Huyền Giới Chi Môn

Chương 380 - Dùng Dao Mổ Trâu Cắt Tiết Gà

- Độp độp

thanh âm nổ vang liên tiếp nối nhau, Hổ ảnh màu đỏ thẫm tan vỡ cùng với đó là kiếm hồng màu vàng cũng tan vỡ theo. Kiếm hồng đó hóa thành một chuôi phi kiếm màu vàng ở giữa không trung quay tròn, bay ngược trở lại.

Không có kiếm hồng màu vàng ngăn cản, Xích Dực Hổ Yêu nhảy chồm về phía Thạch Mục, thân ở trên không trung, nó mở ra miệng đỏ au lớn như cái chậu, miệng đầy răng lanh bén nhọn hướng đầu Thạch Mục mà cắn.

Khi này Thạch Mục cũng đã đứng dậy, Thải Nhi ở trên bờ vai đã sớm giương cánh bay lên không trung.

Nhìn Hổ Yêu đang lao tới, Thạch Mục không có chút nào chùn bước, hai tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tay phải nâng lấy cánh tay trái mạnh mẽ giơ lên, để cánh tay trái đen như than đánh tới Hổ Yêu.

Xích Dực Hổ Yêu thân trong không trung, móng vuốt mạnh mẽ muốn gạt cánh tay trái của Thạch Mục ra, đồng thời há to miệng lần nữa cắn tới đầu Thạch Mục.

Một tiếng "Bành" vang lên, móng vuốt của Xích Dực Hổ Yêu cùng tay trái của Thạch Mục đụng vào nhau.

Một luồng man lực ầm ầm lao tới, khiến cho Xích Dực Hổ Yêu ngẩn ngơ.

Rắc!

Móng vuốt của Xích Dực Hổ Yêu giống như một món đồ sứ va vào tảng đá mà biến thành thịt nát bay đầy trời.

Bởi vì Xích Dực Hổ Yêu nhào tới thế quá mạnh, lúc này căn bản không cách nào dừng lại, đầu nó lao thẳng vào nắm đấm màu đen.

Cũng vào lúc này cánh tay trái như than của Thạch Mục nắm chặt lại, đánh mạnh về phía trước.

Đầu cùng móng vuốt của Xích Dực Hổ Yêu, ở thời điểm va chạm với quyền trái của Thạch Mục cũng là lúc bất chợt tan vỡ, máu thịt cùng óc bay đầy trời.

Thân thể to lớn của Xích Dực Hổ Yêu bay ngược trở lại, rơi vào khoảng trống cách đó mấy trượng, thân thể co quắp mấy cái liền bất động.

Dư Ý nhìn cảnh cảnh tượng trước mắt, miệng há thật lớn mà không có cánh nào ngậm lại.

Thạch Mục buông tay trái, thở ra một hơi, ánh mắt hắn khó có thể hình dung được hưng phấn.

Sức mạnh của cánh tay trái đạt đến mức người ta nghe rợn cả người, ngay cả Địa giai Yêu thú cũng không cách nào chịu nổi một kích. Chẳng qua động tác hơi chậm, bằng không đây chính là một đòn sát thủ.

Lần này có thể thành công hoàn toàn là do may mắn, dù sao bản thân chỉ có thực lực Tiên Thiên, mà biểu hiện của bản thân cũng làm cho nó buông lỏng cảnh giác, nếu là võ giả Địa giai, chỉ sợ cũng không có cách thực hiện được rồi.

Hắn sửa sang lại một chút, phủi hết bụi bậm trên người rồi lật tay lấy ra một cái Thú Hồn Đại, phía trên miệng túi ánh sáng chợt hiện.

Trong cơ thể Hổ Yêu bay ra một đoàn quang cầu màu hồng, đúng là thú hồn yêu thú này bị thu vào Thú Hồn Đại.

Thạch Mục lập tức lại đi đến bên cạnh thi thể Hổ Yêu, quan sát vài lần liền thi thể cũng thu vào.

Thi thể Địa giai Yêu thú có giá trị rất lớn, máu thịt xương da đều là tài liệu thượng hạng, có thể bán được với giá tiền không hề thấp.

