“Đa tạ sư thúc chỉ điểm!”
Thạch Mục liền chắp tay cảm ơn.
“Thạch Mục, ngươi có biết hồn sư muốn câu thông dị độ giao diện* thì cần có điều kiện gì không.” Cúc sư thúc đánh giá Thạch Mục một lần từ trên xuống dưới rồi đột nhiên chuyển chủ đề hỏi.
*Kiểu như xác định một tọa độ trong không gian và liên lạc với nó. (Câu= móc nối, Thông= thông đạo, con đường)
Thạch Mục lộ vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Nhớ kỹ, hồn sư muốn câu thông dị độ giao diện cần phải thỏa mãn ba điều kiện. Một là phải có một mảnh xương cốt của sinh vật cường đại trong dị giới đó. Hai là phải biết được khoảng tọa độ không gian của giao diện đó. Ba là cần có một lực cảm ứng không gian mạnh mẽ.” Cúc sư thúc duỗi ra ba ngón tay, hướng về phía Thạch Mục giải thích.
Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ.
“Bây giờ chúng ta muốn câu thông Tử Linh giao diện, hai điều kiện đầu tiên ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ còn mỗi điều kiện thứ ba, dựa vào lực cảm ứng không gian của ta thì vẫn không đủ, thế nên đã thất bại ba lần rồi, bởi vậy lần này mới tìm ngươi để hỗ trợ một chút.” Đến lúc này Cúc sư thúc mới nói ra nguyên do mà hắn cần đến sự trợ giúp của Thạch Mục.
Thạch Mục nghe đến đó, lại nhìn về phía trận pháp trước mặt, trong lòng có chút bất ngờ, mơ hồ hiểu được điều mà Cúc sư thúc muốn hắn làm.
Lão béo Cúc thấy được Thạch Mục hiểu ra ý mình thì hài lòng gật đầu. Vì để phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hắn lại giảng giải cho Thạch Mục một cái nghi thức liên quan đến kiến thức của hồn sư và những điều cần chú ý khi câu thông dị giới.
Thạch Mục nghe xong những điều lão béo Cúc căn dặn mới biết được cặn kẽ việc thần thức của hồn sư có thể thuận lợi tiến vào dị độ giao diện sau đó có thể gieo xuống ấn ký của thần thức vào cơ thể của một số sinh vật nhỏ yếu trong dị giới đó. Rồi lại thông qua những biện pháp khác trực tiếp triệu hồi cả sinh vật này đến chỗ mình, lập khế ước cho chúng nó thành nô bộc của mình.
Thạch Mục liền nhớ đến con Hóa Kim Tích - linh sủng của vị sư thúc mập mạp này, nghĩ tới năng lực kì dị của nó, trong lòng thèm muốn không thôi.
“Sư thúc, liệu ta có thể tìm cho mình một con linh sủng trong Tử Linh giới không?” Thạch Mục thử hỏi dò một câu.
“Khụ… Theo đạo lý thì không có vấn đề gì cả, thế nhưng ngươi vẫn chưa phải là một hồn sư chân chính, thời gian quá ngắn không có khả năng hiểu được pháp quyết gieo trồng thần thúc phức tạp. Như vầy đi, ta phá lệ truyền cho ngươi một loại Câu Linh thuật đơn giản nhất, loại pháp quyết này chỉ cần có Tinh Thần lực mạnh mẽ, việc học hiểu lại rất dễ dàng.” Lão béo Cúc nghe Thạch Mục hỏi thế liền nhíu mày một cái, trầm ngâm một lúc sau mới trả lời.
“Đa tạ sư thúc!”
Thạch Mục nghe được có thể học được một loại thuật pháp miễn phí, vẻ mặt mừng rỡ hướng về phía đối phương khom người thi lễ một cái.
“Không cần vội cám ơn ta trước. Học hay không học thì hãy nghe lão phu nói rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn. Loại Câu Linh thuật này có ưu điểm đơn giản nhất là đơn giản dễ hiểu, nhưng khuyết điểm cũng rất lớn, đó là pháp quyết này rất vô dụng, chỉ có thể dùng trên những sinh vật có Tinh Thần lực so với bản thân nhỏ hơn mười lần trở xuống, hơn nữa khi xuyên qua giao diện khác thì hiệu quả của pháp quyết này còn bị suy giảm đi rất nhiều. Dựa vào Tinh Thần lực của một Thuật Sĩ học đồ như ngươi, ta đoán chừng ngươi chỉ có thể tìm bên trong Linh Tử giới những sinh vật bé nhỏ nhất cỡ con kiến thì mới có thể thành công gieo xuống ấn ký của thần thức a.” Cúc mập mạp đắn đo một lúc rồi giải thích rõ ràng ra.
“Chỉ có thể thu được con kiến làm linh sủng?”
Đuôi lông mày Thạch Mục nhướng lên hỏi lại.
