Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, bất chấp thương thế còn chưa có hoàn toàn khôi phục, hai mắt mở ra, mạnh mẽ đứng lên.
Thân thể của Liễu Ngạn ở giữa không trung, sắc xanh trên mặt dường như càng ngày càng sáng. Đôi cánh chim màu đen sau lưng vẫn không ngừng vỗ. Cánh tay trái bị Yên La đánh gảy, chẳng biết dùng cách gì đã khôi phục như cũ, vả lại còn đang nắm lấy một cây trường mâu màu đen lớn khoảng trượng, khói đen cuồn cuộn.
Cách hắn một khoảng không xa, mặt đất bị đánh thành một cái hố to, bụi mù xuất hiện ở bốn phía.
Ánh sáng màu bạc chợt hiện, thân ảnh của Yên La từ dưới hố bay ra, hạ xuống bên cạnh.
Yên La vào lúc này thoạt nhìn có chút chật vật. Chiến giáp màu bạc trên người có nhiều chỗ xuất hiện vết rạn, một bên cánh sau lưng cũng bị thương rũ xuống.
"Yên La, ngươi không sao chứ? " Thân hình Thạch Mục bay vụt về phía Yên La, trong lời nói đầy quan tâm.
Yên La liếc mắt nhìn Thạch Mục, hồn lửa màu tím sậm trong mắt chập chờn, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Ngạn ở giữa không trung, ánh mắt lạnh như đao.
"Thì ra là thế! Ta nhớ ra rồi, đúng bộ xương khô này, đêm đó với nó ta có cảm giác rất đặc thù, không nghĩ tới mới có ngắn ngủi mấy năm, liền đã đạt tới đỉnh cấp Địa Giai rồi, thật là làm cho ta có chút ngoài ý muốn, càng ngày khiến ta càng có hứng thú!" Liễu Ngạn nhìn Yên La, gật đầu một cái nói.
Thạch Mục hoành đao đứng chắn trước người Yên La đồng thời đưa mắt nhìn Liễu Ngạn.
"Không ngờ Thạch huynh vì ta mà chuẩn bị kỹ càng như này. Ta có thể cảm thấy được sủng vật này của ngươi có tiềm lực lớn đến vô cùng. Sau khi ngươi chết nó sẽ thuộc quyền sở hữu của ta, có lẽ có thể trở thành một đòn sát thủ không ai ngờ tới của Liễu mỗ." Liễu Ngạn cười ha ha một tiếng, cánh chim màu đen phía sau lưng mở ra, thân hình lao thẳng xuống.
"Mơ tưởng! "
Thạch Mục cắn răng một cái, ánh sáng màu đỏ trên người rực chói. Xích Viên Pháp Tướng thành hình sau lưng, trong tay pháp tướng chợt hiện ra màu đỏ, đó là một cây kiếm lớn màu đỏ, chém xuống Liễu Ngạn.
Liễu Ngạn phát ra một tiếng cười châm chọc, trường mâu màu đen trong tay rực chói hắc quang. Đầu thương hiện ra vô số tia chớp màu đen mang theo khí tức hủy diệt khiến người ta phải khiếp sợ.
Trường mâu màu đen hóa thành hai con du long xuất động, một trước một sau lần lượt lao tới. Một cái điểm vào cự kiếm, còn cái khác dâm vào trước ngực Xích Viên Pháp Tướng.
Ầm!
Cự kiếm màu đỏ thẫm vỡ tan, hóa thành vô số đốm sáng rực rỡ!
Còn một thanh trường mâu khác đâm xuyên qua ngực Xích Viên Pháp Tướng, những tiếng "Xuy xuy" nổ vang, từng đoàn thiểm điện màu đen như vây quanh, trong chớp mắt bao trùm hơn nửa người Xích Viên Pháp Tướng.
Xích Viên Pháp Tướng kêu gào thảm thiết. Thân thể to lớn chịu chung số phận với đại kiếm màu đỏ, ầm ầm tan vỡ hóa thành những đốm lửa nhỏ. Những tia thiểm điện màu đen chợt hiện mà quay về trong trường thương màu đen.
Từ cánh tay dài đầy lông lá màu đen của Liễu Ngạn, chợt xuất hiện một cơn cuồng phong, cuốn tan lửa bay khắp trời.
Một thân ảnh màu đỏ xẫm từ trong đám lửa bay về phía Liễu Ngạn với tốc độ nhanh như tia chớp, chính là Thạch Mục. Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay phóng ra những tia màu đen tạo thành ánh đao trong suốt dài mấy thước chém thẳng xuống.
Liễu Ngạn âm thầm rùng mình. Hắn từng lĩnh giáo uy lực của trường đao trong tay đối phương nên lúc này không dám khinh thường.
Trường mâu màu đen trong tay khẽ động, như muốn phòng ngự.
Nhưng vào lúc này, phía sau lưng Liễu Ngạn chợt hiện ra ánh sáng màu bạc, thân ảnh của Yên La chợt hiện ra, há miệng phát ra một tiếng rít.
