Huyền Hệ Liệt

Chương 516

Trầm Dương không kể chuyện tối qua cho Hạ Nhược Hải, người tối qua anh thấy là linh của búp bê kia đi, một thân Hán phục đỏ thẫm, bích huyết ngọc hoàn trên đầu, còn có đôi mắt màu lục, thoạt nhìn rất giống búp bê mấy ngày trước nhặt về, hẳn là mị Huyền Huyễn đã nói.

Tựa như lời Huyền Huyễn, Trầm Dương không cảm giác được ác ý trên người hồng y thiếu nữ, ghét thật ra thì có, cũng không biết thiếu nữ vì sao ghét mình, còn mắng mình là heo, Trầm Dương đến giờ cũng không hiểu động tác thiếu nữ làm là có ý gì.

Nếu cô không phải muốn hại bọn họ, sao cứ nửa đêm gõ cửa sổ? Đùa dai? Giấc mơ của Nhược Hải hẳn cũng là cô làm đi? Cô rốt cuộc có mục đích gì...

Ngay khi Trầm Dương nghĩ mãi không ra, Hạ Nhược Hải cầm điện thoại vào bếp: "Thầy, Lâm Vĩ tìm anh."

Lâm Vĩ?

Không biết vì sao, từ hôm qua, Trầm Dương đã đối Lâm Vĩ sinh ra một loại ghét không hiểu.

"Thầy Trầm, thầy Trầm," Giọng Lâm Vĩ cấp thiết mà khủng hoảng, lắp bắp nói: "Anh lại có một học sinh chết, chết, anh mau tới trường."

Trầm Dương cả kinh suýt nữa đánh rớt điện thoại vào cháo, "Anh nói cái gì?!"

"Học sinh của anh Tôn Trí đã chết, nói chung, nói chung, anh mau tới trường." Nói xong, Lâm Vĩ cúp.

Trầm Dương siết chặt điện thoại, trong đầu trống rỗng, tại sao có thể như vậy?

Hạ Nhược Hải bên cạnh mơ hồ nghe được vài câu, không khỏi sợ ngây người, Tôn Trí đã chết? Hôm qua là Đỗ Minh, hôm nay là Tôn Trí, vậy ngày mai——

Trầm Dương vội nhét điện thoại vào tay Hạ Nhược Hải, "Cậu đưa bọn nhỏ đi học, tôi đến trường trước."

Hạ Nhược Hải gật đầu, do dự một hồi, nắm lấy tay Trầm Dương, "Thầy, anh——"

Nói xong chữ anh, đã không biết nói gì cho phải.

Trầm Dương hiểu ý vỗ mu bàn tay cậu, thằng bé này lo lắng cho mình.

Trầm Dương bỏ qua bữa sáng, hôn Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân một cái, tùy tiện thu dọn đã ra ngoài.

Khi Trầm Liễu chạy ra cửa, sớm không có bóng Trầm Dương.

"Cha sao vậy?" Trầm Liễu lo lắng hỏi Hạ Nhược Hải.

"Thầy có chút việc gấp phải đến trường, tới, chúng ta ăn sáng, ăn xong anh Hải đưa hai đứa đi học."

"Dạ." Trầm Liễu quay đầu nhìn về phía thang máy, có chút rầu rĩ không vui, đây là lần đầu tiên, cha không nói gặp lại với thằng bé.

"Đừng buồn, xệ mặt không đáng yêu."

Trầm Liễu cúi đầu, đỏ mũi nói: "Cha không nói gặp lại với Tiểu Liễu, Tiểu Liễu cũng không nhắc cha trên đường cẩn thận."

Hạ Nhược Hải suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại: "Nè, anh ghi âm lời Tiểu Liễu, mang đến trường bật cho thầy nghe, chẳng khác nào Tiểu Liễu tự mình nói trên đường cẩn thận với cha, đúng không?"

