Huyễn Hình Sư

Chương 2

Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Hôm nay là chủ nhật, Trịnh Bân không phải đi học, bởi thế cậu quyết định dành chọn cả ngày ở nhà cày hết bộ phim kinh dị mới ra và hoàn thành bài tập về nhà mà giáo viên giao. Bố mẹ Trịnh đã ra ngoài từ sáng. Tuy Trịnh Bân đã không còn ác cảm gì với họ, nhưng để cậu đối xử thân thiết như ông nội thì Trịnh Bân không làm được. Bố mẹ Trịnh cũng biết họ không có tư cách đòi hỏi sự thân cận từ con trai, với họ hiện tại cậu không còn dùng cái nhìn đề phòng sợ hãi như trước đã là tốt lắm rồi, vì vậy họ luôn cố gắng tạo ra nhiều không gian trống hơn cho Trịnh Bân, chỉ cần cậu ở nhà sẽ nghĩ cách ra ngoài và không làm phiền đến cậu, dần dần cũng thành thói quen, cho dù họ biết càng làm như vậy khoảng cách tình cảm đối với con trai càng xa.

Trịnh Bân sau khi thấy bố mẹ rời đi thì đóng hết cửa lại, cắt đứt hết mọi cách thức liên lạc trong nhà, cậu không muốn trong quá trình cày phim bị làm phiền. Như thường lệ nấu gói mì vị yêu thích, Trịnh Bân hí hửng đem bát mì thượng vị trên sô pha rồi mở phim lên, xem đến là thích ý.

Trịnh Bân đối với phim kinh dị rất kén chọn, về một mặt nào đó cậu có thể xem là một nghệ thuật gia, đương nhiên sẽ soi mói tạo hình nhân vật trong phim. Một bộ phim cốt truyện hay, tạo hình đẹp và diễn tốt thường rất hiếm, đa số các bộ phim chỉ có thể đáp ứng một hoặc hai yếu tố trong những yêu cầu trên. May mắn lần này lại có một bộ vừa đủ tầm khiến Trịnh Bân không quá ghét bỏ, góc độ kinh dị rất mới lạ, diễn viên còn là người Trịnh Bân khá ấn tượng, bộ phim mười hai tập dài mười ba tiếng bị cậu cày không bỏ một giây nào từ tám giờ sáng đến chín giờ tối.

Ngồi một tư thế suốt mười ba tiếng khiến Trịnh Bân hơi đau lưng, cậu nhìn bát mì sớm ăn hết từ trưa, lại nhìn đồng hồ chỉ thời gian đã qua bữa tối mà bố mẹ vẫn chưa về nên lòng có chút buồn bực. Một sát thủ nhà bếp như Trịnh Bân không mong chờ bản thân có thể nấu gì đó ăn được, xong còn không muốn gọi đồ bên ngoài về, cậu bất đắc dĩ đành một lần nữa đi ủ mì gói ăn.

Vừa ủ mì gói xong thì Trịnh Bân nghe thấy tiếng chuông cửa. Trịnh Bân đang rất đói chỉ muốn ăn ngay lập tức nên không muốn để ý đến tiếng chuông phiền phức đó. Bởi cậu biết nếu là bố mẹ thì họ có khoá cửa, chả việc gì phải bấm chuông để cậu ra mở. Nhưng tiếng chuông cứ liên hồi không dứt làm cho Trịnh Bân vô cùng khó chịu, cậu đành gắp một đùa mỳ lớn vào miệng rồi đi ra mở cửa.

Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu bên ngoài là một người "bình thường". Nhưng không, đập vào mắt Trịnh Bân là một người tóc dài rũ rượi che kín mặt, trên người mặc chiếc váy trắng muốt, vừa thấy người trong nhà mở cửa liền đưa hai tay vén mớ tóc rối phía trước ra, để lộ ra gương mặt hư thối cùng một bên mắt như sắp rơi ngoài, kèm theo giọng nói như rít từ kẽ răng:

"Cho...kẹo...hay...bị...ghẹo?"

