Huyền Giới Chi Môn

Chương 370 - Lội Ngược Dòng

Ngọc Tuyền Các.

Trên một con đường nhỏ đến hội trường, nữ tử xinh đẹp đang đứng tại đây sắc mặt có phần âm trầm. Tay nàng đang cầm một tấm Ngọc Bài bên trên thỉnh thoảng sáng lên từng hàng chữ viết.

“Tình huống bên Nghênh Tiên Các thế nào rồi?” Một thanh âm vang lên cùng Vương Thụy Khôn chậm rãi đi tới.

“Thúc thúc, người đã đến rồi” Nữ tử xinh đẹp vội vàng thi lễ nhưng Vương Thụy Khôn liền khoát tay ý bảo không cần đa lễ.

“Chẳng biết tại sao bên kia Nghênh Tiên Các nửa sau lượt đấu giá bỗng phát sinh chuyện tốt giá cả không ngừng được đẩy lên cao. Hiện tại tổng giao dịch có lẽ đã gần đạt đến mốc ba trăm vạn linh thạch rồi.” Nử tử xinh đẹp nói ra.

“So sánh với ngươi bên này thế nào?” Vương Thụy Khôn hỏi.

“Hiện tại chúng ta giao dịch đã đạt ba trăm ba mươi vạn. Ước tính thời gian, bên kia có lẽ đang tiến hành đấu giá bảo vật áp trục, Tinh Thạch. Vật đó đạt đến bốn mươi vạn tinh thạch đã là giới hạn cao nhất. Bên này chúng ta cũng đang tiến hành đấu giá Lăng Viêm Tinh. Giá cả hiện tại đã trên năm mươi vạn, cho dù thế nào thì cũng tuyệt đối vượt qua Nghênh Tiên Các bên kia.” Nữ tử xinh đẹp có chút đắc ý.

Bên dưới hội trường đang đấu giá kịch liệt. Còn bên trên đài, chỗ giữa trung tâm là một viên tinh thạch đỏ sậm, chính là Lăng Viêm Tinh.

Bỗng nhiên, ngọc bài trong tay nữ tử xinh đẹp ánh sáng lóe lên. Nàng nhìn thoáng qua rồi cực kì mừng rỡ.

“Thúc thúc, bên kia Nghênh Tiên Các đấu giá Tinh Thạch đã kết thúc, giá bán ra cuối cùng là ba mươi chín vạn tinh thạch.” Nữ tử xinh đẹp tươi cười nói.

Vương Thụy Khôn nghe vậy gật đầu nhẹ chỉ nói một chữ: “Tốt!”

Đồng thời vào lúc này trên một cái ghế bên dưới hội trường vang lên lên âm thanh một cô gái.

“Sáu mươi vạn linh thạch. Ta muốn viên Lăng Viêm Tinh này.”

Xung quanh hội trường lập tức yên tĩnh không một tiếng nói. Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cô gái xinh đẹp khẽ cong lên.

Giờ phút này tại đấu giá hội Nghênh Tiên Các.

Tinh Thạch đã được đưa tới khu ghế của nữ tử họ Chân.

Xung quanh hội trường mọi người đều đang bàn tán nghị luận, đa phần các khuôn mặt đều lộ rõ thần sắc thoải mái. Không ít người đã đứng lên bộ dáng chuẩn bị rời đi.

“Chư vị, đấu giá hội còn chưa có kết thúc, tiếp theo sẽ là áp trục tri vật đấu giá lần này.” Trung niên nhân áo bào tím nói ra một lời.

Nghe xong chuyện đó, sắc mặt mọi người tại đây đều lộ vẻ bất ngờ, không ít người mở miệng xì xòa bàn tán.

“Tinh Thạch không phải là thứ quý giá nhất trong danh sách vật phẩm đấu giá sao?”

“Chẳng lẽ còn có thứ giá trị hơn cả Tinh Thạch sao?”

“Không thể nào đâu, hình như hầu hết vật phẩm đều được đấu giá rồi mà.”

Tuy trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc nhưng lòng hiếu kì vẫn là rất lớn. Tất cả đều dừng lại, đem ánh mắt hướng về chính giữa muốn xem xem áp vật áp trục cuối cùng có thể là thứ gì.

