Huyền Học Đại Sư Lại Đang Nỗ Lực Chia Tay

Chương 11


" Nói xong chưa?"
So với Tạ Văn Uyên đang nổi trận lôi đình, Lâm Tuyết Khoáng bình thản hơn nhiều, nhẹ nhàng nói: " Nói xong thì ngồi đi.

Cố vấn Tạ, xin hãy bình tĩnh chút, tôi đến đây là để tiếp nhận thẩm vấn."
Tạ Văn Uyên dừng một chút, ngồi xuống đối diện cậu, ngữ khí hơi chậm lại nhưng thái độ vẫn có chút không được tự nhiên: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tuyết Khoáng trực tiếp nói: " Tôi ở chỗ người chết, nhận được một cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn."
Tạ Văn Uyên ngẩn ra.
Bất ngờ gặp lại cố nhân, hắn vốn có chút lơ đễnh, cho đến khi nghe thấy lời Lâm Tuyết Khoáng, lực chú ý cũng dần dần bị kéo trở về.
" Ở đâu?"
Lâm Tuyết Khoáng từ trong túi áo lấy Thất Tinh Lôi Hỏa ấn ra, "Bang" một tiếng ném lên mặt bàn.
Tạ Văn Uyên cầm lên nhìn, vẻ mặt trầm ngâm.
Lâm Tuyết Khoáng nhìn vẻ mặt của hắn, biết được: " Giả?"
Tạ Văn Uyên đem cái Thất Tinh Lôi Hỏa ấn của chính mình đặt lên bàn.
Hai con ấn đứng cạnh nhau, so sánh màu sắc, khí tức, kích cỡ đều không có một chút sai biệt, nhưng cái Lâm Tuyết Khoáng lấy ra tử khí âm trầm, cái Tạ Văn Uyên lấy ra thì lại cả ấn chấn động, " đông, đông, đông" liên tục nhảy về phía sau ba bước, lúc này mới lảo đảo đứng dậy.
Nó không nghĩ đến, mấy chuyện cẩu huyết như bị tìm thế thân này cư nhiên có một ngày sẽ rơi xuống đầu mình, nhìn thấy " tiểu yêu tinh" trước mặt, quả thực thương tâm muốn chết, nhảy dựng lên hướng về phía cái ấn khác đụng tới, sau đó " nhu nhược không chịu nổi" mà ngã xuống bàn.
Lâm Tuyết Khoáng: "....."
Đã hiểu, nhìn cái giọng điệu này, chính là hàng real không sai được.
Tuy rằng cảm thấy tức giận tên chủ nhân cặn bã, nhưng tranh sủng là quan trọng nhất! Thất Tinh Lôi Hỏa ấn đang muốn ủy khuất chính mình mà đâm vào trong ngực Tạ Văn Uyên làm nũng một chút, kết quả sau khi đứng lên, ở phía đối diện nhìn thấy Lâm Tuyết Khoáng đã lâu không gặp!
Là Lâm, Tuyết, Khoáng!
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn cực kỳ cao hứng, vọt tới trong lòng Lâm Tuyết Khoáng, liều mạng cọ xát y phục cậu.

