"Tống Tiếu Ngự, hôm nay cậu không đi làm, cục trưởng chuyển vụ án thuộc về cậu cho tôi, ngày mai tới cục, nhớ đi nhận." Thượng Quan Hiên nói với Tống Tiếu Ngự rửa chén xong đi ra.
Tống Tiếu Ngự vô tình phất tay, "Năng giả đa lao, nếu cậu đã quản, vậy từ đầu tới đuôi, bỏ dở giữa chừng không tốt."
Tiêu Xuân thu cười ha ha, "Chờ lời này của cậu!"
Tống Tiếu Ngự kinh ngạc, "A? Gì?"
"Vụ án hôm nay, cha mẹ của đứa bé nói, nếu có thể tìm ra hung thủ, bọn họ sẽ tặng năm vạn nguyên thù lao."
"A? A?" Tiểu Thường sửng sốt, oa oa kêu to, "Không tính, không tính, vừa nãy nói không tính!"
Tiêu Xuân Thu đắc ý, "Cậu muốn quỵt? Nhiều người như vậy đều nghe được Tống Tiếu Ngự để Thượng Quan Hiên nhận, ha ha!"
Tiểu Thường giậm chân, quay đầu oán giận: "Đều tại cậu, trả tôi năm vạn!"
Tống Tiếu Ngự cười khổ, anh sao biết có khúc chiết như vậy?
Thượng Quan Hiên nói: "Tôi vừa nãy chưa nói rõ, nếu khoa hình sự các cậu muốn nhận, tôi không ý kiến."
Tiểu Thường bật thốt lên: "Đây là anh nói!"
Tiêu Xuân Thu bất mãn, "Thượng Quan Hiên, năm vạn, cậu trả tôi?"
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Trước không thấy cậu yêu tiền như vậy, thế nào hiện tại thành tài quỷ? Cứ như kiếp trước không thấy tiền."
Tiêu Xuân Thu ồn ào: "Tôi cũng không muốn, đều là Huyền Huyễn làm hại."
Huyền Huyễn mí mắt không nâng, "Cái gì tôi làm hại? Có bản lĩnh anh đừng tìm tôi hỗ trợ."
Tiêu Xuân Thu nghẹn khuất.
Anh quay đầu nhỏ giọng thì thầm với Thượng Quan Hiên: "Cậu nói, có ai có thể khiến Huyền Huyễn có hại?"
"Đứng chần dần ở đó, cậu không thấy sao?"
"Ai?"
Thượng Quan Hiên hướng Nguyệt Vũ bĩu môi.
Tiêu Xuân Thu bừng tỉnh.
Tống Tiếu Ngự hỏi: "Phá án vốn là chức trách của chúng ta, rốt cuộc là vụ án gì dĩ nhiên còn thù lao? Hơn nữa là nhiều như vậy?"
"Có phải vụ một đứa bé bị người cắt đầu lưỡi?" Nguyệt Vũ ngắt lời hỏi.
Tiêu Xuân Thu có chút kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
"Bệnh viện đứa bé kia ở là chỗ tôi công tác, sự việc hung tàn như vậy, bệnh viện sớm truyền khắp, trợ thủ của tôi nói."
Huyền Diệu Khả nhíu, "Ai tàn nhẫn vậy? Cư nhiên hạ thủ với một đứa bé?"
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Đứa bé kia rất đáng thương, mới bốn năm tuổi, thế nhưng cả đời bị câm."
"Sự việc rốt cuộc thế nào?" Tiểu Thường hỏi.
"Đứa bé kia gọi Trương Tiểu Bình, có một em trai song bào thai Trương Tiểu An, còn có hai em gái song bào thai Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ..."
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau, Tiểu Thường nhịn không được hỏi: "Cha mẹ tụi nó có phải gọi Trương Nhạc và Quách Lỵ?"
"Di? Sao cậu biết?"
"Tôi tự nhiên biết, một nhà họ ở trên nhà bọn tôi, bọn tôi sở dĩ dọn nhà là vì họ."
"Nga, đây là sao?"
"Con cái nhà này đặc biệt đáng ghét, nửa đêm chạy tới chạy lui, như không cần ngủ, làm hại bọn tôi không thể ngủ yên, bọn tôi trách cứ vài lần không kết quả, không thể làm gì khác hơn là dọn nhà né bọn họ."
"Thế nhưng, tôi hôm qua thấy tụi nó, cảm giác không giống hoạt bát hiếu động?" Tiêu Xuân Thu nghi hoặc nói.
"Tôi vốn cũng cho là vậy, thế nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, bọn tôi đều bị lừa. Anh nói đầu lưỡi Trương Tiểu Bình bị người cắt, sự việc thế nào?"
"Chiều nay chừng bốn năm giờ, Quách Lỵ như thường tới nhà trẻ đón hai đứa trai và gái, thế nhưng chỉ thấy Trương Tiểu An và con gái, không thấy Trương Tiểu Bình. Cô giáo nhà trẻ nói rõ ràng thấy bốn anh em ngồi chung, bất quá xoay người lau nước mũi cho một bé khác, quay đầu đã phát hiện Trương Tiểu Bình không thấy.
Không thấy bé, là việc cực kỳ nghiêm trọng, cô giáo, nhân viên công tác nhà trẻ lập tức đi tìm, chờ tìm được, bọn họ phát hiện miệng Trương Tiểu Bình đầy máu té xỉu ở bụi hoa, đưa tới bệnh viện, mới biết đầu lưỡi bị cắt. Bọn tôi hỏi em trai và em gái Trương Tiểu Bình, đều không biết. Cô giáo kia khẳng định khi cô ấy xoay người Trương Tiểu Bình vẫn ở đấy, thế nhưng quỷ dị là, bất quá hai ba phút thằng bé đã bị người ôm đi hành hung.
Trương Nhạc và Quách Lỵ cực kỳ thương con, đối việc con trai bị người cắt đầu lưỡi rất tức giận, cho nên xuất động năm vạn thù lao hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ."
"Vậy có đầu mối không?"
"Tạm thời không có, nếu cô giáo kia nói thật, vậy động tác của hung thủ đủ cấp tốc."
Tống Tiếu Ngự trầm ngâm, "Hung thủ vì sao muốn cắt đầu lưỡi Trương Tiểu Bình? Thằng bé bất quá là trẻ con, có thể có ân oán gì? Cho dù có thù với cha mẹ, cũng không nên ra tay với một đứa bé?"
"Cậu không phải hung thủ, sao biết hắn nghĩ gì? Huống hồ, dựa theo tình thương Trương Nhạc và Quách Lỵ dành cho con, con họ bị thương, chỉ sợ so còn khó chịu hơn mình bị." Tiểu Thường nói.
"Cậu nói vậy cũng có lý."