“Chư vị, vật áp trục lần này đều đã được các vị nhận được ở trong danh sách vật phẩm đấu giá. Chúng ta tại lúc được ủy thác vật ấy đã mất một phen cân nhắc, dù nó cùng Tinh Thạch giá trị là tương đối tuy nhiên quyết định cuối cùng chính là đem nó làm bảo vật áp trục đấu giá lần này.” Trung niên một thân áo bào tím nói ra.

Lời nói vừa dứt, một khay nhỏ bên trên có phủ một tấm vải màu vàng được một người nhanh nhẹn mang lên trên đài đấu giá.

Trung niên áo bào tím nhấc tấm vải vàng lên, bên trên một bảo tháp Bạch Ngọc cao chừng nửa xích xuất hiện trước mắt mọi người.

Tháp này óng ánh lung linh, trên thân có khắc từng vòng phù văn phức tạp tản mát ra ánh sáng màu trắng. Bộ dáng trông có vẻ không phải vật phàm.

Bên trong hội trường, mọi con mắt đều bị tháp trắng thu hút. Thỉnh thoảng, có người phát ra âm thanh sợ hãi thán phục, cũng có người phát ra âm thanh nghi hoặc chất vấn nhưng phần nhiều là im lặng không có lên tiếng giống như đang đợi trung niên áo bào tím giới thiệu.

“Chư vị có lẽ là đều chưa thấy qua vật này bao giờ nên ta mạn phép giới thiệu một phen. Bảo vật này tên là Định Thần Tháp, đã được thương hội giám định là một kiện linh khí thượng phẩm, có công hiệu ngưng tụ thần hồn vững chắc. Có thể khiến thần hồn người tu luyện ổn định, không bị phân tâm. Còn về công hiệu khác nữa… Ha ha, điều này tạm thời giữ bí mật.” Trung niên áo bào tím có chút thần thần bí bí nói.

Lời vừa dứt lại làm cho toàn trường xôn xao một hồi, thanh âm chất vấn liên tiếp vang lên.

Vật đấu giá khi xuất hiện, trừ một ít đồ vật gặp nhiều hoặc linh khí có danh tiếng thật lớn mà mọi người đều biết, thường thì đấu giá sư đều sử dụng hết mọi biện pháp đem lai lịch, công dụng của chúng đem giới thiệu hết sức có thể để thu hút sự chú ý, câu dẫn người mua sắm. Nhất là loại bảo vật áp trục này, để có thể bán được giá tốt có khi đấu giá sư còn nói quá công dụng lên nhiều lần nữa. Nhưng tại đây hôm nay, trung niên nhân áo bào tím chỉ có rải rác mấy lời, ngoài việc nói đây là một kiện linh khí thượng phẩm ra cũng không có đề cập đến lai lịch cùng công dụng đặc biệt của nó.

Nếu như đặc tính có được chỉ là ngưng định thần hồn như trong lời nói nước đôi mập mờ kia, giá trị vật này có khi còn không bằng một số linh khí công kích trung hạ phẩm có phần thực dụng. Pháp khí linh khí dù phẩm chất không tệ nhưng công năng không thực dụng thì cũng không có giá trị thực tế mấy.

Mặc dù vẫn còn có ánh mắt tò mò nhưng đã có không ít người đối với vật này mất đi hứng thú, chẳng qua là một bộ dáng muốn xem cuộc vui nên mới còn ở lại mà thôi.

“Bây giờ liền tiến hành đấu giá tháp này. Giá khởi điểm là hai mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn linh thạch.” Trung niên nhân áo bào tím đối với phản ứng của mọi người ở đây tựa hồ đã đoán trước được sớm, đợi trong phòng yên tĩnh vài phần liền mở miệng nói ra.

Hai mươi vạn linh thạch, giá này cùng với giá khởi điểm của Tinh Thạch đều giống nhau.

Bên trên hội trường, mọi người hai mặt nhìn nhau không ai nói gì.

Giá cả này hoàn toàn không phải là một con số nhỏ. Nếu là đem đi cạnh tranh viên Tinh Thạch kia thì không phải nói bởi vật kia giá trị cùng trình độ trân quý mọi người đều biết, nhưng đem bỏ ra mua một kiện linh khí không rõ tình huống cụ thể thì thật sự là quá mạo hiểm.

