--> Một lát sau, Thạch Mục bước vào trong trạch viện, đi về phía một căn trong đấy, đó chính là nơi chế phù của hắn.
- Thạch Đầu, tính ra chúng ta đợi ở đây cũng hơn một năm rồi còn gì. Cả ngày ở cái nơi này, thật là chán chết mất. Nếu dùng thực lực ngươi bây giờ gặp phải Ngao Khuê thì có khả năng trốn được hay không?
Thải Nhi phàn nàn nói.
- Không có khả năng, thực lực của ta bây giờ có lẽ còn có thể miễn cưỡng đánh một trận với một tên Địa Giai Trung Kỳ bình thường chứ đụng phải Địa giai Hậu Kỳ thì chịu. Huống hồ dù thế nào đi nữa Ngao Khuê cũng là kẻ đứng đầu bộ tộc hắn, tất nhiên là có đòn sát thủ, ta cũng không chắc có thể chạy trốn được.
Thạch Mục nói ra.
- Nếu Yên La lão đại nguyện ý ra tay thì tốt rồi.
Thải Nhi nói.
- Đừng suy nghĩ nhiều, chú ý đề phòng chung quanh, có tình huống như thế nào phải nói cho ta biết.
Thạch Mục nói qua, tiếp tục đi tới phù thất.
- Chúng ta còn phải ở lại chỗ này bao lâu vậy?
Thải Nhi có chút ủ rũ nói.
- Lúc này có lẽ vị Thành chủ kia đã thông tri với cao tầng Man tộc tình huống bên ngoài thành Nhật Khang rồi, hoặc đã sớm suy nghĩ những biện pháp khác. Yên tâm đi, phía Man tộc tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống như vậy tiếp tục kéo dài nữa, nếu không một khi tin tức được truyền ra, những Yêu Tộc khác sẽ nhao nhao hùa theo, cục diện kia cũng không lợi với Man tộc.
Thạch Mục nói ra.
- Nếu như là thế thì tốt rồi, vậy ta đi.
Thải Nhi nói qua, hai cánh vẫy vẫy, bay đi.
Thạch Mục mở cửa phù thất rồi đi vào.
Gần đây, tần suất Yên La yêu cầu Linh Thạch càng lúc càng tăng, qua mấy ngày nữa, đoán chừng sẽ đến lấy, phải sớm chuẩn bị cho tốt mới được.
Nhưng nhờ vậy mà bên trong nhẫn trữ vật cũng đã gom góp được không ít những đóa lục hoa kỳ lạ kia.
Vào buổi chiều hai ngày sau, Thạch Mục rời khỏi chỗ ở, đi tới cửa tiệm của tên lông mày rậm Ngải Lạp Mộc.
Đi trên đường, nhìn đám người xung quanh, lông mày Thạch Mục hơi hơi nhíu lại.
Trên đường lúc này, không ít người nét mặt khác thường, dáng vẻ vội vàng đi về phía một quán rượu, nơi một đám người tụ tập qua, tựa hồ như xảy ra chuyện gì đấy.
- Thạch Đầu, tại sao hôm nay ta lại thấy đám người trong thành này có chút kì quái nhỉ?
Thải Nhi cũng chú ý tới điểm khác thường này.
- Đúng là có chút cổ quái.
Đầu Thạch Mục gật nhẹ, lúc này hắn đi về phía trước cửa tiệm tạc ra từ đá đen của Ngải Lạp Mộc.
- Trước tiên ta đem Phù Lục bán đi, ngươi đi chung quanh tìm hiểu một chút, nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, sau đó phân phó.
- Yên tâm, cứ bao việc này lên người ta.
Thải Nhi đáp ứng một tiếng, vỗ cánh bay lên.
Thạch Mục cất bước đi vào cửa hàng, Ngải Lạp Mộc đang đứng ở phía sau quầy, trong tiệm vẫn có vài vị khách quanh quẩn xem hàng.
- Vị đạo hữu này tới tệ điếm* là muốn mua thứ gì sao?
Thạch Mục vừa mới bước vào cửa hàng, Ngải Lạp Mộc đã thấy ngay, lập tức trong mắt lóe lên một chút vui mừng, thế nhưng thái độ lại không nóng không giận nói.