- Thạch huynh, huynh không sao chứ?

Dư Ý lúc này đây mới tỉnh lại, vội vàng đi tới hỏi.

- Không sao.

Thạch Mục phủi phủi tay áo.

Tay áo bên trái của hắn đã hoàn toàn rách nát, nhưng mà không có bị thương.

- Thạch huynh quả nhiên ẩn giấu tài năng, ngay cả Địa giai Yêu thú cũng có thể một kích chém giết, Dư mỗ bội phục!

Dư Ý chứng kiến Thạch Mục xác thực không có bị thương, ngoài yên tâm ra, trong nội tâm hắn đối với Thạch Mục quả thực khâm phục.

- Dư huynh quá khen.

Thạch Mục thản nhiên nói.

- Nơi đây gần với Hỏa Chướng, không biết con Hổ Yêu kia làm sao bỗng nhiên xuất hiện, ở đây thật là không an toàn, chúng ta nên nhanh rời đi.

Thạch Mục nhìn sương đỏ cách đó không xa mà nói.

Dư Ý tự nhiên không có ý kiến.

Thạch Mục lúc này triệu hồi Thải Nhi, lần nữa lấy ra Thanh Dực Phi Xa chở Dư Ý bay về phía thành Xích Viêm.

Hai canh giờ qua đi, một cái chấm đen xuất hiện ở trước mắt Thạch Mục.

- Thạch huynh, nơi đó chính là thành Xích Viêm.

Dư Ý chỉ vào phía trước rồi nói.

Thạch Mục nhẹ gật đầu, tay phải đánh pháp quyết thúc giục tốc độ Phi Xa bay nhanh hơn.

Càng tới gần, điểm đen dần dần biến thành một tòa thành trì rộng rãi ở trên mặt đất bằng.

Thành trì này có khuôn viên rộng lớn, nếu so với thành Thương Húc cũng không tính là nhỏ, hơn nữa nơi đây kiến trúc thô sơ, tường thành cao chừng gần trăm trượng. Toàn bộ tường thành đều sử dụng đá của núi lửa mà dựng thành, mỗi khối đều lớn cỡ một căn nhà nhỏ.

Từ trên không trung nhìn lại, toàn bộ đường đi trong nội thành đều là ô bàn cờ, nhà cửa nằm ở hai bên, người đi đường trong thành giống như là con kiến nhỏ bé.

Đáng chú ý nhất là một ngọn núi màu đen sừng sững ở giữa thành cao tới tận mây, từ dưới chân lên tới đỉnh có rất nhiều tạo hình kiến trúc khác nhau.

Ở trên cửa lớn ngoài thành có viết ba chữ ‘Xích Viêm Thành’ thật lớn lấp lánh phát ra ánh sáng màu đỏ.

Xích Viêm Thành tựa như một con thú lớn màu đỏ đang lằm trên mặt đất, những ngọn núi lửa ở xung quang cũng có vẻ nhỏ hơn.

- Oa!

Thải Nhi tấm tắc kêu lạ.

- Xích Viêm Thành, quả nhiên danh bất hư truyền!

Thạch Mục ngắm nhìn tòa thành ở trước mắt, trong lòng có chút tán thưởng.

- Ở đại lục Tây Hạ này, thành Xích Viêm tuy rằng không phải là đệ nhất thành trì nhưng cũng có thể xếp vào năm vị trí đầu rồi.

Giọng điệu Dư Ý có chút tự hào.

Thạch Mục nhìn Dư Ý liếc, nhẹ gật đầu.

Từ bên ngoài nhìn vào, thành Xích Viêm nguy nga hùng vĩ, khí thế so ra còn hơn hẳn thành Thương Húc.

- Đi thôi, vào thành rồi hãy nói.

Thạch Mục vừa nói vừa thúc giục Thanh Dực Phi Xa hạ xuống, hai người bước xuống đi về phía cửa thành.

Lúc này đây, xung quanh không ngừng có độn quang xuất hiện, hạ xuống mà vào trong thành.