Một số người liền đem ánh mắt hướng về phía những hàng ghế bên trong, bởi chỉ có những kẻ đang ngồi trong rạp mới có thể xuất ra giá tiền lên đến mấy chục vạn linh thạch như vậy.

Chẳng qua đại đa số mọi người cũng cho rằng sẽ chẳng có đại gia nào ở đây lại đi thực hiện một hành động mạo hiểm như này.

Từ một nơi nào đó trong rạp, một lão giả áo xám nhíu mày nhìn bạch tháp Bảo Ngọc trên đài đấu giá, một cỗ thần thức phóng tới ý đồ xâm nhập vào thân tháp.

“Bành”, thần thức dường như chạm vào một nơi vô hình trên thân tháp bị bắn ngược trở lại.

Lông mày lão giả áo xám nhảy lên, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc.

“Hai mươi vạn!” Lão im lặng trong chốc lát rồi mở miệng nói ra.

Hội trường xung quanh trở nên xôn xao, mọi người thật không có ngờ là sẽ có kẻ mở miệng ra giá.

“Hai mươi lăm vạn!” Thanh âm lười biếng lúc trước lại một lần nữa vang lên.

Mọi người nghe vậy lập tức đồng thời im lặng. Tuy nhiên đã có những tiền lệ trước đó lên mọi người tuy thấy cũng không thể trách được.

Ánh mắt lão giả ám xám hơi do dự lóe lên một chút.

“Hai mươi sáu vạn!” Lão giả ám xám trông như đang thăm dò báo ra một cái giá.

“Ba mươi vạn!” Thanh âm lười biếng lập tức vang theo.

Lão giả ám xám lắc đầu không tiếp tục đấu giá. Hội trường nhất thời an tĩnh lại.

Lão cũng là nhất thời cao hững muốn tìm hiểu xem bạch tháp có chỗ nào đặc biệt. Dùng trực giác của bản thân, tuy có cảm thấy bạch tháp trên thân có chút kì lạ khác thường, tựa hồ rất hữu dụng nhưng cũng không biết cuối cùng có gì đặc biệt không.

Thế nên nếu là phải bỏ ra một cái giá quá lớn thì không được rồi.

“Ba mươi lăm vạn!” Thời khắc này, một giọng nói truyền ra từ phòng bao.

Trong rạp, đang ngồi là một gã nam tử mặc áo vàng ánh mắt ngu ngốc trông giống như là một con rối bị giật dây. Thạch Mục ngồi khoan thai bên cạnh, trên tay cầm một lệnh bài màu trắng vuốt vuốt.

Sau đầu nam tử áo vàng mơ hồ có một sợ tơ mỏng tinh thần nối với Thạch Mục.

“Bốn mươi vạn!” Thanh âm lười biếng một chút chần chừ cũng không có liền vang lên. Dường như đối với hắn số linh thạch này chỉ là một chút tiền nhỏ mà thôi.

“Bốn mươi lăm vạn!” Thạch Mục vung tay, nam tử áo vàng sắc mặt đờ đẫn lần nữa mở miệng báo giá.

“Bốn mươi tám vạn!”

“Năm mươi vạn!”

Nam tử mặc áo vàng cùng thanh âm trong rạp kia tựa hồ quấn lấy nhau, đều không có một chút ý tứ nhượng bộ nào. Giá cả không ngừng tăng lên, trong chốc lát đã đạt đến sáu mươi vạn linh thạch.

Lúc này đây, trong hội trường mọi người đã sớm bàn tán xôn xao.

Hai người đấu giá như vậy, chắc chắn không phải bởi linh thạch trên người quá nhiều cầm nặng tay mà là phát hiện bạch tháp kia có chỗ bất phàm.

“Chẳng lẽ vật kia chính là một kiện pháp bảo tàn phiến?” Trong lòng mọi người không hẹn đều hiện ra suy nghĩ này, nội tâm bắt đầu chuyển động.

“Tám mươi vạn linh thạch. Vị đạo hữu kia, vật này ta đã muốn rồi. Kính xin các hạ cân nhắc một chút giá trị bản thân, nếu muốn theo ta liền cho ngươi táng gia bại sản.” Thanh âm lười biếng bỗng nhiên biến đổi âm trầm nói ra.