Trầm Liễu lúc này nín khóc mỉm cười, liên tiếp nói mấy câu: "Cha trên đường cẩn thận" mới thoả mãn, Văn Tiểu Quân cũng vô giúp vui, "Cha Trầm trên đường cẩn thận, cậu trên đường cẩn thận, Tiểu Liễu trên đường cẩn thận, cháu cũng trên đường cẩn thận, ha hả..."

Hạ Nhược Hải nở nụ cười, nghịch ngợm nổi lên, theo: "Thầy trên đường cẩn thận, Tiểu Liễu trên đường cẩn thận, Tiểu Quân trên đường cẩn thận, anh cũng trên đường cẩn thận."

Trầm Liễu tranh nhau: "Em cũng muốn nói, cha trên đường cẩn thận, anh Hải trên đường cẩn thận, Tiểu Quân trên đường cẩn thận, em cũng trên đường cẩn thận."

Hạ Nhược Hải nhịn không được ôm hai đứa bé lăn ra mà cười.

...

"Thượng Quan, thấy thế nào?" Tống Tiếu Ngự hỏi Thượng Quan Hiên đang vạch vải kiểm tra thi thể Tôn Trí.

"Tứ chi cậu ta vốn đã đứt, chỉ là các đốt ngón tay bị người dùng chỉ khâu lại." Thượng Quan Hiên vén tay áo ngủ Tôn Trí, lộ ra một vòng dây câu trong suốt ở khuỷu tay.

Tống Tiếu Ngự ghé lại nhìn, vội vén ống quần Tôn Trí, quả nhiên gối cũng may một vòng dây câu trong suốt.

"Con rối." Tống Tiếu Ngự thì thào nói.

"Con rối?" Thượng Quan Hiên không giải thích được.

Tống Tiếu Ngự đơn giản mà kể ra giả thiết của Nguyệt Vũ, Thượng Quan Hiên trầm ngâm, "Cũng không phải không có khả năng."

Tống Tiếu Ngự vươn bàn tay phải đeo bao tay, khép lại đôi mắt mở to chỉ thấy tròng trắng của Tôn Trí.

Khi Đỗ Minh chết, ánh mắt cũng thế, ngoại trừ điểm này, bọn họ đều là học sinh của Trầm Dương, là trùng hợp, hay hữu ý?

Tống Tiếu Ngự đau đầu.

"Nguyên nhân cái chết của Đỗ Minh là gì?" Thượng Quan Hiên hỏi.

"Hàn Vũ nói là bệnh tim tái phát."

"Bệnh tim tái phát?"

"Tôi tra qua, Đỗ Minh luôn khỏe mạnh, cho nên nói bệnh tim có chút huyền." Dừng một hồi, Tống Tiếu Ngự bổ sung: "Nếu Tôn Trí cũng vì vậy mà chết, càng thêm huyền."

"Thi thể Tôn Trí là ai phát hiện?"

"Ba người cùng phát hiện, đều là học sinh của Trầm Dương, một người dọa ngất, một người dọa chạy, kết quả trượt chân ngã vào hồ sen, suýt nữa chết chìm, bọn họ đều được đưa đi bệnh viện, còn có một có lẽ bị kích thích quá lớn, tinh thần xảy ra vấn đề." Tống Tiếu Ngự chỉ Bành Hiểu ngồi bên cạnh đang cầm trà nóng run run.

Thượng Quan Hiên bước tới, rút trà nóng trong tay Bành Hiểu, Bành Hiểu rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Thượng Quan Hiên nhìn mắt cậu, chậm rãi hỏi: "Nói cho tôi biết, cậu thấy gì?"

Bành Hiểu bị lãnh ý trong mắt Thượng Quan Hiên đông lại, vô thức trả lời: "Trầm Dương, Trầm Dương... Tôn Trí vẫn gọi tên thầy, còn nói chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao."

Tống Tiếu Ngự kinh ngạc vạn phần, lại là câu này?

...
Bình Luận (0)
Comment