Trong rương thủy tinh nuôi bảy con nhện rực rỡ năm màu, tơ loài nhện độc này phun ra dĩ nhiên là màu đen.
Bên dưới lớp tơ giăng đầy có một thứ u tối.
Huyền Huyễn nhìn nửa ngày, mới nhìn ra đó là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ khô lâu cực kỳ tà khí.
"Này cũng là bảo bối?" Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn tiểu phượng hoàng trên vai.
Tiểu phượng hoàng không hề do dự gật đầu.
"Tiểu Nguyệt, cậu không cảm thấy nó rất giống khô lâu trên lá bùa đen?" Nguyệt Vũ nhắc nhở.
"Thấy, nhưng nó tuyệt đối không phải bảo bối." Huyền Huyễn búng tiểu phượng hoàng, "Phải huấn luyện năng lực tầm bảo của mày, mấy thứ không đáng một đồng này, nhìn, chúng ta nên tìm là những vật lóe sáng, như bảo thạch, rõ chưa? Giống cái này."
Huyền Huyễn cầm ra một viên ngọc bích cỡ chừng móng tay trong túi cho tiểu phượng hoàng thấy.
Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu, dùng móng vuốt bắt lấy ngọc bích, nghe lời gọi một tiếng.
"Ai nha, trẻ nhỏ dễ dạy."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, có người "dạy hư" sủng vật của mình vậy sao?
Dạy xong tiểu phượng hoàng, Huyền Huyễn nhìn về phía mặt nạ đầu lâu.
Nam Cung gia vì sao có thứ này? Khô lâu này rất giống mấy cái tìm được ở chỗ bọn Nam Cung Đồng, cậu vẫn cho rằng bầy rối rơm kia sở dĩ có thể bị điều khiển, trình độ rất lớn là nhờ vào lá bùa đen, có thể khẳng định, là bùa đen trong thân rối tuyệt đối là kiệt tác của hung thủ, vậy vì sao Nam Cung gia cũng có một cái mặt nạ khắc khô lâu giống nhau như đúc? Mặt nạ này có liên quan gì tới lá bùa đen?
Vốn nghe Nguyệt Vũ kể về Nam Cung Đường, Huyền Huyễn đã suy đoán Nam Cung Đường hẳn chưa chết, anh là hung thủ của vụ này, nhưng, giờ tìm được mặt nạ khô lâu ở Nam Cung gia, cậu lại có chút không xác định kết luận trước.
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Tôi nhớ khi Nam Cung Đồng chết, tôi lấy ra lá bùa đen trên người con rối Phan Lịch, nhìn phản ứng lúc đó của Nam Cung Thiên, phỏng chừng ông ta cũng không biết khô lâu này."
"Ý anh là khô lâu này không phải Nam Cung Thiên để ở đây?"
"Có khả năng."
"Nam Cung Đường." Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ trăm miệng một lời.
Nam Cung Đường là trưởng tử của Nam Cung Thiên, mà còn Nam Cung Thiên có một thời gian rất sủng anh, tuy chỉ là diễn trò, nhưng đối Nam Cung gia, Nam Cung Đường sao sẽ xa lạ? Giả như mặt nạ khô lâu là Nam Cung Đường để ở đây, vậy anh có mục đích gì?
Từ đủ loại dấu hiệu tới xem, Nam Cung Đường muốn giết Nam Cung Thiên là tất nhiên, trực giác của Huyền Huyễn thậm chí cho rằng Nam Cung Thiên tuyệt đối tránh không thoát sự truy sát của Nam Cung Đường, hiện nay mà nói, tất cả của Nam Cung Thiên đã nằm trong lòng bàn tay Nam Cung Đường.
Lúc đầu khi Miêu Mộ Thanh mang cái rương gỗ rối tới, cảm giác bị thăm dò vẫn quanh quẩn lòng cậu, mục tiêu của Nam Cung Đường hẳn chỉ là Nam Cung Thiên, nếu anh ta đủ thông minh, sẽ không chọc giận Miêu gia, cũng là nói kẻ đứng sau màn xem kịch là một người khác? Nam Cung Đường kỳ thực chỉ là tiểu nhân vật?
"Xem ra cổ thất này thật có vấn đề, chúng ta phải cẩn thận tìm xem." Nguyệt Vũ nói.
"Lẽ nào anh không cảm thấy đã không cần sao?" Huyền Huyễn nhìn chằm chằm cái rương thủy tinh bị khảm mặt nạ khô lâu.
Nguyệt Vũ tâm tư xoay chuyển cực nhanh, gật đầu, "Đích xác."
Đẩy ra mấy cái rương thủy tinh xung quanh, để lộ lối vào hình vuông, từ trên nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy vật thể gì đang lóe ra ánh xanh thấp thoáng.
Tia sáng quá mờ, cộng thêm phản quang, nhìn không rõ là gì.
Mắt Huyền Huyễn xoay động, liếc tiểu phượng hoàng lại bắt đầu ngủ gật trên vai, không khỏi buồn cười, điểm này bé con và cậu thật là tám lạng nửa cân, chỉ thích ngủ.
Huyền Huyễn rút bùa niết quyết, thả ra hỏa phượng vào dò đường.
Ánh lửa chói mắt chiếu sáng thông đạo, cũng khiến cả hai thấy rõ thứ bên dưới.
Đầu người.
...