Không khí xung quanh nhất thời như rung động từng trận một, một đoàn ba động vô hình đánh trúng Liễu Ngạn.
Thân thể Liễu Ngạn cứng đơ, hay tay ôm đầu, vẻ mặt bất ngờ hiện lên thần sắc đau khổ.
Nhãn tình Thạch Mục sáng lên, nhân cơ hội này Vẫn Thiết Hắc Đao hóa thành một đạo cầu vồng màu đen chém thẳng xuống đối phương.
Tuy rằng Liễu Ngạn ôm đầu thống khổ, nhưng khi ánh đao đã tới trước người, hắn vẫn cảm nhận được nguy cơ, há miệng gầm lên giận dữ. Hắc quang trên người như bộc phát, đôi cánh ở phía sau lưng cuộn về đằng trước vây lấy thân thể của hắn, tạo thành một hình cầu bảo hộ màu đen.
Phía trên vòng bảo hộ xuất hiện từng đoàn ký hiệu màu đen, giống hệt mặt ngoài tấm thuẫn màu đen của Liễu Ngạn.
Răng rắc!
Vòng bảo hộ hình cầu màu đen ở trước ánh đao to lớn thoáng cái vỡ vụn, hiện ra thân ảnh của Liễu Ngạn.
Rõ ràng là Liễu Ngạn không có nghĩ tới phòng ngự của mình lại bị phá vỡ một cách đơn giản như vậy, vẻ mặt tràn đầy dáng vẻ không thể nào tin nổi.
Ánh mắt Thạch Mục hờ hững, cổ tay tiếp tục vung mạnh tiếp, ánh đao màu đen lóe lên rồi tiếp tục chém vào cái cổ của Liễu Ngạn.
Máu tươi tung tóe!
Cái đầu của Liễu Ngạn bay ra ngoài xa xa, máu đỏ cùng tóc đỏ bay lượn khắp trời, cái đầu giống như một quả cầu lửa rơi xuống mặt đất.
Những đám khói lượn màu đen ở trên thi thể không đầu cũng tan biến, thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất.
"Cuối cùng cũng chết!"
Thạch Mục thở phào một hơi, cánh lửa phía sau khẽ vỗ, thân thể hạ xuống mặt đất, sắc mặt có phần tái nhợt.
Vừa rồi hắn thoáng phát huy ra uy lực của Vẫn Thiết Hắc Đao, thế nhưng chân khí trong cơ thể cũng bị Hắc Đao cắn nuốt hơn phân nửa, nên giờ thở dốc.
Sau một lát thở dốc, hắn khua Vẫn Thiết Hắc Đao ở trước người, ánh mắt vui mừng như điên cuồng.
Lúc này Yên La cũng đáp xuống bên người Thạch Mục.
Thạch Mục quay đầu nhìn về phía Yên Yên, mở miệng nói rằng:
"Yên La, đa tạ đã chỉ điểm!"
Yên La liếc mắt nhìn Thạch Mục, khẽ lắc đầu một cái , không nói gì.
"Được rồi, ngươi thụ thương không nhẹ, những hồn thú này ngươi lấy trước mà dùng." Thạch Mục nhìn thân thể đầy vết thương của Yên La, vội vàng gở túi hồn thú bên hông xuống.
Hồn lửa hai mắt Yên La sáng ngời, tay cầm lấy mà há mồm phát ra một hấp lực.
Trong túi hồn thú bay ra hơn mười đoàn ánh sáng hình cầu, trong đó đặc biệt có mấy cái sáng rực, đúng là hồn thú yêu thú Địa Giai mà khi trước Thạch Mục đã đánh chết.
Trong mắt Yên La vui vẻ, hơn mười đoàn ánh sáng hình câu bay vào trong miệng.
Nhất thời ánh sáng màu bạc trên người nó rực chói, những vết thương nhanh chóng khôi phục, đôi cánh phía sau lưng cũng tự động lành lại.
Mắt thấy cảnh này, Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía thi thể Liễu Ngạn ở một bên cất bước đi tới.
Bên cạnh thi thể Liễu Ngạn, một khối vuông màu đen rơi ở trên mặt đất, tản mát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, Đúng là Trụy Tiên Đài.
Đã không có có sự duy trì của Liễu Ngạn, bề mặt bảo vật này ảm đạm đi không ít.
Nhãn thần Thạch Mục vui vẻ, vật ấy đúng là chi bảo trấn giáo Minh Nguyệt Giáo, cúi người liền có thể cầm được.
Vào thời khắc này, thủ cấp của Liễu Ngạn ở cách đó không xa, vòng ấn ký Nguyệt Nha nơi mi tâm chợt hiện ánh sáng chói rọi, một đạo quầng trăng mờ từ đó bay ra, chợt hiện rồi biến mất vào trong Trụy Tiên Đài.
Tiếp theo Trụy Tiên Đài chợt hiện ra một trận ánh sáng màu xám chói mắt, nó khếch tán ra xung quanh vô cùng nhanh chóng.