Ngoại trừ cửa thành chính, còn có rất nhiều cửa nhỏ cho người vào thành.

Dư Ý dẫn Thạch Mục đi tới một cửa nhỏ ở phía trước, phía trước đang có mười mấy người xếp hàng, hai người đứng ở cuối cùng.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn về mấy người ở phía trước. Bọn họ đều có cảnh giới Tiên Thiên, bộ dáng phong trần, khuôn mặt toát lên khí thế hung hãn.

- Những người này đều là tán tu?

Thạch Mục thấy vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.

Đội ngũ rất nhanh vào hết, hai người nộp một ít linh thạch để đi vào trong thành.

Sau khi vào thành, hai người liền tới một chỗ trên đường phố. Đường đi vô cùng rộng rãi và sạch sẽ, dưới đường là những viên đá màu đỏ lát thành, mơ hồ có hơi nóng bay lên, nhiệt độ trong thành rõ ràng cao hơn bên ngoài không ít.

- Ngọn núi màu đen ở giữa Xích Viêm Thành kia, thật ra vốn là miệng một ngọn núi lửa lớn, nơi đây không tính là nóng, nhưng càng tới gần khu vực trung tâm nhiệt độ càng cao.

Dư Ý nói qua.

Thạch Mục nhẹ gật đầu, kỳ thật thành này nổi danh nhờ luyện khí, xây dựng ở nơi đây, nói cũng liền hiểu.

Hai bên đường phố có mấy cửa hàng, trong mười nhà liền có năm sáu nhà là thợ rèn hay là tiệm vũ khí.

- Những cửa hàng nơi này không có gì tốt cả, đều là hàng hóa bình thường. Thành Xích Viêm chia làm hai khu vực nội thành, ngoại thành. Bên ngoài thành là khu cư trú, thứ tốt không có gì, cửa hàng Luyện Khí cỡ lớn đều ở bên trong.

Dư Ý nói ra.

Thạch Mục nghe nói như vậy, trong nội tâm khẽ động một chút, vừa mới ở những cửa hàng kia trong đó có một chút Pháp Khí bày ra, phẩm chất cũng cũng không tệ thế nhưng chỉ tính là mặt hàng bình thường, vậy đồ tốt thật sự là như thế nào. Chẳng lẽ tiệm vũ khí nơi đây thậm chí có bán Linh khí hay sao?

Hắn âm thầm phỏng đoán một chút, thuận miệng hỏi dò.

- Linh Khí tính là gì, cửa hàng lớn trong thành trong đó bất luận cái gì đều có thể tùy ý nhìn thấy, ở trong Xích Viêm Thành này chỉ cần ngươi có đủ Linh Thạch, chính là Pháp bảo cũng không phải là không mua được.

Dư Ý trả lời một cách đắc ý.

- Pháp bảo!

Thạch Mục kinh hãi.

Không ngờ có thể mua được Pháp bảo ở thành Xích Viêm Thành. Có điều nếu như là sự thật thì số lượng Linh Thạch cần đến chỉ sợ cũng là cái giá trên trời.

Thạch Mục hít vào một hơi, mắt rực sáng, mặt rạng rỡ, nội tâm đối với Xích Viêm Thành sinh ra hứng thú nhiều hơn.

- Đi thôi, chúng ta đến nội thành.

Dư Ý vung tay lên, một đoàn ánh sáng màu vàng nâng thân thể của hắn bay lên.

- Nơi này là nội thành, vậy mà không có cấm lệnh cấm không?

Thạch Mục kinh ngạc hỏi.

- Thành Xích Viêm quá lớn, nếu cứ đi bộ như vậy thật quá bất tiện.

Dư Ý giải thích.

Thạch Mục không nói gì, tế ra trường toa thanh sắc, hai người hóa thành hai đoàn hào quang bay vào nội thành.

Bay ở không trung nhìn xuống phía dưới không có bỏ sót cái gì.

Đúng như Dư Ý nói, càng đi vào nội thành, cửa hàng hai bên đường đi càng hoa lệ.

