Ba hai tiếng, đũa của Nguyệt Vũ rớt xuống, quả hạnh của sóc chuột cũng rớt.
Một người một chuột há hốc mồm nhìn Huyền Huyễn vẻ mặt nghiêm túc.
Huyền Diệu Khả nhìn, nghĩ "vật tự chủ nhân hình" những lời này nói rất đúng, nhìn Nguyệt Vũ và sóc chuột ngây ngốc, Huyền Diệu Khả nhịn không được liên tưởng, Nguyệt Vũ hẳn không phải sóc tinh đi? Bằng không, thế nào thần tình một người một chuột giống nhau như vậy?
Nguyệt Vũ lắc đầu, kiềm chế vui sướng trong lòng, không xác định hỏi: "Cậu nói là thật?
Huyền Huyễn vẫn là biểu tình như trước, "Anh nói đâu?"
"Vậy tôi, vậy tôi đưa tiền cho cậu, tôi..." Nguyệt Vũ kích động nói năng lộn xộn.
Huyền Diệu Khả nhìn Nguyệt Vũ kích động như vậy, thực sự không đành lòng đả kích, nhưng có một số việc cần phải nói rõ.
"Em không biết anh có phải hiểu lầm ý anh em không?"
"Hiểu lầm?" Nguyệt Vũ nghi hoặc, "Huyễn bảo bảo không phải nói có thể ở chung? Anh không nghe sai?"
Đối xưng hô "Huyễn bảo bảo", Huyền Huyễn nhíu, bảo bảo? Cậu rất giống bảo bảo sao? Tên này cho sóc chuột còn không sai biệt?
"Anh không nghe sai, thế nhưng em nghĩ anh lý giải sai, chỗ bọn em còn một phòng trống, ý anh em là sớm biết anh dùng giá trên trời mua căn nhà sát vách kia, không bằng cho anh thuê phòng đó." Huyền Diệu Khả giải thích.
"A?" Nguyệt Vũ thất vọng, "Ý Huyễn bảo bảo thì ra là vậy, anh còn tưởng ở chung một phòng với cậu ấy, đồng sàng cộng chẩm."
"Anh nằm mơ!" Huyền Diệu Khả khinh bỉ.
Nguyệt Vũ có chút lay đầu lay não, một lát sau, anh vuốt gương mặt, tỉnh táo, thoải mái nói: "Cùng một mái nhà, cũng tốt hơn cách một bức tường."
"Em nghĩ không có gì khác nhau." Huyền Diệu Khả nói.
"Thế nào không có? Cách một bức tường, hai người đóng cửa anh không thể vào, cùng một mái nhà, Huyễn bảo bảo chỉ có thể đóng cửa phòng, cửa phòng thế nào cũng mỏng hơn bức tường!"
Huyền Diệu Khả đặc biệt muốn lau mồ hôi, tư tưởng này của Nguyệt Vũ thật không phải bình thường quái dị.
Huyền Huyễn rốt cuộc cảm mạo ba chữ "Huyễn bảo bảo", "Anh còn gọi Huyễn bảo bảo, sau này đừng nghĩ vào nhà tôi."
Nguyệt Vũ uỷ khuất nói: "Thế nhưng em gái cậu không cho tôi gọi Tiểu Huyễn, mà tên cậu đặc biệt như vậy, gọi Huyễn Huyễn chẳng khác nào gọi Huyền Huyễn, không thân!"
Huyền Huyễn gân xanh trên trán bốc lên, nhịn xuống nói: "Anh có thể gọi nhũ danh."
"Nhũ danh?" Nguyệt Vũ hai mắt tỏa sáng, khẩn cấp hỏi: "Nhũ danh Huyễn bảo—— Tiểu Huyễn là gì?"
Huyền Huyễn tựa hồ có chút khó mở miệng, cậu cực không muốn nói cho Nguyệt Vũ nhũ danh của mình, thế nhưng tên "Huyễn bảo bảo" càng ấu trĩ hơn nhũ danh, tuy quen Nguyệt Vũ không lâu, Huyền Huyễn lại biết người như Nguyệt Vũ có một phẩm chất tốt đẹp —— kiên trì không ngừng, nếu mình không nói cho anh ta, đảm bảo mỗi ngày không được an bình.
"Tiểu Nguyệt." Huyền Huyễn phi thường không tình nguyện nói.
"Tiểu Huyễn gọi Tiểu Nguyệt, tôi thích!" Một lát sau, Nguyệt Vũ mới phản ứng, anh ngây người.
Lại một lát sau, Nguyệt Vũ bắt đầu cười ngây ngô, "Ha hả, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, tên này tốt! Thì ra nhũ danh Tiểu Huyễn gọi Tiểu Nguyệt, chúng ta thật có duyên, trời sinh một đôi, ha hả..."
Huyền Huyễn che mắt, thở dài.
Cậu chỉ biết người này sẽ có phản ứng như vậy.