Huyền Hệ Liệt

Chương 510

"Thế nào, có ý kiến gì không?" Tiêu Xuân Thu chờ mong hỏi.

"Chưa tận mắt thấy, tôi không cho ra bất cứ bình luận gì."

"Vậy thì đi xem." Tiêu Xuân Thu vội vàng kéo Huyền Huyễn định chạy.

Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh gấp cái gì, bọn Tiểu Hoa đang chơi, dù sao cũng phải để tôi dẫn chúng về, để chúng lại đây, lát nữa bị bắt cóc, anh có đền cho tôi không?"

"Cậu vừa đi, chúng tự nhiên đi theo. Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, Huyền Huyễn đi nè!" Tiêu Xuân Thu kêu lên.

Nghe tiếng, bọn sóc chuột lập tức ném quả banh mini, phần phật toàn bộ chạy tới, bám sau Huyền Huyễn.

Tiểu Thường trố mắt, qua một lát, đột nhiên bắt lấy tay Huyền Huyễn, kích động nói: "Bán cún Đen cho tôi đi!"

Tiêu Xuân Thu ngạc nhiên: "Tiểu Hoa không phải khả ái hơn, sao cậu chọn cún Đen?"

Tiểu Thường cho anh một ánh mắt "Đồ ngốc", "Trước không nói Huyền Huyễn nhất định không bán Tiểu Hoa, cho dù Huyền Huyễn gật đầu, Tiểu Hoa cũng không nguyện ý, biết rõ không khả năng, vì sao còn tự tìm đả kích, tôi đương nhiên lui mà cầu thứ tìm cún Đen, vậy cơ hội sẽ lớn hơn, thế nào, Huyền Huyễn, bán cho tôi đi, bán cho tôi đi..."

"Không bán, chúng có linh tính, không thể bán lấy tiền như vật phẩm, nếu cún Đen tự nguyện theo anh, tôi có thể tặng."

"Thật?" Tiểu Thường lên tinh thần.

"Anh có thể dỗ nó đi theo anh, tôi sẽ tặng cho anh." Huyền Huyễn hào phóng nói.

Tiêu Xuân Thu hất nước lạnh Tiểu Thường: "Cún Đen tham ăn vậy, nếu trù nghệ của cậu sánh ngang Huyền Huyễn, nói không chừng nó bật người đầu nhập."

Tiểu Thường im lặng, nói thầm: "Không biết bảo Tống Tiếu Ngự hiện tại cố gắng còn kịp không?"

"Hy vọng xa vời a, xa vời." Tiêu Xuân Thu nhẹ nhàng đáp trả.

...

"Cậu phát ngốc cái gì?" Tiểu Thường đẩy Tống Tiếu Ngự đang xuất thần.

"Nghiêm Trạch mở miệng nói." Tống Tiếu Ngự vẻ mặt cổ quái.

"Cậu ta nói gì?" Tiêu Xuân Thu vội vàng hỏi.

"Trầm Dương."

"Trầm —— Dương?" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường kinh ngạc.

Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Nghiêm Trạch nói khi cậu ta thấy Đỗ Minh, Đỗ Minh lẩm bẩm gọi tên Trầm Dương."

"Khi đó Đỗ Minh chưa chết?"

"Không, đã chết." Tống Tiếu Ngự lắc đầu, "Một kẻ không có hô hấp, cả người băng lãnh cứng ngắc có thể nào là người sống?"

"Nếu Đỗ Minh đã chết, vậy vì sao có thể nói, bàn tay cũng có thể động, nhưng lại viết ra một câu hoàn chỉnh?" Tiêu Xuân Thu đưa ra nghi vấn.

Tiểu Thường rùng mình, "Thật lạnh người! Trách không được Nghiêm Trạch bị dọa thành vậy."

Ba người nhìn nhau, đều nghĩ mãi không ra.

"Chúng ta hỏi ý kiến chuyên gia đi."

Chuyên gia ngẩng đầu suy nghĩ nửa ngày, ném vấn đề cho một chuyên gia khác giải đáp, bỏ lại một câu: "Tôi đi tìm bọn Trầm Dương" rồi không phụ trách nhiệm chạy.

Bọn Tiêu Xuân Thu ngăn cản Nguyệt Vũ cũng muốn chạy theo, "Anh đừng đi, tốt xấu cho một lời giải thích?"

"Con rối." Nguyệt Vũ cao độ khái quát.

"Chuyên gia, kính nhờ anh giải thích chi tiết?" Tiêu Xuân Thu tức giận.

"Phiền phức." Nguyệt Vũ lẩm bẩm, suy nghĩ một chút, anh hỏi: "Xem qua múa rối không? Là múa rối."

Bọn Tiểu Thường lắc đầu, "Chưa xem qua, đầu năm nay đâu có mấy thứ này để xem, anh nói để làm gì?"

"Vậy các anh nên biết múa rối là làm thế nào đi."

"Dùng dây tác động con rối làm ra động tác, phối âm, phối nhạc." Tiêu Xuân Thu nói.

Tống Tiếu Ngự có chút hiểu rõ, "Ý anh là Đỗ Minh là con rối, nhưng bọn tôi không tìm được các loại như dây câu ở hiện trường, khi bọn tôi nhận được báo cáo chạy tới, bàn tay Đỗ Minh còn động."

"Không thấy không có nghĩa không tồn tại, thi thể Đỗ Minh ở đâu?"

"Đưa đến chỗ Hàn Vũ."

"Hỏi Hàn Vũ, bàn tay Đỗ Minh bây giờ còn động không?"

Tiểu Thường sửng sốt, lập tức gọi điện thoại cho Hàn Vũ.

Vì thân thể Đỗ Minh dính chặt vào bàn, Tống Tiếu Ngự phân phó chở cả người va2 bàn về cảnh cục.

Trả lời của Hàn Vũ là: bàn tay Đỗ Minh cứng như đá, đá động thế nào?

Tiểu Thường cúp máy, quay đầu nhìn Nguyệt Vũ, "Thật đúng bị anh nói trúng."

Nguyệt Vũ quỷ dị cười, "Tôi đoán khi các anh dọn Đỗ Minh ra khỏi phòng học, tay cậu ta đã không động, khôi lỗi sư không khả năng tự chui đầu vào lưới theo về cảnh cục."
Bình Luận (0)
Comment