Một lát sau, Thạch Mục cùng Chung Tú ra tới cửa sơn động xem xét tình hình bên ngoài.
Nơi này nằm tại lưng chừng núi, nhìn về khoảng không xa xa có thể thấy hàng trăm hàng ngàn điểm đen tạo thành hai ba đoàn trải ra tứ phía, đồng thời có xu thế đang tiến về bên này.
Nhìn xuống một chút cũng thấy không thiếu người đang đi đi lại lại khắp các núi đồi.
Nhìn vào trang phục thì đúng là người của Dực Hạc Bộ, bọn chúng bày ra thiên la địa võng để tìm kiếm cái gì đó.
- Huy động nhiều người như vậy, chắc là Mặc Vân Dương vì truy bắt chúng ta mà xuất toàn bộ binh lực của thành Vân Dực ra rồi
. Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục vẫn ăn nói bình tĩnh, thần sắc không kinh hoảng chút nào, điều này làm Chung Tú vốn đang lo lắng cũng thấy trấn định hơn vài phần.
- Thạch đại ca, bọn chúng sắp tìm tới chỗ này rồi, huynh nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào?
Chung Tú tựa như chú chim non nép vào người Thạch Mục mà hỏi.
Thạch Mục trầm ngâm giây lát, ánh mắt chợt sáng ngời tựa hồ đã nghĩ ra điều gì đó.
- Đi theo ta.
Thạch Mục kéo Chung Tú đi tới chỗ vách núi nằm bên cạnh rừng rậm.
- Chúng ta hãy trốn ở chỗ này, chờ bọn chúng tìm qua đây, chúng ta liền quay trở lại thành Vân Dực
- Trốn ở chỗ này...
Chung Tú giật mình. Nơi đây liếc mắt một cái là có thể thấy không sót thứ gì, làm sao có thể ẩn thân được.
Thạch Mục cười cười, đưa Chung Tú nấp vào trong rừng, hắn vung tay lấy ra một cái áo choàng màu lục đã hư hại che hai người lại. Đây đúng là cái áo choàng hắn lấy được ở tầng hầm thành Nhật Khang.
Áo choàng tuy đã hư hại nhưng nếu không hành động gì thì vẫn đủ che cho hai người.
Lục quang trên áo chớp lên, liền hòa làm một với môi trường chung quanh, nhìn không thấy có chút bất thường nào.
- Thạch Đầu, sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, hai người ẩn nấp lại bỏ mặc ta ở ngoài không lo, mới có nữ nhân liền quên huynh đệ rồi!
. Thải Nhi phàn nàn bất mãn.
Thạch Mục nhướng mày, hất một góc áo choàng lên, nhìn về đám người Dực Hạc tộc phía xa, hơi trầm ngâm, lại nâng áo choàng cao hơn một chút.
Hắn vốn nghĩ sẽ để Thải Nhi ở lại bên ngoài quan sát động tĩnh của Dực Hạc tộc, nhưng thấy nhân số của Dực Hạc tộc quá nhiều chỉ sợ Thải Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
- Vào đi.
Hắn nói.
Thải Nhi vội vàng chui vào trong áo choàng.
Thạch Mục buông áo choàng xuống, áo choàng màu xanh liền che kín hai người một chim, đến khí tức cũng tận lực che giấu.
Qua một quãng thời gian, một đội gồm mười mấy tên man nhân Dực Hạc Bộ rốt cũng tìm đến đây.
Dưới áo choàng hô hấp của Chung Tú hơi ngừng lại, tim đập nhanh hơn.
Thải Nhi nhát gan càng không chịu được, đã sớm chui vào tay áo Thạch Mục mà run rẩy.
Giữa không trung, một tên Dực Hạc tộc có đôi cánh chim màu xanh (thanh sắc) bay qua đỉnh đầu đám người Thạch Mục, đôi mắt ưng quét qua quét lại tìm kiếm.
Mỗi cánh của hắn như được phủ kín bởi một tầng thanh quang, khí tức tỏa ra bất ngờ đạt đến cảnh giới Địa giai.
Ánh mắt của hắn lướt qua chỗ đám người Thạch Mục ẩn nấp, không hề dừng lại.
Thần thức cũng tỏa ra tìm kiếm nhưng cũng lướt qua áo choàng không hề dừng lại.
- Đồ tướng quân, phát hiện ra một sơn động, bên trong còn có dấu vết con người lưu lại.
Vào lúc này, một âm thanh từ sơn động cách đó không xa truyền tới.
Ánh mắt Man tộc họ Đồ khẽ biến, vội vàng bay tới.
Một ít người của Dực Hạc tộc gần đó cũng tụ tập lại, đi vào sơn động.
