Huyền Hệ Liệt

Chương 394

Trương Nhàn tựa trên lan can sân thượng lầu hai, nhìn bọn Thượng Quan Hiên rời khỏi Trịnh gia.

"Bọn họ hỏi gì?" Cô hỏi chị Bảy phía sau.

Chị Bảy không dám giấu diếm, như thực báo cáo.

Trương Nhàn cười khẽ, "Tốt, tốt, chị xuống đi."

"Dạ, phu nhân."

Chị Bảy đóng cửa, thở một hơi, vị phu nhân thần bí đẹp đến kỳ lạ này, đôi khi lại nghĩ rất âm trầm kinh khủng.

Trương Nhàn thu hồi tầm mắt, si mê nhìn đóa hoa kỳ dị nở rộ trong hoa viên.

Si ngốc nhìn một hồi, bà chuyển mắt về phía hoa hồng đỏ bị Bùi Hiểu Nhã vứt dưới hàng leo, nhớ tới gương mặt tinh xảo hoặc nhân của Bùi Hiểu Nhã, trái tim thoáng mất đi quy luật đã từng, mãnh liệt nhảy lên.

Rất giống, quả thật rất giống, khuôn mặt đó giống tiện nhân kia như đúc, nếu không phải năm ấy bà tận mắt thấy ả chết trước mặt mình, cũng phải cho rằng ả chết mà sống lại tìm mình báo thù. Sở hữu khuôn mặt đó Bùi Hiểu Nhã quan hệ gì với tiện nhân kia, chị em?

Trương Nhàn cười nhạt, năm ấy bà có thể trừ bỏ tiện nhân kia, hiện tại cũng có thể đối phó Bùi Hiểu Nhã, kẻ có khuôn mặt đó đều phải chết! Bất quá không vội, bà thích chậm rãi dằn vặt người, thích nhìn người thống khổ rên rỉ, đó là một loại lạc thú.

Hiện tại bà quan tâm là ai giết ba thùng cơm kia, vừa nghĩ tới kiểu chết kinh khủng của bọn họ, trái tim Trương Nhàn không thể bình tĩnh.

Là ai? Rốt cuộc là ai giết bọn họ? Bùi Hiểu Nhã? Không, hẳn không phải, khi Trịnh Hoa chết, bà hỏi Trịnh Lôi, Trịnh Lôi nói mình lăn qua lăn lại Bùi Hiểu Nhã cả một buổi tối, cô ta hẳn không có cơ hội đi giết người.

Lẽ nào là tiện nhân kia về trả thù? Ả trước không giết mình, vì để mình nhìn bọn Trịnh Hoa, Trịnh Huy chết, để mình sợ, để chính hoảng, để mình ăn ngủ khó yên, nhìn mình như con thú giãy dụa, chơi đủ mới giết, không, bà sẽ không như nguyện của ả, nếu thật là Quỷ Hồn ả về, bà sẽ mời thiên sư thu, xem ả có thể nhảy ra sóng gì!

...

Yến Dương mị mắt nằm trên giường một hồi, mới lười biếng đứng dậy.

Bàn phòng khách đặt một chồng bánh khoai môn, Yến Dương cầm một cái cắn một hơi, ngon quá đi! Người đàn ông kia làm gì cũng ngon!

Ăn xong một cái, mút ngón tay, Yến Dương giật mình nhớ tới mình chưa đánh răng, thè lưỡi, nhìn chỗ bánh khoai môn còn lại, cậu nheo mắt, hắc hắc, dù sao anh ta đã biết mình, ăn sạch cũng không sợ, về đánh răng, rửa mặt lại xuống ăn tiếp.

Yến Dương cúi đầu nhìn áo tắm trên người, muốn thay đồ, lại phát hiện cái tên tích cực lại yêu sạch sẽ kia đã giặt sạch kiêm phơi đồ của cậu trên sân thượng.

