Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
* Ngàn hạc về trời (nhiệm vụ chức nghiệp): Trước ngày mừng thọ của Trịnh lão gia tử phải gấp xong một nghìn con hạc giấy.
+ Tiến độ hoàn thành: 999/1000 (mỗi lần tiến độ tăng lên một đơn vị tương đương với một điểm kinh nghiệm thực hành)
+ Phần thưởng:
- 1000 điểm kinh nghiệm thực hành,
- 100 tích phân,
- Một bộ lý thuyết cơ bản cơ khí hoá (không cần học, có thể tự động chuyển hoá thành kĩ năng),
- Một bản thiết kế cơ giới sơ cấp (không cần học, có thể tự động chuyển hoá thành kĩ năng),
- Mở ra chức nghiệp phụ Thiết kế sư.
+ Thời hạn hoàn thành: 5 ngày (thời gian còn hai giờ, thỉnh kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.)
Gần năm ngày mất ăn mất ngủ, Trịnh Bân chỉ còn một con hạc nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp rồi.
Vào ngày thứ nhất sau khi gấp xong hai trăm con hạc, Trịnh Bân lần đầu kiến thức được cảm giác tinh thần lực khô kiệt là như thế nào. Cả người uể oải đến nỗi không thể liếc mắt đến cơm tối vẫn chưa ăn, lúc này cậu chỉ muốn lập tức ngả lưng lên giường và ngủ một giấc.
Là một robot sinh hoạt hoàn mỹ Thập Tứ sẽ không để chủ nhân bỏ bữa. Thiếu gia trễ giờ ăn đã rất đáng trách rồi, hiện tại lại không muốn ăn mà đi ngủ luôn. Nó lập tức bưng đồ ăn đến trước mặt Trịnh Bân, giọng điệu nghiêm túc hống thiếu gia ăn xong hẵng nghỉ ngơi.
Xét thấy thân thể chủ nhân đang không tốt, Thập Tứ vô cùng săn sóc đút cơm cho thiếu gia. Ai, lần cuối cùng đút cho thiếu gia là lúc cậu năm tuổi, hiện tại đã mười năm trôi qua, Thập Tứ cũng hoài niệm lắm đấy.
Tuy không tự nhiên khi lớn như vậy còn phải để người khác đút cơm, đặc biệt người đó lại là một con robot, nhưng Trịnh Bân không còn sức mà nhấc tay nữa, nên mặc để Thập Tứ muốn làm gì thì làm.
Thức ăn ở thế giới này đã được đơn giản tiện lợi hoá đi rất nhiều, không truy cầu thẩm mỹ như ở trái đất, nhưng vẫn đảm bảo độ ngon miệng và cân bằng dinh dưỡng. Trịnh Bân đã quen ăn đồ ăn liền hiển nhiên rất hợp ý loại thức ăn này, ăn vừa ngon lại còn nhanh nữa, cậu không cần thẹn thùng chuyện bị người đút quá lâu.
Trong quá trình này Trịnh Bân cũng hỏi Tiểu Bảo Bối mất bao lâu mới có thể hồi phục lại lượng tinh thần lực như cũ. Cảm giác tinh thần lực khô kiệt quá mức gây khó chịu, cậu không thích cảm giác này một tí nào.
“Quả thực lần đầu xài hết tinh thần lực sẽ khiến cậu không thoải mái, nhưng đây là một chuyện tốt. Hiện tại cậu nghỉ ngơi đi. Huyễn Hình Sư trong lúc nghỉ ngơi tinh thần lực sẽ hồi nhanh hơn, cứ chờ đến mai tỉnh lại có khi lại gặp chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn.”
Trịnh Bân nghe vậy thì không thắc mắc gì nữa mà yên tâm đi ngủ. Ừm, thật sự rất mệt, suy nghĩ gì thì để hôm sau tính tiếp.
Trịnh Bân hôm sau tỉnh dậy thì thấy tinh thần sảng khoái không nói thành lời. Đưa ý thức vào não hãi, Trịnh Bân sung sướng vì thấy biển tinh thần đã hồi phục như cũ, còn lờ mờ nhìn ra khu vực tinh thần này nới rộng so với lúc trước một chút. Quả nhiên Tiểu Bảo Bối liền chứng thực suy đoán của cậu. Đây chính là chuyện tốt mà nó đã nhắc tới hôm qua.
