Huyền Hệ Liệt

Chương 525

"Tắt đèn."

"Tôi thích Tiểu Nguyệt mông lung dưới ánh đèn, hơn nữa Tiểu Nguyệt không thấy như vậy rất có tình thú?"

"Tôi nghĩ sờ soạng làm việc có tình thú hơn, ngoan, tắt đèn."

Bất đắc dĩ, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là đứng lên tắt đèn.

Chưa kịp làm quen với bóng tối, toàn thân đã bị Huyền Huyễn từ phía sau ôm lấy.

Nguyệt Vũ quay đầu hôn mặt nghiêng của cậu, cười hỏi: "Sao Tiểu Nguyệt chủ động vậy?"

Huyền Huyễn cười khẽ một tiếng, không nói lời nào, kéo mặt Nguyệt Vũ lại, hôn môi anh.

Nguyệt Vũ phối hợp nghiêng người ôm lấy Huyền Huyễn, làm sâu nụ hôn này.

Hôn, đậm đặc mà lại ôn nhu.

Tinh tế liếm cắn đôi môi khiến người mê luyến, cảm giác tốt đẹp này cứ như vĩnh viễn.

"Đừng cắn rách môi tôi, mai còn phải ăn." Huyền Huyễn tự thật phi thật oán giận.

"Tiểu Nguyệt, cậu không chuyên tâm, lúc này đừng nghĩ chuyện khác nha."

"Liên quan gì tới tôi, là anh không ra sức, tôi mới có thời gian nghĩ chuyện khác."

Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, được rồi, ghét bỏ anh không ra sức đúng không, vậy anh cần phải cố gắng biểu hiện, miễn cho hành sự bất lực bị Tiểu Nguyệt đuổi ra cửa sẽ không hay.

Nguyệt Vũ không nói nhảm nữa, chuyên tâm một lòng trêu chọc tình dục Huyền Huyễn.

Cảm giác bàn tay người nọ dò vào quần áo, theo thắt lưng di chuyển lên trên, đè lại xương cột sống vuốt ve xuống, lực độ vừa đúng khiến Huyền Huyễn thoải mái không thôi.

Đang tính pha trò anh hầu hạ là mát-xa hay làm tình, từng đợt tê dại kỳ dị bỗng nhiên mọc lên từ cột sống, thân thể cậu nhịn không được run rẩy, không khỏi ôm chặt Nguyệt Vũ cọ người anh.

"Anh, anh làm gì?" Huyền Huyễn cau mày thở dốc.

Nguyệt Vũ cười mà không đáp, cởi đồ cậu ra, lấy tay nhẹ nhàng mà nắm nhũ tiêm của cậu, tay kia tiếp tục xoa ấn xương cột sống, còn thường hôn đôi môi bị cắn đến sưng đỏ.

Theo kỹ xảo trêu chọc của anh, hạ thân Huyền Huyễn từ lâu đứng lên, tình dục mãnh liệt mà đến muốn tiết, thế nhưng hết lần này tới lần khác cảm giác chưa chạm vào điểm giới hạn, khiến cậu khó chịu không ngớt.

Cậu đè lại bàn tay tác quái sau lưng, kéo lên dục vọng bừng bừng phấn chấn của Nguyệt Vũ, hy vọng anh có thể giải quyết cho mình.

Nguyệt Vũ không như nguyện, chỉ là bắn một cái dục vọng trướng đến phát đau của Huyền Huyễn.

Cậu định động thủ giải quyết, Nguyệt Vũ lại ngăn cản.

Huyền Huyễn giận, oán hận trừng Nguyệt Vũ.

Đôi mắt thủy nhuận, khiến Nguyệt Vũ tâm thần đều say, anh cười nhẹ: "Tiểu Nguyệt đừng giận, lát nữa sẽ để cậu vui sướng."

"Anh nhanh lên."

"Đừng gấp, sao tôi bỏ được cậu khó chịu, tin tưởng tôi, tôi sẽ để cậu vui sướng." Nguyệt Vũ dán lỗ tai cậu nỉ non.

Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, mồ hôi rậm rạp chảy đầy trán, cậu khép mắt, ừ một tiếng.

Nguyệt Vũ ôm lấy cậu, khiến cậu ghé lên người mình, dùng ngón tay dính trơn cao chậm rãi chen vào hậu đình.

Hơi nhói đau khiến phía trước của Huyền Huyễn rất có cảm giác, cậu đè lại vai Nguyệt Vũ, tinh tế rên rỉ.

Nam tính trời sinh không thích hợp thừa nhận, mặc kệ cẩn thận thế nào, bên thừa nhận không thể tránh miễn sẽ thấy đau.

Mỗi lần Nguyệt Vũ đều làm đủ tiền hí, còn cố ý phối trơn cao dành riêng, anh luyến tiếc người mình thích có tí đau đớn, có thể kết hợp với người trong lòng là hạnh phúc lớn nhất, nó không nên là một mình vui sướng, mà hẳn là hai người cùng vui, là cả hành trình đều khoái hoạt, thế nên anh không muốn Huyền Huyễn có tí đau đớn gì, cho dù là khi bắt đầu.

Huyền Huyễn bị Nguyệt Vũ làm cho cả người nhũn ra, rất muốn giải phóng, đáng tiếc không được.

Cảm giác tính khí người nọ chậm rãi chen vào, cảm giác anh ôm mình chậm rãi hoạt động, rốt cục chịu vỗ về chơi đùa dục vọng phát đau của mình, trước sau thư thái, hàng mi nhăn lại của Huyền Huyễn giãn ra, ôm lưng Nguyệt Vũ theo anh trước sau lay động.

"Tiểu Nguyệt, nó có phải có cảm giác hơn trước đây?"

Huyền Huyễn hưng phấn như thấy lỗ chân lông toàn thân thư sướng, ôm Nguyệt Vũ không nói nên lời, chỉ là vô thức hừ một tiếng trong mũi.

"Mạnh lên, nhanh lên." Huyền Huyễn yêu cầu.

"Được." Yêu cầu của tình nhân, Nguyệt Vũ sao không nghe.

Trong nháy mắt tiết ra, khoái cảm xưa nay chưa từng có hầu như len vào mỗi lỗ chân lông, cậu có một cảm giác hầu như ngất đi.

Nguyệt Vũ lau mồ hôi trên mặt cậu, ôm cậu vào lòng để cậu từ từ bình phục.

"Thiếu gia, sao, thoả mãn hầu hạ của tôi chứ?"

Tình triều trên mặt chưa lui Huyền Huyễn hé mắt, "Thoả mãn, ngày mai lấy anh qua cửa, hằng đêm sênh ca."

Nguyệt Vũ nhịn không được nở nụ cười, "Mệt sao?"

"Không mệt, tôi muốn làm lại."

"Thật không thành vấn đề?"

"Cho anh chiếm tiện nghi, làm chi còn dài dòng vậy."

Nguyệt Vũ thức thời, tình nhân của anh tùy hứng, bất quá anh thích cậu, thích đến khắc vào tim, nếu cậu đã mở miệng muốn anh chiếm tiện nghi, tiện nghi này không chiếm là uổng, ha hả...

...
Bình Luận (0)
Comment