Nam tử mặc áo bào vàng tựa hồ bị lời nói này trấn trụ. Sau nửa ngày cũng không có âm thanh nào truyền ra.

Mà những kẻ vốn có chút ý định chính là vẫn không có ra tay.

Cuối cùng, tháp ngọc màu trắng đã bị giá cả cực cao tám mươi vạn linh thạch mua đi.

Đấu giá hội đến đây là kết thúc.

Bên trên hội trường, mọi người thần sắc đều rất hưng phấn lớn tiếng nghị luận.

Không bàn đến thu hoạch, với những kiến thức này sau này có đủ tử cách và đề tài để nói chuyện rồi.

Lão giả áo xám đứng lên, nhìn lại hàng ghế nơi phát ra âm thanh lười biếng ánh mắt lộ vẻ trào phúng lắc đầu rồi quay người bước ra. Cho dù bạch ngọc tháp kia có thật sự là pháp bảo tàn phiến giá cả cũng chẳng đáng đến tám mươi vạn.

Ở một cái ghế khác trong rạp, nữ tử họ Chân che mặt lặng yên không một tiếng động lẫn vào dòng người đi ra khỏi Nghênh Tiên Các.

“Người có thể rời đi” Thạch Mục nhét lệnh bài màu trắng vào ngực nam tử áo vàng rồi mở miệng nói.

Nam tử áo vàng có chút mờ mịt đứng lên khỏi chiếc ghế, lẫn vào trong dòng người cũng không có khiến bất kì một kẻ nào chú ý.

Người này sau khi ra khỏi Nghênh Tiên Các thân thể run lên, ánh mắt lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.

Gã có chút mờ mịt nhìn xung quanh mấy lần, lập tức như nhớ ra điều gì bèn bước nhanh về phía Ngọc Tuyền Các.

Trong một căn phòng của Nghênh Tiên Các, tay Chung Tú có chút run rẩy, cầm một tờ giấy sắc mặt kích động.

“Thế nào rồi? Hôm nay tổng giao dịch đã đạt được bao nhiêu rồi?” Thạch Mục đi đến hỏi.

Chung Tú thấy Thạch Mục liền giống như một cậu bé nhảy cẫng lên.

“Tổng cộng đạt được bốn trăm linh tám vạn. Ta cũng vừa mới nhận được tin tức của Ngọc Tuyền Các, bên đó cũng vừa giao dịch xong, không sai biệt lắm đạt được qua ba trăm chín mươi vạn, khoảng cách tới bôn trăm vạn còn kém một chút.” Sắc mặt Chung Tú ửng hồng, thanh âm hưng phấn.

“Vậy là tốt rồi!” Thạch Mục gật nhẹ đầu.

Chung Tú nội tâm hưng phấn đang muốn nói gì nữa nhưng không hiểu sao khuôn mặt vốn đang ửng đỏ liền trắng bệch, thân thể lay động như muốn ngã.

“Làm sao vậy?” Thần sắc Thạch Mục biến đổi vội vàng đỡ lấy chung Tú hỏi.

“Không có việc gì, có lẽ là tại mấy ngày nay mệt mỏi quá độ mà thôi.” Chung Tú hít sâu một hơi thần sắc tái nhợt trên mặt giảm bớt lắc đầu nói.

“Tú nhi! Mấy ngày nay thật khó cho ngươi rồi!” Thạch mục nói.

“Đúng rồi, vị khách quý nọ mua gần nửa số đồ vật của chúng ta hiện tại có còn ở đây không? Có lẽ ta phải đi cảm tạ một phen mới được.” Chung Tú chợt nghĩ một chuyện rồi lo lắng hỏi.

“Không cần phải vội vàng, hắn hiện tại đang ở bên ngoài. Người nếu không được khỏe ta liền bảo hắn tiến vào là được.” Thạch Mục cười nhạt đồng thời nói với bên ngoài một tiếng.

Cửa được mở ra, một thanh niên áo đen liền đi đến.

Chung Tú sau khi kinh ngạc liền nở một nụ cười khẽ.

Thanh niên áo đen này nàng cũng biết. Gã chính là Hầu Tái Lôi.

Bình Luận (0)
Comment