Lâm Tuyết Khoáng nhìn nó một cái, nhớ lại đoạn thời gian lúc trước bị Tạ Văn Uyên nhốt lại, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn cũng sống chết giúp tên chủ nhân thiếu đạo đức của nó ngăn cản mình, không cho cậu rời đi.
Một cái pháp khí đạo đức giả như vậy, Lâm Tuyết Khoáng lúc đó không hề cho nó sắc mặt tốt, nó cũng tự biết mà không còn làm nũng nữa, đến cuối cùng lại nổ tung thành một đống bột phấn.
Tạ Văn Uyên nhìn thấy Thất Tinh Lôi Hỏa ấn có thể cọ trong lòng Lâm Tuyết Khoáng, nội tâm chua lòm, vươn tay chụp nó trở về.
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn đang muốn náo loạn, bỗng nhìn thấy cái ấn mà Lâm Tuyết Khoáng lấy ra nãy giờ vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh tự nhiên, thoạt nhìn hiểu chuyện hơn nó nhiều.
Xem ra vị " muội muội mới tới" này là một kình địch, trong lòng nó sinh ra cảnh giác, không giãy giụa nữa, bị Tạ Văn Uyên thả trở lại túi áo.
Tạ Văn Uyên nói: " Nó vẫn luôn ở trong tay tôi..."
Lâm Tuyết Khoáng: " Tôi tin."
Cái đức tính này ai thật ai giả nhìn là biết ngay.
Tạ Văn Uyên nhớ đến vụ án lúc trước xem qua ở chỗ Dịch Phụng Di, cũng hiểu được vì sao Lâm Tuyết Khoáng lại nhúng tay vào vụ này: " Cho nên, Kỳ Ngạn Chí không biết từ đâu lấy thứ hàng giả này rồi giết Hoàng Tịnh Sam, để lại ấn ký của Thất Tinh Lôi Hỏa ấn trên tấm ảnh nguyền rủa, cậu cũng vì thế mà dính líu vào chuyện này."
"Ừ" Lâm Tuyết Khoáng nghiêng người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, thay đổi tư thế tương đối thả lỏng, " Cái này phải nói từ lúc tôi đến nhà tang lễ..."
Tạ Văn Uyên lẳng lặng nghe, tuy rằng mới bị chọc tức xì khói, nhưng kỳ thật đã thật lâu hắn không cảm thấy trong lòng yên tâm như vậy.
Nhưng thời gian không bao giờ đợi người, những ngày hai người chia tay không ngừng trôi qua, thời gian mà hai người cùng nhau trò chuyện cũng từng chút, từng chút một chậm rãi trôi đi.
Mặt trời bên ngoài càng ngày càng cao, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên người Lâm Tuyết Khoáng, gió thổi mây dời, quang ảnh tựa sóng nước đưa tình chảy xuôi qua, khiến người ta giật mình nhớ đến bốn chữ Tựa Thủy Lưu Niên.
Tạ Văn Uyên bỗng nhớ lại hồi trung học.
Có lần vào tiết tự học buổi tối, trong phòng đột nhiên cúp điện, hắn thừa dịp Lâm Tuyết Khoáng đang nằm sấp trên bàn nghỉ trưa, lấy hết dũng khí lại gần lặng lẽ hôn cậu một cái.
Lông mi đối phương run rẩy, nhưng không mở mắt, ánh trăng rực rỡ ngoài cửa sổ phản chiếu lên lông mi thật dài của cậu, tựa như huỳnh quang đang múa lượn trên cách bướm.
Ngày đó Lâm Tuyết Khoáng rốt cuộc có tỉnh hay không? Về sau Tạ Văn Uyên nghĩ đến vô số lần nhưng không dám hỏi, trong lòng hắn cảm thấy Lâm Tuyết Khoáng nhận ra được.
Vốn định sau khi thi đại học sẽ đem hết thảy mọi chuyện làm rõ ràng, ai ngờ, đêm hôm trước người còn cùng mình ước định sẽ thi vào chung một trường, ngày hôm sau đã biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Thiếu niên đồng môn, phảng phất cứ như ngày hôm qua.
Trôi qua lâu như vậy, cậu rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, thậm chí chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Dục vọng sâu trong nội tâm phảng phất không ngừng kêu gào, thúc giục hắn đem người trước mặt chiếm giữ

Không phải là một biểu hiện uyển chuyển của mong muốn sinh lý, mà hoàn toàn là ý trên mặt chữ.
Làm cho cả người cậu, từ thân đến tâm đều thuộc về mình, sẽ không bao giờ biến mất không thấy nữa, muốn cùng cậu cùng nhau trải qua mỗi một hoàng hôn cùng bình minh, mãi mãi không cần phải nếm trải nỗi khổ tưởng niệm nữa
Tạ Văn Uyên cho rằng sau khi trải qua bốn năm thích nghi, bản thân hẳn là đã có thể lý trí một chút, nhưng loại cảm giác đã mất đi rồi lại tìm được này, chỉ làm hắn càng thêm điên cuồng.
Cho dù có bao nhiêu tức giận cùng oán giận, nhưng lúc này cũng không khỏi hóa thành cửu khúc nhu tràng.
Không muốn so đo nữa, không muốn tức giận nữa, không muốn lại khẩu thị tâm phi, chỉ cần có thể cùng cậu ở một chỗ, tất cả nhớ nhung và dày vò trước kia đều có thể xóa bỏ toàn bộ.
Hắn không tiếng động thở dài, tiếp lời Lâm Tuyết Khoáng nói: " Xem ra cái chết của Kỳ Ngạn Chí tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là đã sớm được định sẵn cho dù Hoàng Tịnh Sam có thay hắn chết hay không, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện vẫn là ở trên người hoặc đồ vật giết chết Kỳ Ngạn Chí.

