Huyền Hệ Liệt

Chương 535

Nghiêm Trạch tinh thần hoảng hốt đẩy cửa mà vào, không để ý tới kẻ ngồi trong góc phòng âm u.

"Sao chỉ có mình mày?" Người nọ nói.

Chất giọng mềm nhẹ, vốn nên dễ nghê, thế nhưng Nghiêm Trạch lại run lên, cậu chậm rãi xoay người, nhìn Lý Lam ngồi trong góc phòng nửa sáng nửa tối, ánh sáng đan xen trên mặt cô, phảng phất yêu ma xấu xí, bàn tay Nghiêm Trạch rủ bên chân lặng yên siết chặt.

Lý Lam nửa chống cằm, lạnh lùng hỏi: "Quách Lâm đâu? Mày không định giấu nó đi chứ?" Lý Lam vừa nói, vừa lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, "Tao nói rồi, kẻ hại chết tao chỉ cần còn sống một cái, tao sẽ bắt Lý Lam chôn cùng."

Sắc mặt Nghiêm Trạch tái nhợt như giấy, "Bọn Đỗ Minh, Tôn Trí đều đã chết, lẽ nào anh chưa hài lòng?"

"Tao tự nhiên không hài lòng, Quách Lâm còn sống."

"Cậu ấy đã vì những gì mình làm hối hận, anh hà tất đuổi tận giết tuyệt?"

"Nếu nó thật sự hối hận, nên một mạng đền một mạng."

"Một mạng đền một mạng, vậy mạng của bọn Đỗ Minh, Bành Hiểu ai tới đền?" Nghiêm Trạch thê thanh hỏi.

"Mày!"

Sắc mặt Nghiêm Trạch nhất thời như màu đất, cứng ngắc tại chỗ, Lý Lam tới cạnh cậu, "Giết người sẽ bị người giết, đây không có gì sai cả."

Nghiêm Trạch vừa sợ vừa giận, nếu không phải kẻ này lấy mạng chị cậu áp chế, sao cậu sẽ giúp gã?

Như phát hiện tâm tư cậu, Lý Lam hừ lạnh một tiếng, "Con ả cùng mẹ khác cha này là chị mày, kẻ chết cùng cha khác mẹ như tao lại là gì của mày? Năm đó bốn người Đỗ Minh hại chết tao, khiến tao và Nhược Hải âm dương tương cách, khi đó tao đã thề nhất định bắt bọn họ chết không được tử tế!"

Nghiêm Trạch ôm chặt cánh tay dựa lưng vào cửa trượt ngồi xuống đất, tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng ác quỷ chiếm thân thể chị này là anh cậu, Nghiêm Triết bị bọn Đỗ Minh hại chết cũng là sự thật.

"Tao có thể không giết Quách Lâm." Nghiêm Triết bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt dữ tợn mềm giọng nói.

Đối mặt Nghiêm Triết đột nhiên thay đổi thái độ, Nghiêm Trạch chỉ có sợ hãi và bất lực, gã không giết Quách Lâm nhất định là có người hoặc việc quan trọng hơn, quả nhiên một khắc sau khuôn mặt Nghiêm Triết vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi nói: "Quách Lâm có thể không chết, thế nhưng Trầm Dương nhất định phải chết!"

Gã không thể dễ dàng tha thứ Hạ Nhược Hải quăng vào ôm ấp người khác, cậu chỉ có thể là vị Thần cao thượng của gã, cậu không thuộc về bất luận kẻ nào.

Thầy, thầy... Môi Nghiêm Trạch trắng bệch, một câu không nói nên lời, Nghiêm Triết ghé vào tai cậu từng chữ từng câu hỏi: "Mày hy vọng Quách Lâm chết, hay Trầm Dương chết?"

Nghiêm Trạch hận không thể trực tiếp bóp chết ma quỷ không nhân tính này, thế nhưng không thể, đó là thân thể chị, cho dù cậu bóp cố sức thế nào, cũng lông tóc vô thương với gã.

Nhìn vào đôi mắt bắn ra thù hận của Nghiêm Trạch, Nghiêm Triết một tay nắm cằm cậu, không biết khóc hay cười, "Tao từng hận như mày, khi tao bị vũ nhục, bị khi dễ, thế nhưng ai tới giúp tao, mỗi người chỉ biết quăng thêm muối, đá thêm chân, bọn họ cười nhạo tao, cười miệng tao méo, cười đầu tao lệch, cười người tao có mùi —— không ai thích tao, không ai đáng thương tao, thậm chí không ai lộ ra nụ cười thiện ý với tao." Nghiêm Triết đẩy Nghiêm Trạch té xuống đất, căm hận nói: "Tao hận mẹ sinh tao xấu vậy, bà vì sao không bóp chết tao khi tao vừa chào đời, vậy tao không cần chịu nhiều khổ cực như thế."

Thân thể ngã trên đất của Nghiêm Trạch co lại, cậu vươn tay kéo ống quần Nghiêm Triết, cầu xin: "Anh, đừng giết người nữa, thầy và chị không xin lỗi anh, anh buông tha bọn họ đi, được không? Anh không phải một mình, anh còn có ba, còn có dì và em."

Nghiêm Triết nặng nề đá văng Nghiêm Trạch, "Mày hà tất mủi lương tâm nói lời dễ nghe như vậy, lòng mày cũng ghét tao đi, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, bất kể thế nào, Trầm Dương nhất định phải chết, Lý Lam, xem tâm tình đi."

Nghiêm Triết mở cửa, không quay đầu ra ngoài.

Nghiêm Trạch che phần ngực đau nhức, đỡ cửa khó khăn đứng lên, thầy, thầy, cậu phải đi cứu thầy, cậu đã hại thầy trở thành hung thủ giết người, không thể hại thầy bị thứ không phải người kia thương tổn nữa...
Bình Luận (0)
Comment