Huyền Huyễn hiểu rõ, "Trách không được, cô thích Hạ Nhược Hải?"
Hồng y thiếu nữ mặt đỏ tai nóng, xấu hổ thừa nhận: "Đúng vậy, tôi thích Tiểu Hạ." Một lát sau, cô lại hung hăn nói: "Sao, lẽ nào tôi không thể thích cậu ta?"
Huyền Huyễn bật cười, "Có thể, vì sao không, mỗi người đều có quyền lợi thích ai đó."
Hồng y thiếu nữ buông ra góc áo vặn vẹo, vuốt phẳng, thở dài: "Đáng tiếc Tiểu Hạ thích Trầm heo, đoạn tụ, tôi là nữ, không hy vọng. Kỳ quái, vì sao mỹ nam luôn thích mỹ nam, vậy mỹ nữ làm sao đây?" Hồng y thiếu nữ hoang mang không ngớt, nói xong, cô nhìn Tiểu Thỏ Tử ngồi cạnh Huyền Huyễn, ghé tới hỏi: "Em nghĩ mỹ nữ chúng ta có nên tìm một mỹ nữ làm bạn không?"
Tiểu Thỏ Tử ngây người, nghiêm túc hỏi: "Chị muốn làm bạn gái của em? Không phải không được, bất quá, phải hỏi Huyền Huyễn nguyện ý thu lưu chị không."
Nghe đối thoại của hai người, Huyền Huyễn suýt nữa bị nước bọt sặc, liên tiếp ho mấy tiếng.
Hồng y thiếu nữ lắc đầu, "Chị không thích ở đây, chị muốn ở với Tiểu Hạ, bất quá chị e cậu ấy không chịu, cậu ấy hình như rất sợ thấy chị."
Nghe đến đó, Huyền Huyễn không biết nghĩ tới gì, nhịn cười hỏi: "Cô đừng nói với tôi, người nửa đêm gõ cửa sổ, vào mông Hạ Nhược Hải là cô?"
Hồng y thiếu nữ ôm mặt xấu hổ nói: "Đúng vậy, là tôi, thế nhưng Tiểu Hạ không thích tôi, mỗi lần thấy tôi đều rất sợ, Trầm heo lại không, ai."
Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: cách xuất hiện của cô đặc biệt vậy, người không sợ thật là không bình thường.
"Sao nào, trả lại bản thể cho tôi, thuận tiện tháo kết giới nhà Tiểu Hạ, được không?"
"Không phải không được, bất quá, sao cô biết có người muốn hại Trầm Dương?"
Hồng y thiếu nữ trừng mắt, "Đây là chuyện rõ ràng, Trầm heo buổi tối ở bên Tiểu Hạ, có thể nào đi giết người? Kỳ quái, nghe nói khi Tôn Trí chết gọi tên Trầm heo, thế nhưng lúc tôi gặp cậu ta sao không nghe cậu ta gọi, tôi gặp Tôn Trí còn sớm hơn bọn Nghiêm Trạch."
Nghe vậy, Huyền Huyễn nâng mi, "Cô gặp Tôn Trí lúc nào?"
Hồng y thiếu nữ suy nghĩ một chút, "Lúc nửa đêm ngày cậu ta chết, đại khái hừng đông 3 giờ, khi tôi gặp, cậu ta còn ra vẻ cổ quái cương thi chạy bộ."
"Cô xác định lúc đó cậu ta không nói gì?"
"Không, miệng cậu ta bị khâu lại, đâu thể nào nói."
Miệng bị khâu lại?
Huyền Huyễn nhíu mày, cậu từng hỏi Tống Tiếu Ngự tình hình chi tiết liên quan tới cái chết của Tôn Trí, nhưng miệng bị khâu lại, cậu nhớ kỹ không nghe Tống Tiếu Ngự kể qua, chuyện quan trọng như vậy, Tống Tiếu Ngự hẳn sẽ không quên, nếu hồng y thiếu nữ trước mắt không nói dối, vậy vì sao miệng Tôn Trí sau đó lại hoàn hảo vô khuyết, cả tí vết thương cũng không có?
Huyền Huyễn bỗng nhiên nghĩ tới sợi tơ kỳ dị quấn trên người Bành Hiểu, lẽ nào khâu miệng Tôn Trí là chúng, do đó mới không có dấu vết? Hoặc là kỳ thực khi bọn Nghiêm Trạch phát hiện Tôn Trí, bao quát khi bọn Tống Tiếu Ngự kiểm tra thi thể, miệng Tôn Trí vẫn bị khâu, chỉ là không thấy, cho nên không biết, có lẽ, thậm chí miệng Đỗ Minh cũng bị khâu, vậy, lời khai Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết gọi tên Trầm Dương căn bản là lời nói dối, lời nói dối của kẻ hiện tại khả nghi nhất —— Nghiêm Trạch bịa đặt ra...
Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn nở nụ cười, khoái trá.
Nhìn nụ cười xán lạn của Huyền Huyễn, hồng y thiếu nữ ngồi đối diện thấy lạnh lẽo, không khỏi rùng mình.
Huyền Huyễn nói với hồng y thiếu nữ: "Đi thôi, cô có thể đi, đi bảo hộ người cô thích."
Hồng y thiếu nữ nóng nảy, "Thế nhưng tôi không thể vào nhà Tiểu Hạ."
"Cô có thể vào nhà tôi là có thể vào nhà Hạ Nhược Hải, rõ chưa?"
Hồng y thiếu nữ ngẩn ra, cúi đầu nhìn lưu ly châu vừa nãy trước khi vào Huyền Huyễn đeo trên cổ mình sững sờ hỏi: "Đeo hạt châu này tôi có thể vào?"
"Phải, xem, em cũng có một viên, bất quá của em khác chị." Tiểu Thỏ Tử lộ ra cái trên cổ mình để hồng y thiếu nữ thấy.
Hồng y thiếu nữ nhìn, ước ao không ngớt, "Vì sao của em là ru-bi, còn lớn vậy, mà của chị chỉ là lưu ly châu, khác biệt rất lớn, không xứng với quần áo của chị."
(Chú: ru-bi cướp về từ tay lão quỷ trong Truyền Thừa.)Huyền Huyễn cười tủm tỉm nói: "Tự nhiên, cô không phải nhà bọn tôi, không thu tiền cô đã là tốt, chờ ngày nào đó cô không thích Hạ Nhược Hải, sửa nhập vào bọn tôi, tặng cô một viên lục bảo thạch có gì khó."
Bọn sóc chuột gật đầu, không sai, bảo bối của Huyền đại sư còn nhiều, bất quá đối tượng tặng người chỉ giới hạn trong nhà bọn họ, ha hả...