Người kia vừa rít xong thì đã thấy cậu nhóc xinh đẹp trong nhà trừng lớn mắt ôm cổ rồi nằm vật ra sàn. Con ma "giả" lúc đầu nghĩ người này hẳn cũng muốn diễn cùng hắn cho có không khí, dù sao hôm nay cũng là Halloween. Nhưng đợi mãi không thấy cậu tỉnh lại, hắn có chút lo lắng đến gần lay lay cậu. Tiểu Trịnh Bân đã sớm bị nghẹn chết sao có thể trả lời hắn.

"Tít...tít...Kí chủ tiến nhập thân xác mới thành công, bắt đầu tải dữ liệu..."

Trịnh Bân bị tiếng tít tít cùng giọng nói máy móc làm cho khó chịu mở mắt ra. Không phải cậu đã chết rồi sao, dù cái chết khá mất mặt, nhưng không thể phủ nhận là cậu đã chết. Lại nhìn khung cảnh mang hơi thở tương lai không dung nhập với thời đại, Trịnh Bân thầm nghĩ chả lẽ cậu xuyên không rồi?

Những năm gần đây văn học xuyên không rất nổi tiếng, đủ thể loại từ tương lai cơ giáp, thú nhân, cổ đại, ma pháp... Gần như kế thừa thuộc tính trạch nam Trịnh Bân đương nhiên đều đã đọc qua, nhưng mà chứng chướng ngại giao tiếp của cậu lại có chiều hướng xấu đi rồi. Các người nói tiến nhập vào một thế giới mới kẻ mắc tâm bệnh như cậu có thể bình tĩnh tiếp nhận nổi sao? Tâm trang Trịnh Bân lúc này rất không xong. Trước kia nếu tâm bệnh trở xấu cậu vẫn còn có ông nội bên cạnh, nhưng nơi này thì không, ánh mắt Trịnh Bân trở nên tràn ngập sợ hãi, cậu vội vã chùm chăn lăn vào góc giường run run. Hu hu, ông nội, người ở đâu rồi, Tiểu Bân sợ quá...

"Tít...tít... Dự liệu đã tải xong" Lúc này thanh âm máy móc lại vang lên. Trịnh Bân trong trạng thái run rẩy có thể chắc chắn âm thanh này vang lên trong đầu cậu, điều này khiến cậu càng thêm sợ hãi. Hu hu, thế giới này đáng sợ quá, cậu muốn về thế giới cũ, cậu muốn tìm ông nội...

"Xin chào kí chủ Trịnh Bân, ta gọi là Tiểu Bảo Bối Thiên Chân Khả Ái, hệ thống kiêm bạn tâm sự ngày đêm của cậu, cậu có thể gọi ta là Tiểu Bảo Bối, cũng có thể gọi là Tiểu Khả Ái, từ nay trở đi ta sẽ cùng cậu chinh phục cốt truyện "Tinh tế ma pháp sư", đẩy ngã nam chính Tần Liệt, thành người đứng đỉnh nhân sinh." Trong đầu Trịnh Bân không còn thanh âm máy móc mà thay bằng thanh âm nãi khí của trẻ con, giọng điệu còn rất manh manh muốn cào tâm người ta. Nhưng phạm trù người ta kia không có Trịnh Bân, cậu lúc này đã bị sợ hãi đến chết lặng, đờ người tiếp nhận thông tin tiểu hệ thống vừa nói ra.