Nhìn quần áo theo gió lay động dưới ánh dương, Yến Dương giật mình hồi lâu, lớn như vậy, lần đầu có người giặt đồ cho cậu, trong lòng không biết tư vị gì, cảm giác có người chiếu cố khiến mũi cậu lên men, vì tránh cho hai mắt từ bánh bao nhỏ biến thành bánh bao lớn, Yến Dương nhịn đến khổ cực mới thu hồi nước mắt.

Cảnh sát thối, nhất định từ nhỏ khắc mình, làm hại tuyến lệ của cậu không khống chế được!

Yến Dương hít mũi, lau nước mắt, dù sao chỉ có một tầng, buổi trưa không người, mặc áo tắm ra ngoài cũng không phải vấn đề lớn.

Nghĩ thế, Yến Dương quyết định không thay, mặc áo tắm Sở Hoàn chạy về ổ chó, hạ quyết tâm thu gom gia sản dọn xuống, nếu Sở Hoàn đuổi cậu, cậu sẽ một phen nước mắt, một phen nước mũi lau trên người anh ta, nhất định cọ đến anh ta mềm lòng để mình ở lại, ha ha!

...

Sở Hoàn vào thang máy, vừa định ấn lầu 20, ngẫm lại, vươn tay ấn lầu 21, đi thăm tên trộm cũng tốt, không biết thế nào, vừa nghĩ tới Yến Dương tối qua khóc thành như vậy, anh lo lắng, muốn xác định cậu có sao không.

.........

......

...

Nhấn chuông cửa hồi lâu, cũng không thấy Yến Dương ra mở.

Lẽ nào ra ngoài? Sở Hoàn suy đoán, quên đi, lát nữa lại lên.

.........

......

...

"Anh Sở, anh đã về!" Sở Hoàn vừa mở cửa, một vật thể ấm áp bay tới, nếu không phải một tiếng anh Sở như đã từng quen biết, phỏng chừng Sở Hoàn sẽ động thủ đánh người.

Mặc Yến Dương như mèo cọ một hồi trên người mình, Sở Hoàn đen mặt hỏi: "Sao cậu còn ở nhà tôi? Không phải bảo cậu về nhà sao?"

Yến Dương giả bộ co quắp sợ hãi, bất an vặn góc áo: "Tôi quyết định cải tà quy chính, không làm trộm nữa."

Sở Hoàn sâu cảm vui mừng, "Vậy là tốt."

"Thế nhưng--" Yến Dương liếc Sở Hoàn, "Thế nhưng anh biết, đối tôi mà nói, làm trộm là yêu thích, muốn bỏ sạch rất khó, cho nên--"

"Cho nên--" Sở Hoàn kéo dài giọng.

Yến Dương lộ ra nụ cười thật to, nhảy lên ôm cổ Sở Hoàn, "Cho nên tôi quyết định ở chung với anh, nhận anh làm anh, tiếp nhận anh quản giáo, được không?"

Sở Hoàn kéo dài mặt, "Tuyệt không, tôi cự tuyệt!"

Tên trộm chết tiệt, rõ ràng là biến tướng muốn mình nuôi, không có cửa đâu!

Yến Dương chuyển mắt, bĩu môi chỉ trích: "Anh thân là nhân viên cảnh vụ, là hóa thân chính nghĩa, sao lại nhẫn tâm nhìn một thanh niên tốt như tôi lầm đường lạc lối cũng không kéo lại! Anh nhẫn tâm sao? Nhẫn tâm sao?"

Sở Hoàn kéo Yến Dương đọng trên người mình xuống, mí mắt không nâng, "Nhẫn tâm! Cậu là người không liên quan, biến thành thế nào có quan hệ gì với tôi! Về lầu cho tôi."

Yến Dương chưa kịp phản ứng, đã bị Sở Hoàn xách cổ áo quăng ra ngoài.