(Tệ điếm: Cửa tiệm rách nát. Một kiểu tự xưng mang ý khiêm tốn)
- Ta muốn mua một vài tài liệu Yêu thú, số lượng khá lớn, không biết giá cả có ưu đãi gì không?
Thạch Mục nói ra.
- Không có vấn đề. Mời đạo hữu đi vào trong nói chuyện.
Ngải Lạp Mộc nhẹ gật đầu, ra hiệu cho tên tiểu nhị tới coi hàng, sau đó đi cùng Thạch Mục vào phía bên trong.
Hai người bước vào trong phòng kín, Ngải Lạp Mộc phất ống tay áo một cái, bốn vách tường bên trong lóe lên một luồng sáng trắng, mở ra kết giới.
- Mục đạo hữu, mời ngồi.
Lúc này, nét mặt của Ngải Lạp Mộc đã thay đổi.
Vừa rồi, những thứ kia là mật hiệu để giao tiếp của hai người, để đề phòng thân phận của Thạch Mục bị những người khác phát hiện.
- Không cần phải khách khí, đây là định mức lần này.
Thạch Mục lấy ra một xấp Phù Lục, đưa cho đối phương.
Sắc mặt của Ngải Lạp Mộc trở nên vui vẻ, vội vàng nhận lấy, kiểm lại một chút, sắc mặt lại càng vui mừng hơn.
Lần này, bên trong xấp Phù Lục, số lượng Phù Lục cao giai so với trước đó lại càng nhiều hơn.
Giá của Phù Lục cao giai vượt xa Phù Lục trung giai, hơn nữa số lượng cực ít, lợi nhuận cực cao, hắn lại có thể kiếm lời không ít Linh Thạch.
- Mục đạo hữu khổ cực rồi, lần này số lượng Phù Lục cao giai không ít, dựa theo ước định giá cả của hai chúng ta, tổng cộng hai vạn một ngàn miếng Linh Thạch.
Ngải Lạp Mộc nói ra.
Thạch Mục đã sớm tính toán, nghe vậy liền gật đầu.
- Mục đạo hữu chờ một chút.
Ngải Lạp Mộc đi ra ngoài một lát rồi quay lại, trong tay mang theo một cái bao bố nhỏ, đưa cho Thạch Mục.
Thần thức Thạch Mục quét qua, bên trong là một đống Linh Thạch trung phẩm, số lượng vừa đủ.
Hắn đem bao vải cất đi,chào Ngải Lạp Mộc một tiếng, đang muốn đi ra ngoài
- Đúng rồi, hôm nay bầu không khí bên trong thành dường như có chút khác thường, vẻ mặt của mọi người thoạt nhìn vội vàng muốn xuất phát, lão có biết chuyện gì xảy ra chăng?
Thạch Mục bước chân ngừng một lát, hỏi.
- A, Mục đạo hữu chẳng lẽ không có nghe nói tới sao?
Ngải Lạp Mộc nghe vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Nghe nói cái gì? Tại hạ mấy ngày nay đều tại đóng cửa tu luyện, cơ bản không có ra ngoài.
Thạch Mục nói ra.
- Vậy khó trách, kỳ thật hôm nay bên trong thành xuất hiện một lời đồn đại rằng tên Ngao Khuê chiếm giữ bên ngoài thành hơn một năm kia chẳng biết tại sao, mấy ngày trước đây đã bỏ đi, chẳng ai biết hắn đã đi đâu.
Chủ tiệm nói ra.
- Chuyện này là thật?
Thạch Mục nghe vậy cả kinh.
- Cụ thể là thật hay giả tại hạ cũng không dám phán đoán bừa. Thế nhưng nghe nói thành chủ U Xán đã phái người ra khỏi thành kiểm tra, dường như đúng là không tìm thấy bóng dáng của tên Ngao Khuê kia đâu.
Chủ tiệm nói ra.
- Như vậy là tin tức tốt rồi.
Thạch Mục nghe thấy lời này, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
- Mục đạo hữu cũng muốn ra khỏi thành sao?
Ngải Lạp Mộc chú ý tới sắc mặt Thạch Mục, hỏi.