Tiểu Bảo Bối còn bảo cậu thử đưa tinh thần lực ra bắt đầu làm nhiệm vụ xem, cảm thấy có khác gì với hôm qua không. Trịnh Bân không nói hai lời liền dẫn tinh thần lực đi gấp hạc. Cậu kinh hỉ phát hiện mình khống chế tinh thần lực so với hôm qua càng thông thuận hơn rất nhiều, không còn cảm thấy chóng mặt nữa.
Cứ như vậy trải qua năm ngày, tuy tinh thần lực sắp dùng hết nhưng Trịnh Bân vẫn rất hưng phấn. Cậu sắp hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi, đồng nghĩa bản thân sắp mở ra chức nghiệp phụ thiết kế sư, còn được tiếp thu phần kiến thức cơ khí hoá cơ bản và một bản thiết kế sơ cấp.
Nếu thời gian không cho phép thì Trịnh Bân cũng không muốn sử dụng phương án cấp tốc này của hệ thống. Trịnh Bân luôn thích tự thân tiếp thu tri thức mới và sử dụng những cái là của mình hơn. Có điều Tiểu Bảo Bối nói cậu không có nhiều thời gian để dành cho những việc đó, điều cấp thiết đối với cậu lúc này chính là nhanh chóng tăng thực lực trước khi văn minh cao tầng phát hiện ra sự tồn tại của mình.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp đầu tiên. Phần thưởng nhận được sau khi hoàn thành là: 100 tích phân, 1000 điểm kinh nghiệm thực hành, một bộ kiến thức cơ khí hoá cơ bản, một bản thiết kế cơ giới sơ cấp và mở ra chức nghiệp thiết kế sư. Xin hỏi kí chủ có nhận hay không?”
Trịnh Bân vừa gấp xong con hạc thứ một nghìn thì lập tức ngã lưng lên giường. Nhìn dòng trạng thái sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiện lên, Trịnh Bân vô cùng thoả mãn ấn nhận thưởng.
Ngay khi vừa ấn nhận Trịnh Bân liền cảm thấy một lượng kiến thức khổng lồ đang không ngừng khiêu chiến não cậu bắt buộc tiếp nhận, them vào đó còn có một bản vẽ thiết kế hình một con robot. Nếu trước đó Trịnh Bân nhìn thấy bản vẽ này thì sẽ không hiểu gì, nhưng cậu vừa mới tiếp nhận tri thức cơ bản của cơ khí hoá nên có thể lập tức nhìn ra độ sâu cạn của bản vẽ. Đây là bản vẽ về một con robot trí năng, tên gọi là AJ4. Nó không giống những con robot trí năng hiện hành ở thế giới này. Robot trí năng bình thường chỉ có thể ứng biến theo thiết lập có sẵn của người chế tạo, nhưng AJ4 lại có thể thay đổi ứng biến khi gặp những sự việc xảy ra bất ngờ hoặc không được thiết lập trước. Quan trọng hơn AJ4 có vẻ ngoài thiết kế như người thật, lại còn có bộ cảm biến có thể tự thay đổi khuôn mặt theo ý muốn của chủ nhân vừa hay đáp ứng nhu cầu duy mỹ hoá của tầng lớp quý tộc.
Cái này quá mức nghịch thiên rồi. Trịnh Bân cảm thấy nếu đem thiết kế này đi thi liệu có bị cao tầng liên bang bắt đi nghiên cứu không nữa. Nhưng Tiểu Bảo Bối lại nói cậu có thể yên tâm. Thực tế nhiều thiết kế sư đã từng theo đuổi thiết kế robot trí năng theo phương hướng này, nhưng tri thức của họ không đủ để theo đến cùng, nên cứ vậy để thiết kế này bỏ nhỏ không tiến triển. Bản thiết kế này sẽ không làm kinh động đến phía trên, cùng lắm là kinh động đến Trần Sương và một số thiết kế sư cao cấp thôi.
