Huyền Hệ Liệt

Chương 184

Trương Tiểu Hỉ ghé bên giường nhìn Trương Tiểu Hoan ngủ say, "Cô ơi, chị bị bệnh sao?"

Hứa Huệ Mỹ sờ đầu cô bé, "Ừ, chị bị bệnh, cho nên Tiểu Hỉ đừng quấy rầy chị ngủ, hiểu không?"

"Hiểu." Trương Tiểu Hỉ nhu thuận nói.

"Ngoan, Tiểu Hỉ là bé ngoan."

Trương Tiểu Hỉ kéo tay Hứa Huệ Mỹ, rầu rĩ nói: "Cô ơi, anh và chị lúc nào khỏi bệnh? Con muốn về nhà, con không thích bệnh viện."

Hứa Huệ Mỹ nhất thời không nói gì, một lát sau, cô thấp giọng nói: "Anh và chị rất nhanh sẽ tốt, vì có Tiểu Hỉ ở bên bọn họ."

"Là vậy sao?" Trương Tiểu Hỉ ngây thơ hỏi.

"Ừ, yên tâm, con rất nhanh sẽ về nhà."

Trương Tiểu Hỉ thập phần hưng phấn, kêu to: "Quá tốt, về nhà, về nhà, con muốn về nhà."

Đường Vân bên cạnh cười nói: "Hứa tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định là người mẹ tốt, giống tôi, hoàn toàn không biết dỗ trẻ."

Hứa Huệ Mỹ ngẩn ra, nụ cười có chút khổ sáp, cô lẩm bẩm: "Người mẹ tốt? Đúng vậy, tôi là người mẹ tốt."

Đường Vân có chút kinh ngạc, nghĩ Hứa Huệ Mỹ kỳ quái.

Vì thấy bầu không khí đột nhiên quạnh quẽ, Đường Vân tìm một chủ đề hỏi: "Hứa tiểu thư kết hôn chưa?"

Hứa Huệ Mỹ cười, "Tôi già vậy, nếu không kết hôn, sẽ không ai cần."

Đường Vân bật cười, "Hứa tiểu thư trẻ tuổi thế này, sao không ai cần?"

Hứa Huệ Mỹ lắc đầu, "Tuổi không còn trẻ."

"Vậy Hứa tiểu thư có con sao?"

Hứa Huệ Mỹ ngẩn người, "Con? Có."

"Cô đẹp như vậy, đứa bé hẳn cũng rất xinh, trai hay gái?

"Trai, rất đáng yêu."

"Vậy cô ở bệnh viện chiếu cố chị em Trương Tiểu Hỉ, không lo con mình sao?"

"Thằng bé đã không cần tôi. Nó——"

Hứa Huệ Mỹ nói rất nhỏ, Đường Vân nghe không rõ cô đang nói gì.

Đối thoại của bọn họ, Trương Tiểu Hỉ nửa hiểu nửa không, cô bé kéo góc áo Hứa Huệ Mỹ.

Hứa Huệ Mỹ cúi đầu nhìn, ánh mắt ôn nhu lại loé lên bất định, "Sao vậy?"

Trương Tiểu Hỉ phảng phất ngây người, ánh mắt có chút tiêu tán, "Cô ơi, con nhớ mẹ."

"Nhớ mẹ? Cô dẫn con đi tìm mẹ, được không?"

"Được."

"Tôi muốn dẫn Tiểu Hỉ đi tìm mẹ cô bé, có thể chứ?" Hứa Huệ Mỹ hỏi Đường Vân.

"Thế nhưng trạng thái tinh thần của Quách Lỵ không quá tốt, tôi sợ——"

"Anh sợ cô ấy bị thương Tiểu Hỉ? Sao sẽ? Một người mẹ sẽ không thương tổn con mình, tôi thấy Quách Lỵ bất quá là đả kích quá lớn, trong thời gian ngắn không tiếp nhận được hiện thực, nói không chừng thấy con, tình huống cô ấy sẽ có chuyển biến tốt đẹp, anh cho đâu?"

Hứa Huệ Mỹ giọng nói ôn nhu, tựa hồ có một loại mê hoặc đặc biệt, Đường Vân không khỏi gật đầu, "Nói cũng đúng."

Nhớ tới phân phó của Thượng Quan Hiên, Đường Vân bổ sung nói: "Tôi đi với cô."

"Anh lo gặp hung thủ? Giờ là ban ngày, hẳn không sao?"

"Vẫn nên cẩn thận mới tốt. Tôi không muốn bị mắt lạnh của lão Đại giết." Đường Vân vẻ mặt đau khổ nói.

Hứa Huệ Mỹ cười khẽ.

...

Quách Lỵ ngơ ngác ôm gối đầu cuộn mình trên giường, miệng không ngừng nói, "Hung thủ, hung thủ..."

Hộ sĩ chiếu cố Quách Lỵ không khỏi thở dài, trong lòng thập phần đồng tình.

"Mẹ!" Trương Tiểu Hỉ thấy mẹ lập tức vui vẻ nhào tới.

Hứa Huệ Mỹ vội kéo cô bé lại.

Trương Tiểu Hỉ giãy dụa, "Cô, con muốn mẹ ôm, con muốn mẹ ôm."

"Tiểu Hỉ ngoan, mẹ có chút khó chịu, con đừng quấy rầy mẹ."

"Mẹ cũng bệnh sao?" Trương Tiểu Hỉ lo lắng hỏi.

"Ừ, cho nên Tiểu Hỉ phải ngoan, như vậy bệnh của mẹ mới có thể chóng tốt, mới có thể về nhà."

Trương Tiểu Hỉ cái hiểu cái không gật đầu, thừa dịp Hứa Huệ Mỹ thư giãn giãy khỏi tay cô, chạy tới nhào vào lòng Quách Lỵ.

"Mẹ, Tiểu Hỉ sẽ ngoan, mẹ phải chóng tốt, sau đó chúng ta có thể về nhà."

Quách Lỵ si ngốc cúi đầu, vươn tay muốn sờ đầu Trương Tiểu Hỉ, bàn tay vươn phân nửa, bỗng nhiên, như thấy ác ma, trên mặt nảy lên kinh sợ, giận kêu một tiếng, nặng nề tát Trương Tiểu Hỉ một tát.
Bình Luận (0)
Comment