- Đúng vậy, tại hạ chờ đợi ở chỗ này cũng đã lâu, cũng nên rời đi rồi.
Thạch Mục gật đầu.
- Vậy thì, Mục đạo hữu hãy bảo trọng, nếu có cơ hội đi ngang qua thành Nhật Khang, đừng quên ghé qua tiểu điếm ta đây!
Ngải Lạp Mộc hơi có chút tiếc nuối nói.
Hiển nhiên Thạch Mục bởi vì Ngao Khuê bao vây nơi này mà phải ở lại, nếu không phải khả năng chế tạo phù lục kia, chỉ sợ căn bản sẽ không ở lại tòa thành nhỏ này lâu như vậy. Một khi Thạch Mục rời đi, cuộc trao đổi này sẽ không thể phát sinh.
Bất quá khoảng thời gian này, hắn đã kiếm đươc một khoản tài phú lớn, sở dĩ hắn có thể đặt chân bên trong thành này đồng thời đem việc buôn bán càng lúc càng phát, bởi vì bản thân hắn cũng quen nhiều người.
- Ha ha, về sau Mục mỗ nếu như có cơ hội đến thành Nhật Khang, nhất định sẽ đến thăm chủ tiệm Ngải, chúng ta sẽ còn có cơ hội hợp tác.
Thạch Mục mỉm cười nói.
Hắn và Ngải Lạp Mộc vừa rảnh rỗi hàn huyên một hai câu, sau đó bước nhanh đi ra khỏi cửa tiệm.
- Thạch Đầu, ta thăm dò được một cái tin tức lớn! Ngươi đoán xem đó là cái gì?
Hắn vừa mới ra cửa hàng, Thải Nhi liền bay thấp tại kia đầu vai, kêu lên.
- Ta nghe nói là tên Ngao Khuê kia đã đi rồi đúng không?
Thạch Mục nói ra.
- Không sai! Hiện rất nhiều người bị nhốt bên trong thành rối rít tổ chức thành đoàn nhóm, bọn họ đều muốn kết lại cùng đi ra khỏi thành, chúng ta không bằng cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài đi. Ở chỗ này lâu như vậy, thật sự là khó chịu chết mất.
Thải Nhi hưng phấn nói.
Thạch Mục mặt lộ vẻ vẻ do dự, suy tính một lát sau, mở miệng nói:
- Hãy thận trọng một chút, cái tên Ngao Khuê kia có thật là đã bỏ đi hay không? Lúc này vẫn chưa biết được, trước tiên điều tra rõ ràng rồi hãy nói.
Nói xong, hắn đi về phía Thiên Ngô Bảo Hiên.
Tin tức ở Thiên Ngô Bảo Hiên vô cùng Linh Thông, đối với tình huống bên ngoài thành có lẽ sẽ biết rõ hơn.
...
Vừa lúc Thạch Mục ở trong Lăng Thiên Phong cùng Ngải Lạp Mộc nói chuyện với nhau, Thiên Ngô Bảo Hiên cũng nghênh đón hai người khách đặc biệt.
Ở một gian bên trong cửa hàng, lúc này đã có vài người ngồi.
Một lão giả trong đó thân hình cao lớn, một đôi lông mi trắng, áo bào xanh lão giả ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế chủ tọa phía trên, tên Sử chưởng quỹ từng tiếp đãi Thạch Mục trước đây sắc mặt ngay lập tức trở nên cung kính đứng ở sau lưng lão giả.
Lão giả áo bào xanh trên thân toả ra khí tức hùng vĩ trầm ổn, nghiễm nhiên cũng là một tồn tại cảnh giới Địa giai.
Bên tay trái chỗ ngồi đã ngồi hai người, trong đó một người trung niên trong đó đầu đội tử kim quan uy nghiêm, bất ngờ chính là thành chủ thành Nhật Khang-U Xán.
Bên cạnh U Xán còn có một thiếu phụ xinh đẹp mặc váy xám, tất nhiên là Phân đà đà chủ Minh Nguyệt Giáo phái ở thành Nhật Khang-Bàng Ngọc.
- Ha ha, U thành chủ cùng Bàng đà chủ đồng thời đại giá quang lâm tệ điếm, lão phu cảm giác vô cùng vinh hạnh.