Sau một lát, bọn chúng đều đi ra.
- Từ dấu vết để lại trong đó, ta nghĩ bọn chúng hẳn là mới rời đi không lâu, chắc thấy được chúng ta nên vội vàng chạy trốn. Mau đuổi theo!
Tên Man tộc họ Đồ quát to.
Người của Dực Hạc Bộ xung quanh vội vàng dạ ran một tiếng rồi vội vàng tiến về phía trước tiếp tục đuổi theo.
- Đồ Trị đại nhân, những người này liệu có phải là hai kẻ kia không?
. Một tên Man tộc cánh đen hỏi.
- Bất kể phải hay không, chỉ cần thành chủ đã hạ lệnh thì dù là manh mối nhỏ nhất cũng không được bỏ qua.
Đồ Trị trầm giọng nói.
- Vâng.
tên Man tộc cánh đen đáp ứng một tiếng.
Hai người đồng thời giương cánh, bay về phía trước.
Một khắc sau, một lùm lá cây màu xanh bỗng nhúc nhích, tấm áo xốc lên lộ ra thân hình Thạch Mục cùng Chung Tú.
Chung Tú kinh ngạc nhìn áo choàng màu xanh trong tay Thạch Mục nhỏ giọng hỏi:
- Thạch đại ca, cái áo choàng này huynh lấy được ở đâu vậy? Lại có khả năng tránh được sự dò xét của thần thức.
- Ta lấy được ở một cái huyệt động trong vực sâu..
Thạch Mục không giấu giếm cái gì đem quá trình lấy được áo choàng đơn giản kể lại.
- Xem ra cỗ hài cốt kia hẳn là người có lai lịch lớn rồi
. Chung Tú trầm ngâm một chút nói.
- Ta cũng nghĩ vậy. Đáng tiếc cái áo choàng này có chút hư hại, trong lúc hành động không thể sử dụng.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, nói ra.
- Không sao, muội quen biết không ít Luyện Khí Tông Sư ở Thiên Ngô Thương Hội, về sau thử xem có thể chữa trị dược cái áo này hay không
. Chung Tú nói.
Thạch Mục vui vẻ, nhẹ gật đầu, lập tức mắt nhìn về hướng thành Vân Dực.
- Đi thôi, chúng ta đi Vân Dực thành.
Hắn nói xong liền cùng Chung Tú tiến về phía trước.
- Người đều đi hết rôi, đừng có giả chết nữa, lên dò đường đi.
Đuôi lông mày Thạch Mục nhướng lên, vung tay áo ném Thải Nhi ra ngoài. Thân hình Thải Nhi lảo đảo giữa không trung nhưng rất nhanh liền ổn định lại, nhìn chung quanh một lần xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người một chim liền đi về phía Vân Dực thành.
Trên đường, Thạch Mục cùng Chung Tú thay đổi trang phục, cũng không mất nhiều thời gian đã đến dười Vân Dực thành.
Lúc này đã là sáng sớm, cừa thành Vân Dực đã rộng mở, không ít người đã bắt đầu vào thành.
Có lẽ không nghĩ tới Thạch Mục cùng Chung Tú sẽ quay lại thành nên việc kiểm tra ngoài cửa thành rất lỏng lẻo, hai người hòa vào đám đông rất nhanh đã vào trong thành.
- Thạch
Thạch ca, trước tiên hãy đến khách sạn đi!". Chung Tú vẫn nhớ đến sự tình đoàn xe, vội vã đi về phía khách sạn.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, đi theo sau, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua chung quanh.
Thải Nhi lúc này đã bay lên không trung, giám thị nhất cử nhất động khu vực xung quanh.
Sau một lát đã đi tới trước cửa khách sạn.
Cửa khách sạn rộng mở, bên trong yên tĩnh, không có tiếng động nào cả.
Đuôi lông mày Thạch Mục nhảy lên, hắn qua tầm mắt của Thải Nhi đã thấy được tình hình bên trong, đồng thời xác nhận chung quanh không có mai phục.
Chung Tú bước nhanh vào, biến sắc.
Toàn bộ khách sạn sớm đã không còn lại gì chứ đừng nói gì tới mấy chiếc Phù Vân Xa, trên mặt đất còn sót lại một ít tro tàn, nhưng lại không có lấy một cỗ thi thể.
- Những người này động tác nhanh thật, chỉ qua một đêm đã đem dấu vết nơi đây xóa sạch. Hôm nay xem ra, đoàn xe đã bị đưa đi từ sớm, chúng ta đến Phủ Thành chủ điều tra tên Mặc Vân Dương kia một chút, hắn hẳn là biết rõ chuyện này
. Thạch Mục nói.
