Thạch Mục phủ thêm y phục rồi đi đến trước bàn, ngồi xuống, lấy từ trong người ra một miếng linh thạch màu xanh tản ra ánh sáng rực rỡ, cúi đầu quan sát tỉ mỉ một lát.
Lập tức hắn lại lấy ngọc giản ghi chép Linh Phù Bảo Kinh ra, dán lên trán, lập tức trong đầu hiện lên một phù trận có phần phức tạp, do mười hai phù văn tạo thành.
- Võ pháp, võ pháp! Người tu luyện cả hai thứ, hoặc là chủ tu một trong hai loại võ đạo hoặc thuật pháp, loại còn lại chỉ là hơi liên quan một chút mà thôi. Hoặc là võ đạo, hoặc là thuật pháp đi đến cuối cùng, tự thấy không còn cách nào đột phá bình cảnh mới không thể không chuyển sang tu luyện một con đường khác. Mình lại khác với người ta, có Thôn Nguyệt Thức tương trợ, việc tu luyện thuật pháp không phí nhiều sức lực, cứ như thế mà nói, nếu muốn thực lực tăng nhiều trong thời gian ngắn thì có thể chính thức kiêm tu cả hai đấy. So với những pháp thuật mang tính công kích kia, lại là pháp thuật phụ trợ có giúp sức nhiều nhất cho mình bây giờ. Lần này nhất định phải vẽ được cái Khinh Thân Phù này mới được!
Một lát sau, Thạch Mục gỡ ngọc giản xuống, nhìn miếng linh thạch màu xanh trong tay, thì thầm nói ra.
Miếng linh thạch màu xanh trong tay hắn đây là một linh thạch Phong thuộc tính có thể nói là hiếm thấy, mà phù trận hắn vừa tìm đọc trong Linh Phù Bảo Kinh chính là một phù trận Phong thuộc tính.
Miếng linh thạch Phong thuộc tính này là do cách đây không lâu Thạch Mục có giúp một đệ tử cũ một lần luyện chế ra số lượng không nhỏ phù lục cấp thấp, đối phương cho hắn làm thù lao.
Nhưng bởi vì Phong linh thạch tương đối quý hiếm, Thạch Mục buộc phải cho đối phương một miếng linh thạch Thủy thuộc tính mới đổi lại về được.
- Đáng tiếc ta lại không có năng lực cảm ứng nguyên tố Phong thuộc tính, nếu muốn chế thành phù lục này, không thể không nhờ đến miếng linh thạch này rồi.
Trên mặt Thạch Mục hiện ra vẻ tiếc rẻ, lại lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình Pháp mực nhỏ màu đỏ như máu cùng mấy lá bùa xanh đậm.
Pháp mực màu đỏ như máu tản mát ra một mùi tanh nhàn nhạt, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong có linh quang lập lòe, mà mấy tấm lá bùa kia cũng tinh xảo đẹp đẽ hơn những lá bùa tầm thường khác.
Hai thứ này cũng tốn của Thạch Mục không ít bạc đâu.
Nhưng mà dù sao cũng không còn cách nào khác, càng luyện chế phù lục cấp cao thì Pháp mực và lá bùa tất nhiên cũng có yêu cầu càng cao.
Pháp mực dùng cho phù lục cấp cao nghe nói đều là làm từ huyết dịch của yêu thú cấp cao, mà lá bùa cũng dùng da của yêu thú cường đại, qua một quá trình xử lý đặc thù mà làm thành lá bùa da thú.
Có điều trước mắt Thạch Mục tất nhiên còn chưa cần dùng đến đồ cao cấp như thế, lá bùa màu xanh này cũng đã đủ cho hắn dùng rồi.
Thạch Mục xếp đồ lên bàn xong xuôi, chậm rãi hít sâu mấy cái, bình tâm tĩnh khí, sau đó cầm Phù bút lên, chấm đẫm Pháp mực, hơi khép mắt lại, rồi đột nhiên mở ra!
Một màn kinh người xuất hiện!
Cặp con ngươi trong mắt Thạch Mục bỗng nhiên phóng to gấp đôi, hơn nữa còn biến thành màu vàng nhạt.
Hiện tại trong mắt hắn, lá bùa trước mắt chỉ to cỡ lòng bàn tay thoáng cái đã phóng to ra xấp xỉ bằng cái mặt bàn, đường hoa văn rất nhỏ bên trên lá bùa vốn không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường, giờ này cũng to cỡ con giun, có thể nói là rõ ràng rành mạch.
Hai mắt Thạch Mục có dị biến, cũng là bắt đầu từ khi tu luyện Uẩn Thần Thuật đấy.
Nửa năm trước, sau khi hắn tu luyện Uẩn Thần Thuật, thị lực lại tăng mạnh, ngay từ đầu hắn cũng không để ý mấy, nhưng khi tầng thứ hai của Uẩn Thần Thuật được luyện thành thì con mắt lại xảy ra dị biến lần nữa, hai mắt chỉ cần rót pháp lực vào liền biến thành màu vàng kim nhàn nhạt.
Dị biến lần này chẳng những khiến thị lực của hắn tăng mạnh mà còn có thể chủ động khống chế, phóng đại một vật nào đó mình muốn quan sát, độ phóng đại hơn mấy chục lần.
Lúc đầu, Thạch Mục cũng hoảng sợ, chấn kinh không nhỏ. Nhưng sau đó không lâu, hắn phát hiện năng lực này dùng trong việc vẽ phù lục thì quả thực là thuận lợi như cá gặp nước.