Lão giả Áo bào xanh nói ra.
- Ngô trưởng lão khách khí. Hai người chúng ta tới đây nói không chừng, thứ nhất là muốn gửi lời cảm tạ tới Ngô trưởng lão, bên ngoài thành Ngao Khuê lần này sẽ bỗng nhiên bỏ đi, chắc hẳn là thủ bút quý thương a?
Ánh mắt U Xán lóe lên, cười nói.
- Thành chủ U Xán quá khen. Thiên Ngô Thương Hội ta bất quá chỉ là một thương hội bình thường ở Tây Hạ Đại Lục thôi, chẳng qua là mua bán làm ăn, làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy.
Lão giả áo bào xanh bất động thanh sắc nói.
U Xán cười cười, cũng không có tiếp tục xoắn xuýt việc này, vẻ mặt trở nên nghiêm túc tiếp tục nói:
- Về phần tới đây có một chuyện tình khác, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến nhờ cậy Thiên Ngô Thương Hội rồi.
- Mời U thành chủ cứ nói.
Lão giả áo bào xanh cùng Sử chưởng quỹ liếc nhìn nhau, nói ra.
- Ta nghĩ muốn ủy thác Thiên Ngô Thương Hội, đem một nhóm đồ vật mang đến thành Thương Húc, giao cho Thương Húc thành chủ.
U Xán nói ra.
- Thành Thương Húc? Là này tòa thành ở phía tây cách đây khoảng hai vạn dặm, ở bên trong tòa đại thành của Man tộc sao?
Lão giả áo bào xanh hỏi.
- Đúng vậy.
U Xán nhẹ gật đầu.
- Hôm nay mặc dù Ngao Khuê đã rời đi, thế nhưng theo ta được biết, hắn trước khi đi lại phái một gã Địa giai Yêu Tộc khác điều khiển yêu thú bên ngoài thành, lúc này ra khỏi thành khó có thể bảo đảm vạn toàn.
Lão giả áo bào xanh trầm ngâm một chút, nói ra.
- Ngô lão khiêm tốn, dùng tên tuổi của Thiên Ngô Thương Hội, ngài chỉ cần đưa ra chiêu bài, Tây Hạ Đại Lục cũng không có mấy người không chịu nể mặt mũi a. Dù nói thế nào oan có đầu nợ có chủ, tên Ngao Khuê không hẳn vì việc này mà đắc tội với Thiên Ngô Thương Hội các ngươi.
U Xán nói ra.
Lão giả áo bào xanh không nói gì, chẳng qua là ánh mắt lạnh nhạt nhìn U Xán.
- Về phần thù lao, Ngô lão cứ việc yên tâm, tất nhiên sẽ làm cho ngài thoả mãn.
U Xán tiếp tục nói.
- Xin hỏi Thành chủ U Xán, thứ ngài định vận chuyển là thứ gì?
Lão giả áo bào xanh trầm ngâm một chút, hỏi.
- Danh sách vật phẩm ở chỗ này, kính mời Ngô lão xem qua.
U Xán nói qua, thanh quang trong tay lóe lên, lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho lão giả áo bào xanh.
Lão giả áo bào xanh tiếp nhận, một tia thần thức thăm dò vào trong đó, lông mi trắng hơi nhíu lên, bộ dạng tựa hồ có chút động dung.
- Được rồi, việc này Thiên Ngô Thương Hội ta sẽ tiếp nhận.
Lão giả áo bào xanh suy tính một lát, gật đầu nói.
- Tốt! Vậy nhờ cậy Ngô trưởng lão rồi. Đúng rồi, Bàng Ngọc đạo hữu vừa vặn cũng có thứ muốn đưa tới đất liền, đồng thời cũng muốn ủy thác cho quý thương.
U Xán nói qua, ánh mắt xoay chuyển nhìn về Bàng Ngọc phía bên cạnh.
- Đúng vậy, thế nhưng tiểu nữ muốn ủy thác một ít đồ vật, mang đến một tòa thành nhỏ phụ cận thành Thương Húc, đây là danh sách vật phẩm cùng thù lao hộ tống, mời Ngô trưởng lão xem qua.
Bàng Ngọc cũng lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho lão giả áo bào xanh.
​