Huyền Hệ Liệt

Chương 162

Trầm Dương lần thứ hai nghiêm túc lắng nghe, cha con họ ở là phòng bệnh xa hoa Nguyệt Vũ an bài, không phải phú quý không vào được, cho nên khu này rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có tiếng bước chân rất nhỏ của bác sĩ hộ sĩ tuần phòng, còn lại không có tiếng gì.

Trầm Dương tin tưởng con trai, chuyện này tựa hồ có chút mơ hồ.

Làm khảo cổ học giả, Trầm Dương tin rất nhiều thứ người khác không tin, trên đời này rất nhiều chuyện không thể lý giải, nếu con trai nghe tiếng con nít, tuy anh không nghe được, thế nhưng Trầm Dương tin nó là tồn tại.

Anh cầm chăn mỏng bao lại Trầm Liễu, ôm thằng bé, "Chúng ta ra ngoài xem, là ai trễ vậy còn chưa ngủ?"

"Ừ." Trầm Liễu ngáp một cái, gật đầu.

Hành lang cực kỳ an tĩnh, liếc mắt nhìn, không một bóng người, chí ít Trầm Dương không thấy ai.

Trầm Dương ôm sát con, hỏi: "Hiện tại còn nghe tiếng cười sao?"

Trầm Liễu ôm sát cổ Trầm Dương, lắc đầu nhìn về phía cuối hành lang, thần tình trên mặt có chút quái dị.

"Cha, bạn ấy đang khóc, bạn ấy thật nhỏ, chỉ có chút xíu."

Trầm Dương căng thẳng, "Bạn ấy ở đâu?"

"Ở đó, ngồi trên ghế." Trầm Dương chỉ vào một góc hành lang.

Nhìn về phía con trai chỉ, Trầm Dương chỉ thấy một hàng ghế dựa làm từ gỗ đỏ, phía trên không có đứa bé nào theo lời Trầm Liễu.

Trầm Dương sợ hãi, lẽ nào con thấy thấy quỷ?

"Bạn ấy ra sao?"

Trầm Liễu kỳ quái liếc Trầm Dương, "Bạn ấy ngồi ở đó nha, cha không thấy sao?"

Trầm Dương lưng phát lạnh, gặp quỷ, anh không thấy gì.

"Bạn ấy rất nhỏ, còn nhỏ hơn con, mặc một cái áo ngắn màu lam, bạn ấy cúi đầu, con thấy không rõ, bất quá hẳn là một bé trai."

Nghe con trai hình dung, Trầm Dương càng phát lạnh.

"A, cha, bạn ấy chạy!" Trầm Liễu khẽ gọi.

Trầm Dương nhất thời thở dài một hơi, đang tính về phòng, Trầm Liễu nói lại khiến anh dừng bước.

"Cha, bạn ấy dừng lại không đi, còn quay đầu nhìn chúng ta, hình như muốn chúng ta đi theo."

Giọng Trầm Liễu có nghi hoặc, không xác định.

Trái tim Trầm Dương treo lên, mở thật to đôi mắt, nhìn đầu khác của hành lang.

Dưới ánh đèn ảm đạm, bóng ghế nhàn nhạt kéo dài, Trầm Dương nghĩ có một cơn gió lạnh thổi qua, anh nhất thời lạnh run.

"Cha, bạn ấy ngoắc chúng ta, hình như rất sốt ruột."

Trầm Dương không thấy người, nghe con trai nói, lại nghĩ ở đó tựa hồ có một đứa bé, cảm giác âm trầm này không thể nói rõ, khiến Trầm Dương tự dưng hoảng hốt.

Trầm Liễu có chút cấp thiết, "Cha, bạn ấy hình như thật có việc cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta không bằng nhanh chân tới xem?"

Trầm Dương do dự, đứa bé kia rõ ràng không phải người, tuỳ tiện đi theo như vậy, không chừng xảy ra chuyện, con trai là tâm can của anh, anh không thể để thằng bé có bất luận thương tổn gì.

Anh còn chần chờ, Trầm Liễu đã giục, "Cha, chúng ta đi xem."

Trầm Dương cắn răng, trẻ con hẳn không có nguy hiểm, anh vừa tự an ủi, vừa ôm Trầm Liễu đi về phía trước.

"Cha, bên này, bạn ấy đi bên này."

Trầm Dương căn bản không thấy đứa bé, chỉ có thể căn cứ chỉ thị của Trầm Liễu.

Bất tri bất giác, Trầm Dương đã ôm Trầm Liễu tới khu phòng bệnh bình thường.

Trầm Dương dừng lại, tự hỏi có nên đi tiếp không.

Trầm Liễu trong lòng anh đã ngồi dậy, ánh mắt chuyên chú nhìn về trước.

Tinh thần Trầm Dương cao độ khẩn trương, thần kinh căng thẳng, bị vây ở trạng thái cực độ đề phòng.

"Đứa bé kia ở đâu?" Trầm Dương không tự giác hạ giọng.

Trầm Liễu vươn tay, chỉ vào một phòng bệnh, "Ở đó, mở cửa vào."

Trầm Dương nhìn lại, cửa phòng một khắc trước còn đóng chặt, một khắc sau đã vô thanh vô tức mở ra cái khe, ánh đèn màu trắng theo khe lọt ra.

Trầm Dương không tự giác lau lòng bàn tay mồ hôi vào chăn, nghĩ chân mình như nặng trịch, bước không nổi.

Anh hít sâu một hơi, nỗ lực để mình bình tĩnh, trong lòng có dục vọng cường liệt, anh hiếu kỳ đứa bé mình không thấy dẫn cha con họ tới đây có mục đích gì? Sau cửa có gì?

...
Bình Luận (0)
Comment