Tới bệnh viện, Nguyệt Vũ vốn định theo Huyền Huyễn đi tìm Tiêu Xuân Thu, thế nhưng nửa đường bị mấy hộ sĩ như lang tự hổ lôi đi phòng phẫu thuật.
Huyền Huyễn ôm sóc chuột nhìn Nguyệt Vũ một bước ba lần quay đầu biến mất trong tầm mắt.
Cậu nhẹ bắn mũi sóc chuột, giỡn nói: "Tao xem mày thẳng thắn đổi chủ nhân đi."
"Chi!"
"Tao làm chủ nhân mày thế nào?"
Sóc chuột quay đầu thoáng nhìn cái đuôi chưa mọc lông, không lên tiếng.
Đốt đuôi coi như xong, nếu có một ngày anh khó chịu, đốt hết lông trên người tôi, tôi chẳng phải thành con sóc xấu xí không lông trong lịch sử! Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Huyền Huyễn cười khẽ, vui vẻ kéo đuôi nó, "Mày không háo sắc sẽ không trụi đuôi, đây là vấn đề của mày, không phải của tao."
"Chi!"
Không phải vấn đề của tôi, mà là của chủ nhân!
"Cho nên mới bảo mày đổi chủ nhân? Mày xem, chủ nhân hiện tại của mày vô lương tâm cỡ nào, luôn tặng mày cho người khác."
Nhưng tặng người khác không có nghĩa không cần tôi.
"Nghĩ không ra mày rất trung tâm, không chơi với mày." Huyền Huyễn tính trẻ con nói.
...
Huyền Huyễn lần đầu phát hiện giọng nói Tiêu Xuân Thu rất lớn, từ xa đã nghe anh bão nổi.
"Thượng Quan Hiên, tôi không phải con nít!"
Một thanh âm trầm thấp lạnh lùng thốt: "Cái đó không liên quan tuổi tác, chỉ liên quan tố chất cá nhân, con nít còn biết học giỏi, cậu vì sao không? Đây chứng minh, cậu còn ấu trĩ hơn con nít!"
Tiêu Xuân Thu tức đến vẻ mặt đỏ bừng, hai mắt phun lửa trừng một người đàn ông vóc người thon dài, tản mát khí chất lạnh lùng.
"Cậu cho tôi giống cậu? Thuỷ tính dương hoa [1]! Bình đường đi nightclub câu tam đáp tứ!"
Tính cách Tiêu Xuân Thu không táo bạo, thế nhưng anh phát hiện mỗi lần đối mặt Thượng Quan Hiên người đàn ông tựa hồ vĩnh viễn không sóng gợn, mở miệng độc ác này, anh luôn trở nên như một phòng thuốc nổ tuỳ thời bộc phát, toàn thân đều là mùi thuốc súng.
"Người cậu nói tôi không biết." Thượng Quan Hiên rất tuyệt đáp một câu.
Người ta cãi nhau cãi đến vui vẻ, Huyền Huyễn cũng không đi quấy rầy, đứng một bên xem kịch.
"Cấp quan của tôi lớn hơn cậu, tôi nói là mệnh lệnh."
"Cậu ỷ cao hơn tôi tí, lấy quyền đè người, tính cái gì anh hùng?"
"Thật ngại, chính là một tí như vậy, đủ để tôi đè cậu!"
"Cậu, cậu chờ! Xem chừng nào bị tôi đè!"
"Chờ khi cậu có thể đè tôi, giờ tôi ở trên, cậu ở dưới, nếu cậu kháng lệnh, tôi không cho cậu theo vụ án."
"Xem như cậu lợi hại!"
"Cậu nhất định không được hành động một mình, tôi nói cậu nghe chưa?"
"Nghe."
"Sẽ không vào tai trái, ra tai phải?"
Tiêu Xuân Thu căm giận vươn tay che tai phải, "Cậu thoả mãn chưa?"
Thượng Quan Hiên trong mắt lộ một tia tiếu ý không dễ phát hiện, xoay người rời đi.
Khi ngang qua Huyền Huyễn, Thượng Quan Hiên nhìn thoáng, không dừng lại.
Tiêu Xuân Thu lúc này mới thấy Huyền Huyễn, nghĩ tới mình vừa cùng Thượng Quan Hiên khắc khẩu, có chút xấu hổ.
"Cậu tới đây lúc nào?"
"Lúc anh nói với Thượng Quan Hiên, tôi không phải con nít." Huyền Huyễn học ngữ khí Tiêu Xuân Thu nói.
Tiêu Xuân Thu mặt nóng lên, trong lòng rủa Thượng Quan Hiên.
"Anh ta là thủ trưởng của anh?"
"Ừ." Tiêu Xuân Thu không tình nguyện gật đầu.
"Tôi thấy anh ta rất quan tâm anh."
"Quan tâm tôi? Đừng nói giỡn!"
Huyền Huyễn cười cười, hỏi: "Anh và anh ta cãi cái gì?"
"Vì người chết đều là đàn ông, cậu ta không cho tôi hành động một mình, nhất định bắt tôi chí ít dẫn một người, nói đỡ để tôi bị thiến không ai cứu, cậu nói, miệng cậu ta độc không?"
"Đây là biểu hiện quan tâm anh."
"Không cảm thấy. Không nói tiểu nhân này, thi thể để bên trong, chúng ta vào thôi."
Tử trạng hai người chết không khác gì mười một người trước, duy nhất bất đồng là trên cánh tay, bên hông, đùi hai người có một vết thương.
Vết thương rất dài, thế nhưng không sâu. Nhìn sơ, tựa hồ là vết cắt lợi khí, mà nhìn kỹ lại không giống.
Huyền Huyễn tìm một cây nhíp nhỏ, mở ra vết thương trên cánh tay một thi thể, gắp lên thứ gì.
Nhìn sợi lông tơ, Huyền Huyễn bỗng nhiên nhớ tới con nhện trắng thấy ở chỗ Chung Tân.
Trên tám cái đùi thật dài của con nhện cũng có lông tơ nhỏ như vậy.
...
[1] Thuỷ tính dương hoa: có thể hiểu là phong lưu, bẻ hoa bắt bướm