Thạch Mục đứng gần nhất đương nhiên đứng mũi chịu sào, thân thể dường như bị một ngọn núi đánh vào, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.
Thạch Mục bị đánh bay ra hơn mười trượng mới lăn lộn rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt vô cùng, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Sắc mặt hắn khó coi, nhìn cảnh tượng ở trước mắt, Yên La cũng được cái biến cố này mà kinh ngạc.
Ngay sau đó một màn kinh người xuất hiện!
Trên Trụy Tiên Đài phát ra những ánh sáng sắc bén gai mắt màu xám bao phủ lấy thi thể không đầu của Liễu Ngạn, trong quầng trăng mờ, thân thể không đầu của Liễu Ngạn lắc lư đứng lên.
Một hồi những tiếng "Phốc phốc " vang lên!
Thi thể không đầu của Liễu Ngạn từ trên cổ toát ra từng tia đỏ như máu, trong nháy mắt kéo dài qua hơn mười trượng, nối với cái đầu của Liễu Ngạn ở cách đó không xa.
Một tiếng "Sưu", đầu của Liễu Ngạn bay trở về, nối trở lại với cái thi thể không đầu kia.
Những động tác liên tiếp nhanh như thiểm điện, Thạch Mục và Yên La đều ngỡ ngàng trước cái đầu của Liễu Ngạn đã trở về thân thể.
Trụy Tiên Đài bay đến đỉnh đầu Liễu Ngạn xoay tròn rất nhanh. Tiếp đó bên ngoài hiện lên ánh sáng sắc bén, một luồng khói màu xám bạc từ trong đó bay ra.
Làn khói màu xám bạc thoạt nhìn giống như dịch thể, nó tản mát ra ánh sáng giống như kim loại vậy, một cỗ uy áp trầm trọng và khí tức tử vong nồng đạm từ làn khói màu xám bạc tản ra.
"Thi khí Vạn năm!"Trong mắt Yên La chợt hiện hồn lửa, thanh âm tràn ngập khiếp sợ.
"Đó là cái gì?" Thạch Mục nghe được, trong lòng khẽ động mà hỏi.
Yên La không trả lời câu hỏi Thạch Mục, ánh sáng màu bạc trên người bỗng rực rỡ, thân hình hóa thành một đạo huyễn ảnh màu bạc đánh tới Liễu Ngạn.
Thân hình chưa đến, Vẫn Thiết Côn trong tay mạnh mẽ vung lên.
Một tiếng quát lớn!
Một đạo bóng gậy màu đen trượng dài hơn mười trượng xuất hiện trong nháy mắt.
Trụy Tiên Đài tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, tốc độ xoay tròn đột nhiên tăng lên. Hắc quang bên ngoài càng thêm rực chói, vô số hắc tuyến thô to bắn ra bắn ra cùng bóng gậy màu đen đụng vào nhau.
Một tiếng "Ầm" vang dội!
Bóng gậy cũng những tia màu đen đều tiêu tán, thân thể của Yên La cũng bị một cỗ lực vô hình đẩy ra đằng sau mấy bước.
Lúc này khí thể màu xám bạc chợt hiện lại mà dung nhập vào trong cơ thể Liễu Ngạn. Toàn thân họ Liễu nhất thời sáng lên một tầng xám bạc.
Liễu Ngạn gật gù mấy cái sau đó từ từ ngẩng lên. Vết thương trên cổ đã biến mất không chút tăm tích. Đôi mắt vốn ảm đạm lần nữa khôi phục thần thái, cái đầu thoáng cái đầy huyết sắc, thoạt nhìn có vẻ rất dữ tợn.
Thạch Mục hoảng sợ, chuyện chặt đầu mà vẫn sống lại được thì hắn chưa từng nghe qua thế nhưng hôm nay lại tận mắt thấy được một màn này.
Tiếp theo, cảnh tượng tiếp đó lại càng làm hắn ngẩn người kinh hãi.
Thân thể Liễu Ngạn vốn chỉ ở dạng bán thi, lúc này đã hoàn toàn thi hóa.
Vảy xám trên người dài thêm ra, hơn nữa còn chuyển sang màu đen. Cánh tay cũng thay đổi thành màu đen, trên mặt những đoàn huyết quản màu đỏ như quấn trên đó, cùng đó là khói đen lượn lờ.
Ngoại trừ mái tóc dài màu đỏ ra, Thạch Mục gần như không có cách nào liên hệ xác sống trước mặt với Liễu Ngạn anh tuấn bất phàm lúc trước.
Một cỗ khí tức còn muốn khủng bố hơn từ trên người Liễu Ngạn phát ra, sau khi thi hóa triệt để, lực lượng của hắn gần như tăng gấp đôi.
Thạch Mục biến sắc, trong lòng bàn tay xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh.
"Thạch Mục, trăm triệu không nghĩ tới, ta thật đúng là xem thường ngươi rồi!" Hai mắt Liễu Ngạn nhìn về phía Thạch Mục, phát ra một tiếng "Hô", trong mắt rực lên ngọn lửa bàng bạc.