Lại nói tiếp, một miếng phù lục có thể vẽ thành công hay không, chủ yếu vẫn là xem phù trận mà mình vẽ có chính xác hay không, vị trí của từng phù văn có sai sót gì không, mấy Đồ Án Linh Vân phải chăng có gì không ổn.
Từng phù văn trong phù trận không phải là độc lập, mà có một sự tồn tại kết nối liên tục và vi diệu, điều này khiến cho yêu cầu đối với phù sư khi vẽ là cực cao, bất cứ một sai sót nhỏ nhoi nào cũng có thể khiến cho toàn bộ phù trận thất bại.
Từng ký hiệu trong phù trận cũng không phải độc lập với nhau, mà đều tồn tại một kết nối hay liên hệ vi diệu với nhau, đối với phù sư lúc chế phù yêu cầu cực kỳ cao, bất luận một sai số hơi nhỏ cũng đủ dẫn đến toàn bộ phù trận thất bại.
Nhưng mà dựa vào thị lực với thiên phú phóng đại của mình, đối với mỗi chi tiết cực nhỏ của từng loại phù văn, khả năng khống chế từng ký hiệu của Thạch Mục thì những phù sư bình thường không thể só sánh.
Đương nhiên, pháp lực và thần thức của mỗi phù sư đều không giống nhau, lực cảm ứng nguyên tố cũng khác nhau, dẫn đến lĩnh ngộ phù trận phì lục cũng có độ chênh lệch nhất định.
Nói như vậy, Thạch Mục cũng không có cách nào trực tiếp sao chép nguyên bản lại phù trận ở trong Linh Phù Bảo Kinh qua, mà chỉ có thể sau khi thành công vẽ ra một tấm phù lục đầu tiên rồi dựa vào thị lực với thiên phú phóng đại để phục chế lại một cánh hoàn mỹ phù lục đã luyện chế thành công.
Với kết quả như vậy, đối với những phù lục cấp cao thì khó nói, nhưng khi chế tác phù lục cấp thập thì xác xuất thành công lại đạt đến tám chín thành, việc này khiến Thạch Mục hưng phấn không thôi.
So sánh với những phù sư học đồ khác phải trải qua gần mười lần thậm chí mấy mươi lần, khó khăn lắm mới có thể thành công một lần, xác xuất thành công có thể nói là cách biệt một trời một vực, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nửa năm qua hắn có thể kiếm được một lượng tài nguyên tu luyện đáng kể.
Hai mắt Thạch Mục ngưng lại, sau khi hít sâu một hơi thì một tay cầm lấy linh thạch màu xanh, cánh tay còn lại thì khẽ động cầm lấy pháp bút mới đang dính đầy pháp mực đỏ tươi, dùng tốc độ so với hoạt động bình thường chậm hơn khoảng hai ba mươi lần, giống như thêu thùa từng chút một vẽ ra từng phù văn lên trên lá bùa màu xanh, đồng thời sử dụng nhãn lực hơn người để quan sát thật kỹ những biến hóa cực nhỏ dưới mỗi ngòi bút.
Cuối cùng một phù văn thành công vẽ xuống lại hao tổn của hắn thời gian cạn một chung trà.
Rất nhanh sau đó, trên trán Thạch Mục mơ hồ hiện ra từng giọt mồ hôi nhỏ.
Nhưng hắn vẫn hoàn toàn chưa phát giác ra, cứ như vậy một cái phù văn, hai cái phù văn, ba cái phù văn,…
Nguyên một đám phù văn Khinh Thân Thuật nhanh chóng hoàn thành, đỉnh đầu Thạch Mục bất ngờ đã hừng hực bạch khí, mồ hôi trên lưng cũng ngày càng nhiều.
Qua nửa khắc đồng hồ sau đó, khi Thạch Mục đang hết sức chăm chú vẽ phù văn thứ chín, không hiểu tại sau phù văn đang vẽ lại lóe lên linh quang, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, không đợi hắn làm ra động tác gì, phù văn đã lập tức hóa thành một đoàn sáng màu xanh đột ngột nổ tung.
Cả cái phù lục trong ánh hào quang lập tức biến thành tro tàn!
Thạch Mục thấy vậy thì không khỏi hơi nhíu lông mày, mặt không biểu tình buông pháp bút đang cầm trong tay xuống bên cạnh.
Thất bại như vậy, nửa năm nay hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là mỗi khi luyện chế lần đầu một loại phù lục mới thì lại càng dễ dàng thất bại.
Hắn đứng bất động tại chỗ, hai mắt khép hờ đem quá trình chế phù vừa nãy nhớ lại mấy lần, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, cuối cùng quay người đi về phía giường ngồi xuống dưỡng thần.
Không lâu sau đó, bỗng nhiên hai mắt Thạch Mục mở ra, mặt mũi tràn đầy mừng rõ, mơ hồ hiện ra có vẻ hiểu rõ hơn vài phần.
Hắn vỗ hai tay xuống giường một cái rồi nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy một tờ phù chỉ màu xanh đậm trên bàn, bắt đầu trầm ngâm vẽ tấm phù lục thứ hai.
Lúc này tốc độ của Thạch Mục đã nhanh hơn không ít, những chỗ không lưu loát trong lần vẽ đầu tiên đều đã trở lên thông suốt, một mạch vẽ ra nguyên vẹn mười hai phù văn lên trên phù chỉ, hợp thành một phù trận nhìn có vẻ rất huyền diệu.