Hồn phách của hắn không thấy đâu, nhưng cậu bảo đã nghe thấy thanh âm thống khổ của Kỳ Ngạn Chí, vậy rất có khả năng đây là hành vi trả thù, chúng ta phải điều tra thêm."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Còn có một điểm, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn giả vì sao lại hết lần này tới lần khác bị bán cho hắn, còn bán rẻ như vậy? Là ngẫu nhiên, hay là cố ý? Tôi nghĩ rằng việc này cũng đáng để thảo luận."
Tạ Văn Uyên nói: " Tôi sẽ phái người đi tìm tên thầy bói kia, có tin tức sẽ cho cậu biết...!"
Hắn cực lực muốn làm bộ tự nhiên, nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy, đến nỗi nói đến đây phải dừng lại một chút.
Lâm Tuyết Khoáng nhìn Tạ Văn Uyên một cái.
Tạ Văn Uyên liều mạng, tận lực làm cho biểu hiện của mình trở nên tự nhiên: " Cái kia...!cho nên, số điện thoại bây giờ của cậu là gì, cho tôi biết để dễ liên lạc."
Mặc dù chia tay lâu như vậy, hắn cũng quá hiểu cảm xúc của đối phương.

Lâm Tuyết Khoáng rõ ràng không muốn nhắc tới cuộc sống bốn năm nay của cậu, Tạ Văn Uyên cũng tính toán sẽ chậm rãi hỏi lại sau.
Quá khứ đã qua, quan trọng nhất là hiện tại cậu ấy vẫn ổn, họ vẫn còn tương lai.
Lúc này, Lâm Tuyết Khoáng không lập tức trả lời mà chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn Tạ Văn Uyên chăm chú.
Ánh mặt trời vẫn chói mắt như vậy, sáng lạn đến mức khiến đáy mắt nhói đau, ánh mắt hai người đối đầu, Lâm Tuyết Khoáng vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, sắc mặt Tạ Văn Uyên dần dần thay đổi.

" Không cần lưu số điện thoại, chuyện liên quan đến vụ án cứ để cảnh sát trực tiếp thông báo cho tôi đi."
Cuối cùng Lâm Tuyết Khoáng nói: " Sau này chúng ta không cần liên lạc riêng hay gặp mặt nữa."
Tạ Văn Uyên nắm chặt nắm tay trên đầu gối, ngữ khí của hắn nghe không gợn sóng, nhưng trên thực tế mỗi một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi: " Giải thích."
"Cũng không có gì để nói, tôi cho rằng tôi cố ý rời đi trước kỳ thi đại học mà không báo với cậu, quay về cũng không liên hệ, thì cậu hẳn sẽ hiểu ý của tôi."
Tạ Văn Uyên ngửa đầu ra sau, nhắm mắt một lát, chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương đội nhiên nhảy loạn.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói, " Tôi không hiểu, khi cậu đi....!Không để lại lời nào, khiến cho tôi thực sự rất lo lắng, làm thế nào hiện tại có thể nói những lời gây tổn thương như vậy? Tôi biết tính khí cậu không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng phải có lý do, cậu nói cho tôi nghe đi"
Lâm Tuyết Khoáng buông mí mắt xuống, cầm lấy ly giấy dùng một lần trên bàn uống một ngụm, yên tĩnh, mở miệng nói:
" Hoàn cảnh trưởng thành của tôi không tốt lắm, gia cảnh lại nghèo khó, có thể đi học rất không dễ dàng, cho nên phải cố hết sức mà làm việc, học tập, không thể vì những chuyện khác mà phân tâm quá nhiều.