“Không chỉ có thế, thần thức của hồn sư có thể tồn tại trong giới diện được câu thông rất hạn chế, dựa vào kinh nghiệm những lần trước thì bản thân ta có thể tồn tại chừng thời gian xấp xỉ bằng một chén trà*. Còn ngươi là một Thuật Sĩ học đồ, Tinh Thần lực có hạn chắc chỉ tồn tại được khoảng mười hơi thở thôi, chỉ một chút thời gian này mà muốn tìm được một sinh vật phù hợp vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến là gieo trồng thành công ấn ký vào cơ thể nó.” Cúc mập lắc lầu nhắc nhỏ.
*Thời gian một chén trà: bọn tàu tính trong khoảng ró một chén trà nóng hỏi ra và cho đến khi trà nguội là time 1 chén
Thạch Mục nghe xong miệng lưỡi cứng lại, sắc mặt tối sầm xuống khó coi.
“Cho dù ngươi ở Tử Linh giới này hết thảy đều thuận lợi, nhưng nếu muốn triệu hồi sinh vật dị giới bằng xương bằng thịt ra ngoài thì sẽ phải mất một lượng tài nguyên cực kì nhiều, hơn nữa còn phải xem vận khí của ngươi nữa. Như cái con vẹt chết tiệt kia, lúc triệu hồi nó lão phu gần như là táng gia bại sản đấy, kết quả ngoài việc nó rất lắm mồm ra thì chẳng có cái tác dụng khỉ gì, làm lão tử đau lòng muốn chết. Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ với ngươi rồi, sư điệt còn muốn thử sức không?” Lão béo học Cúc nghĩ tới con vẹt làm mình táng gia bại sản kia, hừ hừ một tiếng, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi.
“Đệ tử vẫn muốn thử thời vận, kính xin sư thúc thành toàn.” Trong lòng Thạch Mục không ngừng cân nhắc, vẫn giữ ý định muốn thử sức!
“Nếu tâm ý của ngươi đã quyết, vậy ta cho ngươi nửa canh giờ để tu luyện xong Câu Linh Thuật này đi. Trong lúc tu luyện có gì không hiểu cứ hỏi ta là được.” Lão béo họ Cúc không nói thêm gì nữa, tay phải vung lên một cái, một ngọc giản màu xám liền xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng dán lên trán, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thạch Mục cũng không khách khí, tìm ngay một góc để khoanh chân ngồi xuống, đặt ngọc giản lên trán rồi bắt đầu nghiền ngẫm.
Khẩu quyết pháp thuật ghi bên trong ngọc giản không hề dài, hắn rất nhanh đã học thuộc lòng rồi.
Câu Linh Thuật này đúng là hệt như lời đối phương - rất dễ nắm bắt, hắn khép mắt lại rồi bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, phù văn trong đầu Thạch Mục không ngừng xoay tròn, thỉnh thoảng bờ môi khẽ nhúc nhích, ngón tay đồng thời cũng khua lên khua xuống mô phỏng theo pháp quyết nào đó, đồng thời hắn vẫn thỉnh giáo lão béo Cúc.
Lão béo học cũng cũng kiên nhẫn chỉ điểm một phen, khiến hắn lập tức hiểu ra.
Sau nửa canh giờ, hai mắt Thạch Mục đột ngột mở ra, một tia sáng kì dị lóe lên trong mắt, bờ môi khẽ nhúc nhích, một phù văn màu trắng nhàn nhạt từ trong tay bay ra, tức thì lóe lên trong không trung.
“Ngộ tính của ngươi không tệ, đã nắm bắt được gần như toàn bộ thuật này rồi.”
Giọng nói đàm đạm truyền đến.
Không biết tự lúc nào, Cúc sư thúc đã đứng lên.
“Đấy cũng là nhờ Cúc sư thúc chỉ dạy có cách.” Thạch Mục chống hai tay xuống một cái rồi nhảy dậy, mỉm cười đáp lời đối phương.
Cúc sư thục khoát tay với Thạch Mục một cái, sau đó lục trong ngực áo một hồi lấy ra vài món đồ.
Một miếng phù lục màu bạc lóng lánh, một mảnh xương đen kịt bằng khoảng bàn tay, một cái bát tròn bằng bạc bên ngoài có khắc nổi hai phù văn hình con chim một chân, cùng với năm viên linh thạch lớn hơn hẳn linh thạch hạ phẩm, đỏ, vàng, lục, lam, ánh kim mỗi viên một màu.
Ánh mắt Thạch Mục liền tập trung vào năm viên linh thạch này, trong lòng cả kinh.
Bằng vào độ lớn của năm viên linh thạch cùng với linh khí nồng đậm toát ra từ chúng có thể thấy được đây chính là linh thạch trung phẩm trong truyền thuyết!
Mà mảnh xương đen kịt kia có vẻ giống như xương sọ của một sinh vật nào đó, có điều không được lành lặn, bên trên còn có mấy vết rạn rõ rành rành, không tài nào nhìn ra đó là sinh vật gì nữa rồi.
Thạch Mục chuyển mắt, nhìn sang cái bát tròn bằng bạc.
Trên cái bát có vô số phù văn cực nhỏ, dày như sao, khắc trên đó theo một quy luật nào đó, hai phù văn nhỏ hình chim một chân lại có vẻ không khớp nhau cho lắm.