"Tinh tế ma pháp sư", cái tên này đối với Trinh Bân có chút quen, hình như trùng tên với bộ tiểu thuyết tinh tế cậu mới đọc hôm qua sau khi làm bài tập xong. Đây là một thế giới tương lai tinh tế có các loại năng lực đặc biệt như Ma pháp sư, Chiến sĩ và Thuần thú sư. Nam chính cũng gọi là Tần Liệt, người này từ nhỏ là thiên chi kiều tử, còn là tiểu thiếu gia nhà đại tướng Tần Minh xứng danh huyền thoại một thời của tinh tế liên bang. Khi hắn năm tuổi đã trắc nghiệm ra thiên phú ma pháp cấp SS song hệ lôi hoả, thiên phú chiến sĩ cấp SS, là thiên tài trong thiên tài, là người sinh ra đã vượt đỉnh nhân sinh. Hắn mười sáu tuổi được đặc cách vào Viện Quân Giáo Liên Bang mà nhiều thanh thiếu niên ngưỡng vọng, hai mươi tuổi tốt nghiệp vào binh đoàn dưới trướng phụ thân, dùng năm năm lên hàm thiếu tướng, trở thành người trong mộng của mọi thiếu nam thiếu nữ muốn được gả cho.

Nhưng người đáng chú ý hơn lại là nữ chính Trịnh gia tiểu thư Trịnh Hâm, cô nàng sinh ra thiên phú cũng không kém, năm tuổi trắc thí ra thiên phú ma pháp cấp S quang minh hệ, thiên phú chiến sĩ cấp S, bởi thế được lớn lên trong sự truy phủng của Trịnh gia. Trinh Hâm từng cứu nam chính một mạng lúc nhỏ nên chiếm được quan tâm của nam chính, điều này khiến anh trai cùng cha khác mẹ của cô là Trịnh Thành Hi bị coi là phế vật lại yêu thầm Tần Liệt vô cùng ghen ghét, năm lượt bảy lượt muốn hãm hại Trịnh Hâm, nhưng hết lần này đến lần khác được Tần Liệt xuất hiện đúng lúc hoá giải, còn sửa trị Trịnh Thành Hi đến thảm, kết cục còn tự hại chính mình bị cưỡng hiếp đến chết, trong khi nam nữ chính người ta gặp nhiều lần hoạn nạn có nhau càng thêm thắm thiết mặn nồng, sau cùng kết hôn trước sự chúc phúc mọi người the end.

Trịnh Bân còn nhớ lúc cậu đọc hết bộ tiểu thuyết này chỉ có thể thốt ra hai từ não tàn. Ngoài phần chiến đấu viết khá kịch tính ra thì phần tình cảm và thiết lập nội tâm nhân vật quá mức qua loa. Nếu nhân vật Trịnh Bân cảm thấy ổn nhất chắc chỉ có Tần Liệt, người này quả thực là hình tượng nam chủ mọi tiểu thuyết đều truy cầu. Còn nhân vật cậu ghét nhất đương nhiên là Trịnh Thành Hi, người ta nói người không tìm chết sẽ không chết, đã không có năng lực còn cứ thích xum xoe chen ngang cặp đôi người ta, bày trò hãm hãi không xong lại tự hại lấy thân, đúng là não tàn đến độ Trịnh Bân không nỡ nhìn thẳng.

Đừng nói đây chỉ là trùng hợp. Nếu cậu thật sự xuyên vào tiểu thuyết này thì sẽ hoá thân thành ai? Chẳng lẽ là nam chính Tần Liệt? Có vẻ không tệ đâu.

Từ từ, cái hệ thống tên Tiểu Khả Ái hay Tiểu Bảo Bối kia vừa nói cái gì "chinh phục cốt truyện "Tinh tế ma pháp sư", đẩy ngã nam chính Tần Liệt, thành người đứng đỉnh nhân sinh", tức là cậu không phải nam chủ rồi, vậy cậu là ai? Sẽ không phải là người cậu đang nghĩ đến chứ?

"Để tiếp sát với cốt truyện, Tiểu Bảo Bối Thiên Chân Khả Ái đã để kí chủ tiến nhập vào nhân vật vừa có quan hệ gần nhất với nam nữ chính, lại vừa giúp thuận lợi hơn trong quá trình kiếm được sự chú ý của nam chính, cho nên thân phận hiện tại của cậu chính là Trịnh Thành Hi - nhân vật phản diện não tàn hoa si nam chính đố kị nữ chính. Chúc cậu có một trải nghiệm trong thân phận mới thật vui vẻ~"

Đừng mà...
Bình Luận (0)
Comment