Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 12

Đầu tiên là dùng thẻ căn cước của mình mua sim và điện thoại cho Ngao An An. Sau khi thêm số liên hệ của bản thân vào di động của Ngao An An, Kỷ Lam đưa cô lên tầng trên mua quần áo.

Hiện nay đang thịnh hành phong cách cổ trang, không ít người cũng mặc sườn xám ra đường nên Ngao An An mặc áo xanh như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ là quá thu hút ánh nhìn.

Đoạn đường này bất kể nam hay nữ đi qua thấy Ngao An An đều sẽ hướng ánh nhìn về phía cô, có người còn không tự chủ được mà cầm điện thoại lên chụp hình.

Thật sự quá đẹp!

Mà đối với Ngao An An, cô đương nhiên không quan tâm tới mấy ánh mắt kia. Ngược lại vui vẻ ngắm nhìn trung tâm thương mại to lớn này, tất cả trong mắt cô đều thật mới lạ.

Kỷ Lam đưa Ngao An An tới cửa hàng nội y trước, mua một vài bộ đồ lót sau đó lại đưa cô vào một cửa hàng thời trang.

Nhìn hai người tiến vào, người bán hàng lập tức đi lên tiếp đón.

Kỷ Lam thấy vậy, nói: "Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo phù hợp."

Người bán hàng nghe xong, nhìn Ngao An An, trong lòng đã biết mình nên làm gì.

Người đẹp này rõ ràng mặc cái gì cũng có thể nổi bật! Nhưng vẫn nên giới thiệu cho cô ấy mấy bộ mặc càng đẹp hơn.

"Bên đây chúng tôi có những mẫu mới về, mỗi bộ đều là hàng độc nhất của cửa hàng." Vừa nói, nhân viên vừa dẫn hai người tới trước tủ.

"Kiểu dáng này gần đây tương đối phổ biến..."

Người bán hàng còn chưa nói xong, Ngao An An liền mở miệng: "Ta muốn màu xanh."

"A... Vâng." Người bán hàng lập tức nói, sau đó bắt đầu tìm kiếm quần áo màu xanh trong tiệm.

Quần áo màu xanh không phải ai cũng có thể mặc được, cho nên loại quần áo màu này trong cửa hàng rất ít, nhưng vẫn có thể tìm ra một số.

Kỷ Lam ở một bên nghe, nhìn cái áo xanh trên người cô, trong lòng có thêm một nhận thức mới.

Lát sau, nhân viên đem những bộ quần áo trẻ trung trong cửa hàng đến, cười nói: "Chị có muốn mặc thử không?"

Kỷ Lam lập tức nói: "Cô đi thử đi!"

"Được." Ngao An An gật đầu, quần áo ở đây nhìn qua cũng khá đẹp mắt, thử chút cũng được.

Ngao An An thay quần áo rất nhanh đã xong, cô đi ra ngoài.

Mọi người nhìn cô đều không nhịn được mà sửng sốt.

Thật là đẹp quá mức rồi!

Người bán hàng mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, sau đó đem hết lời trong lòng khen ngợi cô.

Khen xong lại giục Ngao An An đi thử bộ tiếp theo.

Mỹ nữ quá đẹp mắt, vẫn nên mặc nhiều chút để bọn họ chiêm ngưỡng, gột rửa đôi mắt trần.

Một bộ lại nối tiếp một bộ, bất cứ bộ quần áo nào được Ngao An An mặc trên người đều vô cùng hoàn mỹ không có điểm nào để chê.

"Gói lại hết đi! Còn bộ quần áo trên người cô ấy thì mặc vậy luôn." Kỷ Lam đưa thẻ tín dụng cho người bán hàng.

"Vâng, xin chờ một lát." Người bán hàng vui vẻ ra mặt.

Thật là một mối lớn!

Ngao An An ở bên cạnh nhìn Kỷ Lam hào phóng như thế, ánh mắt lóe sáng.

Tốt bụng như vậy, làm cô có hơi xấu hổ khi bắt nạt đó!

Nhưng mà hiện tại cô còn chưa nắm được tình hình, thôi thì cô cứ bắt nạt một chút trước, sau này có cơ hội sẽ báo đáp thật tốt.

Sau đó, Kỷ Lam dẫn Ngao An An đi mua đầy đủ tất cả đồ dùng sinh hoạt.

Một hồi sau, Kỷ Lam mang theo mấy thứ này đưa Ngao An An về nhà.

