Huyền Hệ Liệt

Chương 460

Giữa sương mù dày đặc màu tro tàn, thấy không rõ có bao nhiêu tòa nhà như vậy, cũng thấy không rõ phía cuối con đường đất đá là đâu, trong thế giới này như chỉ còn người chết, trong nhà, ngoài nhà...

Huyền Huyễn bỗng nhiên thấy có chút lạnh, có một loại ảo giác đang ở cõi âm.

"Tiểu Nguyệt, chúng ta có cần đi nhà khác nhìn xem không?" Nguyệt Vũ chần chờ hỏi.

Huyền Huyễn khoát tay áo, ý bảo Nguyệt Vũ đừng cắt đứt mình.

Kỳ quái, Trần Nặc bị La Minh từ đây ôm ra, nếu dãy tòa nhà này đều chứa thần lung nam thi, vậy Trần Nặc ở đâu, không thể ngủ trong thần lung như nam thi đi? Nói vậy, hẳn không phải tất cả đều là thần lung nam thi mới đúng, vậy có phải bình thường dãy tòa nhà này là có người ở...

Thấy Huyền Huyễn nghĩ đến nhập thần, Nguyệt Vũ không quấy rầy, ánh mắt anh liếc nhìn đám đa tươi tốt, là vì lúc trước cậu nói trên mỗi cây có một người phụ nữ treo cổ, thế nhưng vô luận Nguyệt Vũ nhìn thế nào, anh chỉ thấy cành lá mà không thấy người chết.

Bất đắc dĩ đành thôi, anh chuyển đầu, lại thấy một cái bóng trắng thổi qua, chân không chạm đất bay về trước.

Nguyệt Vũ cho mình hoa mắt, xoa xoa, nhìn lại, cái bóng vẫn còn lơ lửng ở phía trước.

Anh vội vàng kéo tay Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, phía trước có người."

Huyền Huyễn thoáng cái kinh tỉnh từ suy nghĩ, "Người? Đâu?"

"Ở phía——" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ phát hiện cái bóng không thấy, anh quay đầu nhìn Huyền Huyễn, giật mình một lát mới nói: "Tôi tin chắc vừa nãy có."

"Ở đây không có người sống, anh gặp quỷ?"

Không đúng, Trần Nặc ở đây, anh ta là người sống, Huyền Huyễn quả thật nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra vì sao Trần Nặc có thể vào chỗ quỷ quái này, còn ở lại? Giờ ngẫm lại, La Minh sao vào được cũng là vấn đề?

"Thế nhưng tôi không phải không thấy được quỷ sao? Cậu nói trên mỗi cây đa đều treo một người phụ nữ, tôi không thấy, bất quá người vừa nãy bước đi chỉ dùng bay, hẳn không phải người đi?" Nguyệt Vũ cũng hồ đồ.

Huyền Huyễn dạo quanh Nguyệt Vũ một vòng, thấy thật khó hiểu.

Vì sao Nguyệt Vũ đôi khi có thể thấy quỷ, đôi khi không? Chẳng lẽ phải xem thời gian địa điểm?

"Con quỷ kia chạy về phía nào?"

"Phía trước."

"Đi."

Quỷ sao, trước giờ chỉ có quỷ sợ Huyền Huyễn, không có Huyền Huyễn sợ quỷ.

Chạy một đoạn, Nguyệt Vũ lại thấy cái bóng, từ bóng lưng xem, hẳn là một người phụ nữ, một người phụ nữ mặc sườn xám.

Huyền Huyễn cũng thấy, chính xác mà nói, đây là một nữ quỷ.

Bà chỉ lo chạy về phía trước, tựa hồ không chú ý phía sau có người.

Nhìn bóng lưng bà, Nguyệt Vũ đột phát kỳ tưởng, "Tiểu Nguyệt, cậu nói nữ quỷ này có thể là loại bóng lưng nhìn rất đẹp, thế nhưng quay đầu đã hù chết người không?"

Huyền Huyễn dở khóc dở cười, thật không biết nên nói Nguyệt Vũ thô thần kinh hay sao, cư nhiên có rảnh thảo luận nữ quỷ này có phải mỹ nữ không?

Cậu cũng lười trả lời, chủ đề buồn chán như vậy quả thực lãng phí thời gian.

Nữ quỷ phảng phất không thấy những người phụ nữ treo cổ trên cây, không ngừng cúi đầu chạy về trước, nhìn bước chân mất trật tự lại vội vàng của bà, tựa hồ phía sau có chó dữ đuổi theo.

Lại chạy một hồi, bà bỗng nhiên ngừng lại, trái phải nhìn một chút, đẩy ra cành đa sum xuê chui vào.

Huyền Huyễn do dự vài giây, kéo Nguyệt Vũ chui theo.

Chui qua cành đa, bà vội vàng chạy về phía một tòa nhà.

Huyền Huyễn không chạy tiếp, cậu ngừng lại, vì cậu thấy được tòa nhà bà chạy vào trên vách tường có một số "4" cong vẹo dùng sơn đỏ viết.

Đường Phạm Dương số 28 tòa nhà 4.
Bình Luận (0)
Comment