Trịnh Bân mới đầu còn lo lắng không biết mình có thể lọt vào năm top đầu của kì sơ tuyển hay không, nhưng sau khi thấy bản thiết kế cùng giọng điệu nắm chắc của Tiểu Bảo thì yên tâm hơn nhiều. Điều này không khác gì việc Trịnh Bân nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ thứ hai rồi, còn xếp thứ mấy phụ thuộc vào thí sinh và giám khảo tham gia năm nay thôi.
Tiểu Bảo Bối giúp Trịnh Bân mở bảng thuộc tính nhân vật ra, cậu lập tức có thể thấy sự thay đổi trong đó:
KÍ CHỦ: Trịnh Bân (Trịnh Thành Hi).
*Tuổi: 17 (thực tế 20).
*Điểm tích phân: 100
*Chức nghiêp chính: Huyễn Hình Sư (sơ cấp).
+ Cấp bậc: 1/10 ( cần 4000 điểm kinh nghiệm thực hành để lên cấp 2).
+ Kỹ năng: chưa có.
*Chức nghiệp phụ: Thiết kế sư (tập sự)
+Kỹ năng: “Am hiểu tri thức” – Kí chủ vô cùng am hiểu tri thức cơ khí hoá, chỉ cần thốt ra một câu có thể kinh động toàn trường. (Vào shop mua bộ kiến thức cơ khí hoá trung cấp có thể đổi mới kĩ năng.”
+ Bộ sưu tập thiết kế: 1 (kí chủ có thể tự sáng tạo hoặc vào shop bỏ tích phân mua.)
*Tinh thần lực: S ( độ thuần tuý 90%).
*Thể năng: F.
*Hệ nguyên tố: vô thuộc tính.
*Kỹ năng phối hợp:
+ Kỹ năng 1: "Ta là một đoá hoa cao lãnh": Khi sử dụng kĩ năng kí chủ có thể lập tức biến thành nam thần cao lãnh trong mắt nhân loại, không cần băng hệ nguyên tố cũng có thể khiến người trong phạm vi 100 mét xung quanh cảm thấy rét lạnh, thể năng tạm thời tăng lên cấp S ( Phạm vi toả khí lạnh có thể tăng nếu kĩ năng thăng cấp, thể năng sẽ biến về số liệu cũ khi kĩ năng kết thúc).
- Cấp bậc: 0/10 (cần 100 tích phân để lên cấp 1).
- Thời gian sử dụng: 30 phút ( có thể tăng khi thăng cấp).
- Thời gian làm lạnh: 48 giờ ( có thể giảm khi thăng cấp).
+ Kỹ năng khác: chưa có.
*Tiến độ nhiệm vụ:
- Chinh phục Tần Liệt: 0%
- Tiến độ cốt truyện: 0%
- Nhiệm vụ phụ tuyến: 0%
“Kí chủ có muốn đổi 100 điểm tích phân để thăng cấp kỹ năng phối hợp hay không?”
“Đổi” Đương nhiên là đổi. Đây cũng là mục tiêu ban đầu khi Trịnh Bân làm nhiệm vụ. Kỹ năng cao lãnh này dùng thực sự rất tốt, nhìn ngay việc sau khi dùng kĩ năng này có thể áp chế được nam nữ chính thật thoải mái gì đâu. Trịnh Bân nhất định phải kiếm thêm nhiều tích phân để làm mãn cấp kỹ năng mới được.
Sau khi thăng cấp kĩ năng, tích phân dữ trữ ban đầu của Trịnh Bân về 0, kỹ năng “Ta là đoá hoa cao lãnh” lên cấp một, mức toả phạm vi khí lạnh không đổi, nhưng thời gian sử dụng và thời gian làm lạnh biến thành ba giờ và ba mươi sáu giờ. Trịnh Bân rất muốn sử dụng kỹ năng ngay lập tức, nhưng nhìn thời gian làm lạnh một ngày rưỡi khiến cậu ỉu xìu. Lại nói ngày mai là lễ mừng thọ của Trịnh lão rồi, Tiểu Bảo Bối định dùng cách gì để đối phó đây?