Khi đó cậu quấn lấy tôi, nhất quyết phải kết giao bằng hữu, tôi không muốn vì đắc tội với cậu mà khiến cuộc sống của tôi tăng thêm phiền phức cho nên mới đáp ứng, nhưng thật ra từ nội tâm mà nói..."
Lâm Tuyết Khoáng nhún nhún vai: " Tôi không muốn qua lại với cậu, chúng ta không phải là người chung một đường."
" Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc thực sự của tôi, bởi vì cậu vừa sinh ra đã có tất cả mọi thứ, điều mà tôi phải cố hết sức mới đạt được lại đối với cậu dễ như trở bàn tay, tôi ghét cái đức tính đấy của cậu, chỉ thế thôi."
Tuy những lời này là cậu nói ra nhưng bộ dáng lại vẫn luôn kiêu ngạo.
Tạ Văn Uyên biểu tình nặng nề, quả quyết nói: " Không có khả năng, cậu căn bản không phải là người như vậy."
" Cậu không tin? À, quả thực lý do không chỉ có nhiêu đó."
Lâm Tuyết Khoáng hơi ngửa người ra sau, thưởng thức biểu tình trên mặt hắn: "Còn có một việc, tôi là cô nhi, không cha không mẹ, trong trường học thường xuyên có người đem việc này ra cười nhạo tôi, những việc này hẳn cậu cũng biết.

Nhưng từ khi có chỗ dựa vững chắc là cậu, không còn ai dám khinh thường trước mặt tôi, thế giới này nháy mắt trở nên hữu hảo hơn rất nhiều, nếu vậy thì tôi ngu gì mà không nắm lấy? Lý do này đủ chưa?"
Giọng cậu rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng, nói xong lời cuối, giống như tự nói với chính mình: "Nhưng bây giờ tôi đã có bản lĩnh khiến cho mọi người phải nhìn tôi bằng đôi mắt khác, không cần phải ủy khuất bản thân nữa."
"Lâm Tuyết Khoáng, cậu đủ rồi!"
Tạ Văn Uyên không thể nhịn được nữa, tức giận nói: " Tôi quả thực được sáng mắt, đúng là chuyện phi lý! Với cái tính tình chó má của cậu, nếu là chuyện mà cậu không muốn làm, cho dù có dùng nước ớt, hố phân cũng vô dụng, ai lại có đủ thủ đoạn để mà cưỡng bách được cậu? Cậu hiện tại nói với tôi là trước giờ cậu không có tình cảm với tôi? Tôi là trò đùa của cậu à?"
Kỳ thật hắn nói thực sự không sai.

Nhưng câu nói như vậy lại từ miệng tên khốn kiếp trước đã cầm tù mình nói ra, thực sự là quá buồn cười.

Lâm Tuyết Khoáng nhịn không được nở nụ cười có chút châm chọc: " Nói cứ như cậu hiểu tôi lắm vậy."
Cậu gõ nhẹ trên mép nắp cốc: " Ví dụ như cái này, trước kia tôi không uống, lần đầu tiên thử vẫn là được cậu tặng cho.

Chỉ là nó quá ngọt, uống nhiều sẽ phát hiện ra cũng chỉ có thế, lúc trước chưa hiểu sự đời mới cảm thấy nó là thứ tốt, hiện tại thì không còn thích."
Ban đầu lúc đi học, cậu kiêng kỵ nhất là người khác nhắc đến cha mẹ, nhắc đến gia cảnh, đi ra ngoài nếu nghe được mấy từ này này đều phải dừng lại một chút, nghi ngờ bọn họ cố ý trào phúng mình.
Khó có khi kết giao được bằng hữu, tuy rằng cảm thấy hào hứng, nhưng lại rất cứng đầu, không chấp nhận bản thân có nửa điểm yếu thế chiếm tiện nghi đối phương.
Tạ Văn Uyên mời cậu một bữa cơm, cậu liền hỏi thăm giá cả, tình nguyện làm thêm vào ban đêm ở nhà hàng thức ăn nhanh hai tháng cũng phải góp đủ tiền bù lại.
Dốc hết tất cả, chