Mông mông lung lung, cảm giác có một thứ lông lá xồm xàm quét qua quét lại trên mặt, Huyền Huyễn lẩm bẩm một tiếng không tình nguyện mở mắt.
Chi!
Sóc chuột nhiệt tình nhào tới tiến hành nước bọt rửa mặt.
Huyền Huyễn híp mắt, lười biếng nói: "Tiểu Hoa, mày biết tao ghét nhất bị người đánh thức."
Sóc chuột run lên, nịnh nọt liếm mặt cậu.
Huyền Huyễn ngáp một cái: "Có việc gì nói mau."
Sóc chuột hớn ha hớn hở chạy tới cuối giường kéo gì đó, là một cái lịch bàn.
Nó dùng móng vuốt chỉ vào một ngày, đầy mắt mong đợi nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc một cái, ngày 1 tháng 6.
Nửa ngày không thấy Huyền Huyễn tỏ vẻ gì, sóc chuột gấp, dùng sức vỗ vào ba chữ "Tết thiếu nhi" sau ngày 1, xèo xèo gọi hai tiếng.
"Tiểu Hoa, mày cách thiếu nhi còn một khoảng, cố gắng tu luyện đi." Nói xong nghiêng mình ngủ tiếp.
Sóc chuột thổi lớn gan cho mình, kiên nhẫn quấy rầy Huyền Huyễn.
Sâu ngủ không ngừng bị cưỡng chế dời đi, Huyền Huyễn rất có xung động đốt đuôi sóc chuột lần nữa.
Sóc chuột ủy khuất gọi hai tiếng, nó cũng tính là trẻ em, nó cũng có quyền lợi qua ngày quốc tế thiếu nhi.
"Được rồi, đừng vờ đáng thương nữa, trẻ em, tao cũng là trẻ em nè." Huyền Huyễn bất đắc dĩ.
Thừa dịp Huyền Huyễn bò dậy rửa mặt, sóc chuột kích động chạy đi báo hỉ cho bọn tiểu hồ ly.
Bọn tiểu hồ ly vốn không ôm hy vọng, dù sao bệnh làm biếng của Huyền đại sư hữu mục cộng đổ, thật không ngờ sóc chuột lại đào Huyền Huyễn dậy được.
Tiểu hồ ly cọ mũi nó một cái, xem như thưởng cho.
Nhìn các tiểu động vật tinh thần phấn khởi, Huyền Huyễn buồn cười, thật thú vị, động vật cũng qua ngày quốc tế thiếu nhi, tuy rằng chúng có thể xem như trẻ em.
"Đây là chủ ý của ai?"
Tiểu Thỏ và Huyền Giáng Hồng tới Hạ gia chơi, có khả năng nhất là——
Chi! Sóc chuột dũng cảm giơ móng thừa nhận.
Huyền Huyễn kéo đuôi nó một cái, "Tao đã đoán được là mày, sao không gọi Nguyệt Vũ dẫn bọn mày đi chơi."
Vì cậu rảnh hơn.
Đương nhiên câu này sóc chuột chỉ dám trộm nói, Huyền đại sư đôi lúc đặc biệt ác liệt, thích bắt lấy những vấn đề nhỏ giày vò người.
Vì cậu yêu bọn tôi nha. Sóc chuột dốc hết sức nịnh hót.
Huyền Huyễn cười mắng: "Rồi, đừng vỗ mông tao nữa, nói đi, bọn mày muốn đi đâu?"
Tiểu hồ ly lập tức kéo ra một quyển tạp chí, ba chữ khu vui chơi phía trên phá lệ rõ ràng.
Một người dẫn một bầy động vật đi khu vui chơi?
Mặt Huyền Huyễn tối sầm, tính cự tuyệt, thế nhưng nhìn kỳ vọng nóng bỏng trong đôi mắt đen bóng của bọn sóc chuột, mềm lòng, thôi, ngày quốc tế thiếu nhi, trẻ em lớn nhất.
"Đều đi à?"
Nếu phải, cậu nhất định sẽ gọi Nguyệt Vũ về giúp.
Ăn ngủ đệ nhất cún đen lắc đầu, nó thà rằng ở nhà ngủ, xà điêu vỗ cánh, cũng khinh thường, mèo vàng bị Vu Diêu ôm đi không ở nhà, Huyền Huyễn đếm đầu người, sóc chuột, tiểu hồ ly, Tiểu Tiểu Lục, Tiểu Lục, cậu sờ mũi, được rồi, may mà cún đen không hứng thú, nếu không riêng là ôm nó đã đủ mệt.