Diện tích thành Xích Viêm thật lớn, hai người bay ở trên không trọn vẹn một nén nhang mới tới nội thành.

Nội thành cùng ngoại thành không có tường thành ngăn cách, chỉ là trong thành có một nhánh sông. Người dân bản sứ dùng con sông này làm đường ranh giới ngăn cách hai khu vực.

Hai người hạ xuống nội thành. Thạch Mục nhìn ngó chung quanh, đôi mắt lập tức rực sáng.

Quy cách cửa hàng chung quanh đây rõ ràng hơn xa so với ngoài kia. Mỗi cửa hàng đều có mặt tiền rộng rãi, gần như toàn bộ đều là tiệm vũ khí.

Thạch Mục nhìn về phía một cửa hàng vũ khí ở bên tay trái, bên trong là những cái giá gỗ, phía trên giá bầy đặt từng kiện vũ khí, đao, thương, búa, rìu đều có. Mỗi một kiện vũ khí đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt, không ngờ đều là Pháp Khí.

Thị lực của hắn hơn người, mắt nhìn thấy rõ mấy cái bàn gỗ bên trong cùng cửa hàng có một tầng cấm chế bao phủ hào quang, hào quang bên trong là vài món vũ khí, khoảng cách thật xa, lại cách cấm chế, thế nhưng Thạch Mục vẫn có thể cảm giác được Linh Lực mạnh mẽ của vài món vũ khí này.

- Linh khí!

Mắt Thạch Mục sáng lên.

- Thạch huynh muốn mua một hai kiện Linh khí vừa tay hay không?

Dư Ý ở bên thấy thần sắc Thạch Mục vậy liền hỏi.

- Thành Xích Viêm Thành nổi danh nhờ luyện khí. Nếu đã đến đây tại hạ tất nhiên cũng muốn mua một hai kiện.

Thạch Mục nói ra.

- Nếu Thạch huynh muốn mua Linh khí, tốt nhất đừng đi loại cửa hàng này, những thứ tốt chính thức chủ những tiệm này chắc sẽ không đưa cho khách hàng đâu.

Dư Ý nói ra.

- Vấn đề này phải thỉnh giáo Dư huynh rồi.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên một cái, nói ra.

- Thỉnh giáo thì không dám nhận, nhưng do tại hạ sống lâu ở nơi này, biết rõ một ít chuyện mà thôi. Thạch huynh, tại hạ hiện tại có chút việc gấp, Thạch huynh nếu có rảnh thì cùng tại hạ đi một chuyến đến Xích Viêm Điện phía trước, sau đó tại hạ sẽ giải thích tỉ mỉ việc này cho huynh.

Dư Ý nói ra.

Ánh mắt Thạch Mục bỗng chuyển động nhìn theo, rồi nhẹ gật đầu.

Dư Ý nhẹ nhàng thở ra, cất bước đi tới con đường phía trước., Thạch Mục cất bước theo sau.

Con đường này rất rộng rãi, bất quá càng đi về phía trước, người trên đường dần dần nhiều hơn, những người này đều giống như Dư Ý, thần sắc vội vàng gấp gáp.

Hai người cất bước đi qua đường khác, phía trước xuất hiện một tòa cung điện đỏ rực. Trên cửa viết ba chữ ‘Xích Viêm Điện’ thật lớn. Người ra vào tấp lập, thoạt nhìn đều là tán tu.

Dư Ý bước vào như quen thuộc, Thạch Mục cất bước vào theo.

Bên trong là một phòng rộng, quanh phòng có vài tấm bia đá màu trắng cao mấy trượng, trên đó có những hàng chữ với nội dung là các loại nhiệm vụ.

Có thu thập tài liệu, săn giết Yêu thú..., phía dưới mỗi một nhiệm vụ còn có thù lao kèm theo, phần lớn đều là Linh Thạch, còn có một ít Pháp khí, Linh khí, đan dược.

Ánh mắt Thạch Mục như lóe sáng, nơi này có chút giống với đại sảnh tiếp nhận nhiệm vụ ở Hắc Ma Môn.

Bình Luận (0)
Comment