hỉ, lực lượng của Đồ đằng to lớn dị thường, dường như đã đột phá điểm mốc nào đó, đạt đến một cảnh giới mới.

Hắn nhắm hai mắt lại, cảm thụ lực lượng Đồ đằng bàng bạc trong cơ thể.

Một lát sau, hắn chợt mở to mắt, Đồ đằng mãng xà trên ngực lóe lên quang mang, kích phát lực lượng Đồ đằng trong cơ thể. Ngoài thân Thạch Mục lại một lần nữa mọc đầy vảy rắn màu đen, bao trùm cả người, thân thể cao lên nửa xích, hoàn thành biến thân Đồ đằng trong chớp mắt.

Chẳng qua lúc này đây, vảy rắn trên người hắn cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Trên vảy rắn hiện ra một tầng quang mang óng ánh, tựa như có một tầng màng mỏng bao trùm lên nó vậy.

Trước mắt Thạch Mục chợt oanh một cái, cảm giác với Thiên Địa chung quanh đã tăng lên một cảnh giới mới. Ngũ giác xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tốc độ vận chuyển của vòng xoáy Chân khí trong thể nội đột nhiên tăng nhanh, lập tức hóa thành chất lỏng, trên người tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ.

Sau lưng hắn tràn ra ánh sáng đen, ngưng tụ lại thành một cái hư ảnh Pháp tướng Cự Mãng năm đầu.

“Địa giai!” Thạch Mục thì thảo tự nói.

Cự Mãng Đồ đằng đột phá năm đầu, về sau mỗi lần hắn biến thân hóa thú thực lực của hắn sẽ tăng đến cấp độ Địa giai rồi!

Lúc này đây, Thạch Mục chỉ cảm thấy toàn thân mình tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại vô cùng, hơn xa lúc trước. Hắn đoán với thực lực bây giờ của hắn, nếu lại đối mặt với Xích Hoàn Yêu Mãng lần nữa thì hắn có thể nắm chắc chiến thắng tới bảy thành.

- Thạch Đầu! Ngươi như thế nào...

Lúc này, Thải nhi từ trên bầu trời sà xuống, cảm thấy lực lượng trong cơ thể Thạch Mục thì lộ ra thần sắc sợ hãi, không dám tới gần.

Đuôi lông mày của Thạch Mục nhướn lên, giải trừ biến thân Đồ đằng, vảy rắn trên người biến mất, Vòng xoáy Chân khí trong đan điền đang ở thể lòng cũng chuyển về lại thể khí, khí tức tản mát ra cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Thải Nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đậu xuống bả vai Thạch Mục.

“Thạch Đầu, cảm giác sau khi ngươi biến thân thật đáng sợ. Chẳng lẽ đã đột phá Địa giai rồi?” Thải nhi hỏi.

Thạch Mục gật nhẹ đầu.

“Vậy thì tốt quá, bây giờ thực lực của ngươi đã tiến bộ, chúng ta có thể trực tiếp đến đỉnh Lăng Thiên chưa?” Thải nhi hưng phấn hỏi.

“Trước không vội, ta hiện tại chẳng qua là sau khi biến thân thực lực mới có thể đạt tới Địa giai. Thực lực như vậy ở Đại lục Tây Hạ này cũng không coi vào đâu. Bất kể như thế nào, chúng ta trước rời khỏi cái Xà Quật Chiểu Trạch này đã. Đợi đi đến thành Nhật Khang rồi lại sưu tập một ít tin tức về đỉnh Lăng Thiên, sau đó mới quyết định bước tiếp theo.” Thạch Mục suy tính thật lâu, lắc đầu nói.

...

Mấy ngày sau, lúc hoàng hôn buông xuống Thạch Mục mới đi ra khỏi Xà Quật Chiểu Trạch.

Cách đầm lầy không xa về phía trước, thấp thoáng bóng dáng một tòa thành lớn sừng sững đứng lặng nơi đó. Tường thành cao ngất dày rộng, kéo dài ra hai bên, không thấy điểm cuối.

Nơi này đúng là thành Nhật Khang, thành trì Man tộc lớn nhất khu vực Đông Hách Đại lục Tây Hạ.

Ở hai bên cổng thành màu đen rộng hơn mười trượng, là hai đồn canh gác đứng thẳng tắp.

Ngoài cửa thành, hơn mười tên binh sĩ mặc trang phục Liệt Xà Bộ đang kiểm tra người vào thành.

Theo quy định, nếu là tộc nhân của Liệt Xà Bộ thì sau khi đăng ký xong có thể miến phí vào thành, các bộ lạc còn lại thì phải giao nộp mười miếng Linh Thạch làm phí qua cổng.

