Huyền Hệ Liệt

Chương 502

Phòng ngủ chỉ có mình Hạ Nhược Hải, Trầm Dương ra ngoài tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, ngày mai mới về, Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân từ lâu đã ngủ.

Trong phòng rất tĩnh, đèn bàn kiểu Coffee Cat phát ra ánh sáng ảm đạm mờ nhạt, ngoài cửa sổ đen kịt, có thể nghe rõ tiếng hạt mưa ba ba đánh vào cửa sổ.

Hạ Nhược Hải nâng má, rất không yên lòng lật sách.

Cậu nhìn thoáng đồng hồ báo thức, đã 12 giờ, thế nhưng cậu không buồn ngủ tí nào, tinh thần phấn khởi như uống mấy ly cà phê đen.

Khi đang chán chết, đèn bàn bỗng nhiên "Ba" một tiếng tắt, thư phòng nhất thời rơi vào hắc ám.

Sao vậy? Đèn hư!

Hạ Nhược Hải tính mở đèn huỳnh quang, vừa đứng dậy, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ kỳ quái.

"Lạc, lạc, lạc..."

Tiếng gõ dừng một hồi, vang một hồi, có loại vận luật đặc biệt, như là một người cực kỳ gấp gáp muốn vào vội vàng gõ cửa sổ, thế nhưng xuất phát từ lễ tiết không dám dùng lực quá lớn.

Tóc gáy Hạ Nhược Hải thoáng cái nổ tung, đây tuyệt đối không phải tiếng mưa đánh vào cửa sổ.

Lẽ nào ngoài cửa sổ có người? Không thể nào, đây là lầu mười tám.

Hạ Nhược Hải nín thở, đánh bạo từng tí mò đến mép cửa sổ, cẩn thận lộ ra nửa cái đầu nhìn quanh.

Ngoài cửa sổ không có gì cả, hạt mưa nặng nề đánh vào thủy tinh, tóe ra hình hoa, sau đó chảy xuống.

Hạ Nhược Hải xoát cái giật rèm, mở cửa, lộ đầu ra ngoài, mưa rền gió dữ kéo tới, nhưng mà, không thấy ai hoặc thứ gì.

Gặp quỷ! Lẽ nào lãng tai?!

Bị xối một đầu nước mưa Hạ Nhược Hải nguyền rủa đóng cửa lại.

Cậu tiện tay rút ra khăn giấy trong hộp trên bàn lung tung lau nước mưa trên mặt, tính tới cạnh cửa mở đèn huỳnh quang.

"Lạc, lạc, lạc..."

Vừa nhấc chân, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng gõ quái dị, trong căn phòng vắng vẻ có vẻ phá lệ rõ ràng.

Hạ Nhược Hải cứng lại, sửng sốt vài giây, cấp tốc xoay người tiến lên mở cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, vẫn là trống không.

Hạt mưa rơi trên mặt, Hạ Nhược Hải chỉ thấy rét lạnh thấu xương.

Cậu biết rõ mình không lãng tai, cậu quả thật nghe được tiếng gõ cổ quái, là ai, là ai gõ cửa sổ...

Hạ Nhược Hải không thể khống chế lạnh run vài cái, cậu lấy lại bình tĩnh, cường tự trấn định mà đóng cửa, sau đó buông rèm, vô thanh vô tức chuyển vài bước sang bên, lưng dán tường, không dám thở mạnh, chậm rãi chờ tiếng gõ kỳ quái lần thứ hai vang lên, cậu nhất định phải biết rốt cuộc là thứ gì đang làm trò quỷ.

"Lạc, lạc, lạc..."

Chờ chừng một phút, ngoài cửa sổ quả nhiên lần thứ hai truyền đến tiếng gõ.

Hạ Nhược Hải không mở ngay, mà là lẳng lặng chờ.

Cậu đang chờ, chờ thời cơ thích hợp nhất.

Tiếng gõ rất có quy luật, gõ một phút đồng hồ, dừng một phút đồng hồ, sau đó tiếp tục gõ, sau đó dừng...

Nghe tiếng gõ liên tục hai lần, lần thứ ba tiếng gõ dừng lại, Hạ Nhược Hải trong lòng yên lặng đếm, 1, 2, 3, 4...

Đếm tới giây thứ 55, Hạ Nhược Hải nắm rèm cửa sổ vận sức chờ phát động, 56, 57, 58, 59, 60!

Hạ Nhược Hải một bước xông lên, kéo rèm cửa sổ lại——

Một bàn tay tái nhợt khô gầy như củi từ bên cạnh vươn ra, cong ngón tay trắng bệch nhẹ mà gấp gõ cửa sổ.

Cả thế giới như thoáng cái an tĩnh, Hạ Nhược Hải cảm giác một luồng khí lạnh đột nhiên từ phía sau dâng lên, thân thể không chịu khống chế run rẩy.

Thật vất vả chống đỡ thân thể như nhũn tiến lên, giật lại rèm cửa sổ bên kia, một đôi mắt bích lục trống rỗng băng lãnh như máy móc thẳng tắp đối diện Hạ Nhược Hải.
Bình Luận (0)
Comment