Yến Dương bò dậy, cảnh sát thối! Cho rằng đóng cửa tôi không thể vào? Bỏ thêm 10 cái khóa đối tôi mà nói cũng là thùng rỗng kêu to!

Yến Dương đang tính cạy cửa, tay vừa chạm tới bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ho khan vài tiếng, thuận hầu, đột nhiên giả khóc, vừa khóc vừa cố sức gõ cửa, "Anh Sở, anh không thể bỏ mặc tôi, tôi đã cho anh tất cả, tôi chỉ còn một mình, anh mặc kệ tôi, tôi sẽ chết, ô ô, anh Sở, tôi sẽ ngoan, nghe lời anh, anh đừng bỏ tôi, anh Sở--"

Sở Hoàn trong nhà mặt đều tái, tên trộm chết tiệt này!

Yến Dương còn gào, thình lình Sở Hoàn mở cửa một tay kéo cậu.

Không phòng bị cậu thoáng cái ngã vào ôm ấp của Sở Hoàn, lập tức tay chân cuốn lấy anh, tiếp tục gào: "Anh Sở, anh Sở, anh quản tôi, quản tôi!"

"Câm miệng!" Sở Hoàn cố sức sập cửa, anh không muốn gọi hàng xóm tới vây xem, về sau chỉ trỏ mình như kẻ phụ lòng, có chuyện gì đóng cửa giải quyết.

"Leo xuống!" Sở Hoàn muốn lột Yến Dương như koala cuốn mình xuống.

"Không!" Yến Dương không nghe, cuốn càng chặt, nức nở nói: "Tôi buông tay anh sẽ quăng tôi ra!"

Sở Hoàn hầu như bị cậu siết chết, "Cậu buông tay, muốn siết chết tôi đúng không?"

Yến Dương lúc này mới buông tay, thế nhưng vẫn ôm chặt cánh tay Sở Hoàn, ngẫm lại không an toàn, thẳng thắn ngồi xuống ôm đùi anh.

Chưa từng thấy kẻ vô lại như vậy, Sở Hoàn đau đầu, tính cúi đầu quát lớn, chỉ là nhìn đôi mắt chưa hết sưng, vẻ mặt ủy khuất khổ sở của Yến Dương, lòng lại mềm, quên đi, vẫn là con nít, không tính toán với cậu ta.

Sở Hoàn xoa cái trán không ngừng rút đau, "Buông tay, cậu không biết xấu hổ sao? Lớn vậy còn ôm chân người ta? Cậu cho mình là con nít."

"Tôi là con nít!"

"Cậu không buông tay, sao tôi nấu cơm, không đói sao?"

"Nấu cơm?" Yến Dương cấp tốc đứng dậy, mặt mày rạng rỡ nói: "Đói, rất đói, tôi muốn ăn khoai tây om sườn. Anh Sở, chúng ta đi nấu cơm, tôi giúp anh rửa rau, ha hả!"

Sở Hoàn rất hoài nghi, tên trộm này chết sống dính mình, kỳ thực là vì ăn, nhìn dáng tham khi cậu ta nhắc tới ăn, mười phần mèo tham!

Sở Hoàn dừng bước, "Tôi nói, cậu muốn tôi quản, kỳ thực chỉ là quản cơm đi?"

Yến Dương không chút hoảng hốt bị xuyên qua tâm tư, cư nhiên lẽ thẳng khí hùng nói: "Kỳ thực tôi yêu cầu rất thấp, chỉ hy vọng có thể một ngày ba bữa, anh nếu chịu nuôi, tôi lập tức không làm trộm, thế nào? Nuôi tôi đi, anh Sở!"

Tiếng "anh Sở" nịnh nọt kia, gọi đến Sở Hoàn tóc gáy dựng thẳng, đột nhiên có dự cảm không tốt, ngày về sau tuyệt đối nhiều tai nhiều nạn!
Bình Luận (0)
Comment