Mười miếng Linh Thạch đối với người bình thường ở Đại lục Đông Châu thì không thể nghi ngờ đây là một khoản tiền lớn, tương đương với ba bốn mươi vạn lượng bạc. Nhưng ở Đại lục Tây Hạ, có lẽ là vì tài nguyên tương đối giàu có, số tiền này dường như chả bõ bèn gì.

Ít nhất theo Thạch Mục quan sát, những Man tộc xếp hàng phía trước hắn đều rất sảng khoái trả tiền vào thành.

Thạch Mục nhếch nhếch miệng, âm thầm oán thầm vài câu, cũng không nói nhiều, trực tiếp ném ra mười khối Linh Thạch, đi vào trong nội thành.

Vào thành, tầm mắt lập tức trở nên khoáng đạt.

Một con đường dài chạy thẳng về phía trước, chiều rộng đủ để mười chiếc xe cùng chạy song song. Kiến trúc hai bên đường hầu như đều được xây từ đá tảng, tạo hình không chỉ hùng vĩ mà dường như còn rất chắc chắn.

Bên đường, cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Đường phố rộn ràng, nhìn cách ăn mặc của mọi người thì hầu hết bọn họ đều là người của các bộ lạc Man tộc. Chẳng qua trong đó cũng có vài Nhân tộc mặc áo bào màu xám.

Loại trang phục này Thạch Mục cũng không xa lạ gì, đúng là trang phục của Giáo đồ Minh Nguyệt Giáo.

Theo tình hình nơi này đến xem thì có vẻ Minh Nguyệt Tây Giáo chung sống thập phần hòa hợp với người Man.

Nhưng đúng vào lúc này, một vị nữ tử Man tộc che mặt, dáng người lả lướt đi lướt qua bên người Thạch Mục, thoáng cái liền hấp dẫn ánh mắt của Thải nhi.

Nàng ta mặc một chiếc váy dài dệt bằng tơ tằm vàng bó sát người màu lam bạc, nửa kín nửa hở, đường cong tuyệt mỹ, một đoạn cánh tay như ngó sen lộ ra ngoài, bóng loáng trắng nõn. Dưới mạn che mặt là một đôi mắt hạnh sáng như sao.

Thải nhi lập tức chảy nước miếng, bắt đầu om sòm:

“Thạch Đầu, Thạch Đầu, mau nhìn cô gái kia kìa!”

Nữ tử Man tộc kia nghe thấy Thải nhi kêu to, có chút ngạc nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Thạch Mục thì ánh mắt nàng ta chợt trở nên nóng bỏng.

Thân hình Thạch Mục vốn cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo này nếu ở trong Man tộc cũng được xếp vào hạng tuấn lãng. Huống chi những năm này trải qua mưa gió rèn luyện cùng giết chóc tẩy lễ, hơi thở dã tính còn nồng hậu hơn vài lần so với một vài tên Hung Man. Cộng thêm một đầu tóc đen dài như nước siết xõa tung, càng cho người ta một loại cảm giác cao ngạo, khí phách, từng trải.

Loại hình tượng này đương nhiên rất có sức hấp dẫn với nữ tử Man tộc.

“Thạch Đầu, nữ tử kia đang nhìn ngươi kìa.” Thải nhi hô to gọi nhỏ.

Thạch Mục nhìn lướt qua nữ tử Man tộc kia, bất mãn vỗ đầu Thải nhi một cái, quát: “Câm miệng!”

“Hé hé, nữ tử Man tộc đúng là nóng bỏng hơn nhiều so với nữ tử Nhân tộc đó. Thạch Mục, ngươi thật không có hứng thú à?”

“Vừa mới tới, ngươi vẫn nên ít xuất hiện chút đi, cẩn thận bị người ta bắt đi nhổ lông ăn sống đó! Theo ta được biết, Man tộc rất thích ăn thức ăn sống!” Thạch Mục nói.

Thân thể Thải nhi run lên, nhìn nhìn người chung quanh, thấy dường như còn chưa có ai chú ý tới hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, một mùi thơm xông vào mũi, Thải nhi hít mạnh một hơi, tội nghiệp nhìn Thạch Mục, nói:

“Thạch Đầu, Thải nhi đói bụng. Đoạn đường này màn trời chiếu đất, không có gì ngon để ăn, người ta gầy đi một vòng rồi này!”

Thạch Mục nhếch miệng, nói: “Còn nói không có gì để ăn? Vậy đem Linh Thạch đã ăn nhổ hết ra trả lại cho ta a!”

“Cũng không thể nói như vậy mà, hầu bao của ngươi hiện đang rủng rỉnh, một chút Linh Thạch như vậy thấm tháp vào đâu chứ! Mỹ thực nơi đây khó gặp…Thạch Đầu…” Thải nhi có chút bất mãn, lầu bầu.

- Chờ đến giờ cơm rồi nói sau!

Thạch Mục tức giận nói một câu, lập tức trực tiếp rời đi tiến về phía trước.​

Bình Luận (0)
Comment