Tiêu Xuân Thu ngồi thật lâu trên tảng đá lớn ven đường, thở dài.
Chưa từ bỏ ý định lục tung tất cả túi tiền trên người, rỗng tuếch.
Nhìn quanh bốn phía, một con đường đất vàng quanh co khúc khuỷu hướng về phương xa, hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi.
Tiêu Xuân Thu sờ bụng mình, kêu khổ thấu trời.
Đây là chốn quỷ gì, vì sao không thấy bóng người?
Trước khi mở cửa, Tiêu Xuân Thu tưởng tượng rất nhiều tình huống, cũng dự tính hung hiểm ra sao, thế nhưng sau khi mở cửa, anh giật mình.
Ngoài cửa, đập vào mắt, không phải cỏ là cây.
Phía sau, là một căn nhà gỗ tàn cũ, loại nhà gỗ tuỳ thời sắp sập.
Tiêu Xuân Thu nghĩ có chút buồn cười, khi ở trong, anh thế nào cũng nghĩ không ra hoàn cảnh bên ngoài lại là như vậy.
Không biết đi bao lâu, mới thấy thứ như con đường đất vàng.
Nhìn con đường đất vàng tựa hồ không điểm cuối, Tiêu Xuân Thu vừa đói vừa mệt, vô lực ngồi thở dốc ven đường.
Anh hôm nay mới biết, thì ra thành phố mình ở có một nơi hoang vu không người như vậy.
Xa xa, cát bụi bốc lên, tựa hồ có gì tiếp cận.
Sau khi thấy rõ, Tiêu Xuân Thu tinh thần phấn chấn, lập tức vọt tới giữa đường vung tay.
Tới là một chiếc xe tải nhỏ tàn cũ.
"Huynh đệ, hảo tâm chở tôi một đoạn được không?"
Tài xế nhô đầu, trên dưới nhìn Tiêu Xuân Thu cả người như tượng đất, hiểu rõ nói: "Lạc đường?"
Tiêu Xuân Thu rút khoé miệng, "Đúng vậy, lạc đường."
Tài xế gãi đầu, khó khăn nói: "Không phải tôi không muốn chở, thế nhưng tôi là vào núi."
Tiêu Xuân Thu thất vọng, người dính vận xui, thật đúng là từ đầu đến chân.
"Có thể mượn điện thoại di động không? Anh có điện thoại di động sao?"
Hán tử cười ngây ngô, "Có, hôm qua mới mua, rất mới! Cầm!"
"Cảm ơn!"
"Cậu là người đầu tiên dùng điện thoại di động này, tôi còn chưa dùng!"
"Thật không, tôi thực vinh hạnh."
"Ha hả..."
...
"Anh..."
"Xuân Thu?! Em ở đâu? La Võng tên vô liêm sỉ kia..."
"Anh, cứu mạng!"
"Em ở đâu? Bị thương?"
"Không, nhưng nếu anh còn lãng phí thời gian, em sẽ chết đói."
"Em ở đâu?"
Tiêu Xuân Thu quay đầu hỏi tài xế địa chỉ, nói.
"Em không nên chạy loạn, anh đi tìm em."
"Anh, em không phải con nít."
"Dễ dàng bị La Võng bắt cóc, con nít còn thông minh hơn em, mệt em là cảnh sát."
Tiêu Xuân Thu không nói gì.
...
Nhìn xe tải chậm rãi lái đi, Tiêu Xuân Thu ngồi xuống tảng đá ven đường.
Bỗng nhiên, Tiêu Xuân Thu nghĩ tới một việc, kỳ quái, tài xế kia hình như gặp qua ở đâu.
Anh cong ngón tay gõ đầu, nhíu mày suy tư.
Đột nhiên, Tiêu Xuân Thu cả người băng lãnh cứng ngắc.
Anh nhớ tới, anh ở bệnh viện từng gặp người đàn ông kia, tuy chỉ là một lần, thế nhưng trên mặt người nọ có vết sẹo rất rõ ràng, khiến anh ấn tượng khắc sâu.
Thế nhưng người nọ không phải đã chết sao? Anh ngày đó thấy thi thể ông ta ở nhà xác, vì đôi mắt mở to, tựa hồ chết không nhắm mắt, nhất thời trắc ẩn, thuận tay vuốt giúp ông ta.
Tiêu Xuân Thu nghĩ xung quanh bỗng nhiên lạnh rất nhiều, anh nhịn không được rùng mình.
Thiên hạ to lớn, không thiếu thứ lạ, nhiều người như vậy, có hai người lớn lên giống nhau là rất bình thường, rất bình thường...
Tiêu Xuân Thu tự an ủi.
Cú điện thoại mình vừa nãy gọi có thật không? Mình nghe được đúng là tiếng anh hai sao? Hay là tiếng người khác?...
Anh, cứu mạng!