"Đặt đồ ăn thế nào tôi đều dạy cho cô rồi. Cũng đã gửi vào tài khoản WeChat của cô một ít tiền, cô có thể dùng tiền đó chi trả, còn có, đến lúc đó có gì không hiểu thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Kỷ Lam phát huy bản năng người đại diện của mình, sắp xếp mọi chuyện cẩn thận.

"Được." Ngao An An cười đáp, rồi vẫy tay tiễn Kỷ Lam.

Tiễn Kỷ Lam xong, Ngao An An ở nhà bắt đầu gọi cơm.

"Ừm, món cơm gà kho vàng này có vẻ ngon."

"Còn món gà rán hôm qua đã ăn nữa."

"Pizza, cánh gà."

"Xúc xích, bánh kẹp thịt."

"Còn có đồ uống, trà sữa nhìn được đấy."

"..."

Ngao An An lẩm bẩm, ngón tay bấm không ngừng trên di động, sau đó chốt đơn, thanh toán.

Xong xuôi, Ngao An An liền ở nhà mỏi mắt trông mong.

Nghĩ đến sắp được ăn ngon, còn nhịn không được liếm liếm môi.

Kỷ Lam không ở nhà nên quỷ Đao Lao hiện thân ở bên cạnh Ngao An An, nhìn cảnh này, hắn chỉ biết lắc đầu trong lòng.

Đại nhân sa đọa rồi! Sa đọa trong phồn hoa của nhân loại!

Sau một lúc lâu, chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, Ngao An An nhìn mấy nhân viên giao hàng.

Lúc mấy nhân viên giao hàng nhìn thấy diện mạo Ngao An An cũng đều bị làm cho kinh diễm.

Có điều kinh diễm thì kinh diễm, bọn họ cũng không quên chuyện chính.

"Cơm hộp của cô." Mấy nhân viên đồng thanh nói, tầm mắt đảo một vòng quanh mặt Ngao An An.

Cũng phải nói, thời điểm bọn họ mới gặp nhau cũng có chút kinh ngạc, nơi này không tính là náo nhiệt thế mà lại gọi nhiều cơm hộp như vậy. Sau đó khi vào thang máy, họ lại phát hiện tất cả lại lên cùng một tầng, càng quan trọng hơn, khi tới cùng một tầng rồi mới phát hiện nơi mọi người đưa hàng đến cũng là một nhà.

Không thể nói quá trùng hợp, chỉ có thể nói người đặt cơm quá lợi hại.

Cũng không biết trong nhà có bao nhiêu người mà gọi nhiều như vậy.

Một phần, hai phần, ba phần, tổng cộng năm phần cơm trong tay Ngao An An.

Ngao An An ngửi mùi thơm toát ra từ trong túi, vui vẻ nhận lấy sau đó "cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Nhân viên giao hàng đưa đồ xong tất nhiên sẽ rời đi, nhưng lúc ở thang máy, mấy người họ lại nhịn không được bắt đầu thảo luận.

"Vừa mới nãy nhìn vào bên trong không thấy có ai khác, một mình cô ấy mà gọi ngần ấy suất cơm ngoài? Ăn hết nổi sao?"

"Có lẽ là hẹn bạn bè nữa."

"Nhưng tôi thấy đồ gọi giống như là suất cho một người, chỗ tôi chỉ gọi phần cơm duy nhất."

"..."

Trong lúc họ rảnh rỗi trò chuyện, thang máy đã xuống tầng một, khi cửa thang máy mở ra, lại trông thấy một người giao cơm.

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, toàn bộ nhân viên giao hàng trong thang máy đều có chung một suy nghĩ, chắc không phải lại là nhà kia đấy chứ!

Một nhân viên giao hàng tinh mắt lướt qua tờ hóa đơn được dán bên ngoài, sau khi rời khỏi thang máy một lúc mới nói: "Tôi vừa nhìn thử, vẫn là nhà đó."

Tất cả người giao hàng: "..."

Nếu thật sự là một người ăn thì đúng là hiếm thấy!

Có điều đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, mấy người giao hàng còn đang bận rộn nên đã sớm đem đoạn nhạc đệm này vứt ra sau đầu rồi.

___________o0o___________​
Cập nhật ngày 27/2/2021 tại Việt Nam Overnight

Editor: hatin10

Beta: kimnana
Bình Luận (0)
Comment