Chung Tú hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua đống tro tàn trên sân, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, trong đầu chẳng hiểu sao lại hiện lên thân ảnh của Lãnh Nguyệt Đồng.
Hắn có một trực giác, thân phận của nàng thần bí như vậy hẳn là phải có chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng.
Hắn lắc đầu, bỏ qua những ý niệm này, quay người đi về Phủ Thành chủ.
Sau một lát, hai người tới trước Phủ Thành chủ.
Cửa lớn nơi này đóng chặt, bầu không khí có chút khác trước.
Hai người liếc nhìn nhau đều thấy được sự được ngạc trong mắt đối phương.
Sau khi leo tường nhảy vào Phủ Thành chủ, sắc mặt hai người đại biến, nơi đây tràn ngập khí tức Tử Linh.
- Bên trong không biết đã xảy ra chuyện gì, để ta đi trước, Tú nhi nàng theo sau.
Thạch Mục trầm giọng nói.
Chung Tú liền vội vàng gật đầu.
Thạch Mục hít sâu một hơi, lật tay rút Vẫn Thiết Hắc Đao, trên lưng xuống, đi vào bên trong.
Thông qua tầm mắt Thải Nhi thì bao phủ lấy Phủ thành chủ lúc này là một màn sương mù màu xám nhạt, ngoài ra không có động tĩnh nào khác.
Phủ thành chủ rộng lớn là vậy mà không thấy một bóng người, tựa như một tòa tử thành.
Thạch Mục chậm rãi cất bước, đi vào trong.
Đêm qua đã tới hai lần nên Thạch Mục đã có chút quen thuộc với địa hình nơi đây, dựa vào trí nhớ của mình mà cẩn thận tiến tới.
Qua một ngã rẽ, sắc mặt Thạch Mục chợt biến, vội vàng kéo Chung Tú lại, chân đạp một cái, nhanh chóng bay ngược ra sau.
Hai người vừa lùi lại thì từ dưới mặt đất mọc ra mấy cái bàn tay màu xanh đen chụp lấy chân hai người, chẳng qua đã chậm một nhịp.
Sắc mặt Thạch Mục biến hóa, lập tức từ dưới đất chui lên hơn mười cỗ thi thể.
- Cương Thi!
Trong lòng Thạch Mục xuất hiện một cảm giác bất an.
Những Cương Thi này vẫn đang mặc quần áo và đeo trang sức của phủ thành chủ Vân Dực thành, trong đó còn có mấy người nhìn qua có chút quen mắt, rõ ràng là đám người hầu Thạch Mục đã gặp trong phủ tối qua.
- Những người này đều là người của Phủ Thành chủ, sao đều biến thành Cương Thi cả thế này?
Đôi mắt đẹp của Chung Tú kinh ngạc nói.
- Đoán chừng do người của Minh Nguyệt Giáo làm
Thạch Mục suy nghĩ một chút nói.
Mắt những cương thi kia phát lục quang, gầm nhẹ rồi đánh về phía hai người Thạch Mục.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm quang màu vàng bắn ra, nhanh chóng bay quanh đám Cương Thi này một vòng rồi bay vụt về.
Hơn mười đầu Cương Thi động tác cứng đờ, sau một khắc đầu lâu nghiêng một cái rồi rơi lộp bộp xuống đất.
Bịch!
Thân thể những Cương Thi không đầu này hơi động một chút rồi cũng ngã cả ra mặt đất.
- Chúng ta đi thôi!
Thạch Mục nhàn nhạt nói cất bước đi lên trước Chung Tú cất bước đi theo.
Trong phủ thành chủ dường như ai cũng đã biến thành Cương Thi, hai người một đường đi đến cứ qua một khoảng thời gian là gặp được vài con Cương Thi, hoặc là Khô Lâu.
Những sinh vật Tử Linh cấp thấp này không có bất cứ uy hiếp gì với Thạch Mục và Chung Tú, chỉ tiện tay là giải quyết xong.
Nhưng bầu không khí nơi đây lại tạo cho con người ta một chút áp lực, dự cảm xấu trong lòng Thạch Mục càng ngày càng đậm.
Sau thời gian một bữa cơm, hai người rốt cuộc cũng đến chỗ sâu nhất trong Phủ Thành chủ.
Thạch Mục cùng Chung Tú dừng lại ở một tòa cung điện hùng vĩ, nơi đây là tòa kiến trúc tốt nhất trong Phủ Thành chủ, hẳn là địa phương trước giờ Mặc Vân Dương xử lý sự vụ trong thành.
Nhưng đây lại là nơi tản mát ra khí tức Tử Linh nồng nặc nhất, đứng ở cửa ra vào cũng cảm nhận được từng cỗ khí tức Tử Linh không ngừng truyền ra.