Chuẩn bị xong nước nôi và đồ ăn cho cún đen ở nhà, sau bữa trưa, Huyền Huyễn dẫn bọn sóc chuột xuất phát.
Vừa vào khu vui chơi, cậu đã có xung động bỏ chạy, người nhiều lắm, không phải bình thường, mà là cực kỳ.
Một thanh niên tuấn mỹ, trên vai xổm một con sóc, trong lòng ôm một con hồ ly, trên người hồ ly quấn bốn con rắn nhỏ, tổ hợp như vậy tỉ lệ quay đầu tuyệt đối là 100%.
Huyền Huyễn đau đầu, nhưng đã tới rồi, không chơi gì mà về, chỉ sợ nửa đường sẽ bị oán khí của bọn sóc chuột bao phủ, bất đắc dĩ đành phải kiên trì lên.
So với Huyền Huyễn phờ phạc, bọn sóc chuột dị thường hưng phấn, nếu không phải theo Huyền Huyễn mới là an toàn nhất, chúng đã sớm tung vó chạy mất tăm.
Sóc chuột xèo xèo giục Huyền Huyễn đi về phía mục tiêu thứ nhất —— tàu lượn siêu tốc.
Treo đủ mọi ánh mắt quái dị, Huyền Huyễn thần tình tự nhiên mà dẫn bọn sóc chuột vào ngồi.
Nhân viên công tác lắp bắp nói: "Thưa, thưa ngài, sủng vật của ngài không thể, không thể..."
"Không thể cái gì?"
Dưới ánh mắt áp bách vô hình của cậu, nhân viên công tác đáng thương cứng họng nửa ngày cũng không có gan nói ra lời nghiêm khắc, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Huyền Huyễn ngồi lên.
Một vòng xuống, Huyền Huyễn mặt không đổi sắc, sóc chuột và tiểu hồ ly tuy bị cậu ôm, nhưng tốc độ vượt gió băng băng ấy chúng vẫn ăn không tiêu, nửa ngày cũng không thể khôi phục.
Huyền Huyễn trêu: "Ai bảo bọn mày đầu tiên đã ngồi tàu lượn siêu tốc, biết sợ chưa?"
Bọn bóc chuột nằm sấp trên chân cậu thở dốc, hết cách, trái tim rất nhỏ, sức thừa nhận không cao.
"Kế tiếp ngồi đu quay đi."
Đu quay từ từ lên cao, chưa từng đứng ở nơi cao như vậy bọn sóc chuột thấy lạ, đều nằm sấp ngắm cảnh.
Huyền Huyễn nâng má, bỗng nhiên nhớ tới mình tựa hồ là lần đầu tiên tới khu vui chơi, không biết Nguyệt Vũ có phải lần đầu tiên không, sớm biết kéo anh theo luôn, giờ có vẻ cũng không muộn.
Tâm tùy ý động, Huyền Huyễn lấy ra điện thoại bấm số Nguyệt Vũ.
"Hey! Hotboy, có hứng thú tới khu vui chơi không?"
...
Khi Nguyệt Vũ tìm được Huyền Huyễn, thấy là cậu dẫn bọn sóc chuột ngồi trên băng ghế ăn kem.
"Tới rồi, ăn chưa?" Huyền Huyễn đưa cây kem trong tay cho Nguyệt Vũ.
Nhìn Nguyệt Vũ cầm cây kem mình ăn phân nửa ăn tiếp, trong đôi mắt nửa híp của cậu nồng đậm ý cười.
Nguyệt Vũ nhìn các tiểu động vật hớn hở ăn kem, cười hỏi: "Cậu cho chúng ăn kem, không sợ tiêu chảy sao?"
"Yên tâm, tiêu chảy anh chữa là được."
"Sao đột nhiên muốn tới khu vui chơi?"
"Bọn Tiểu Hoa đòi, chúng thấy mình cũng có quyền lợi qua ngày quốc tế thiếu nhi."
Nguyệt Vũ nhịn không được cười.
Thể lực của Huyền Huyễn không tính kém, nhưng một ngày như vậy cũng mệt đến muốn nằm, càng miễn bàn bọn sóc chuột, trực tiếp ngủ gục.
Huyền Huyễn chọt sóc chuột ngủ say sưa, oán giận: "Năm sau đừng mong tao dẫn bọn họ đi chơi, còn mệt hơn bắt quỷ."
Nguyệt Vũ ghé qua hôn một cái trên gò má cậu, cười không nói.
Huyền Huyễn tuy miệng nói thế, nhưng nếu bọn sóc chuột yêu cầu cậu phân nửa vẫn đáp ứng, vì Tiểu Nguyệt của anh là một người ôn nhu.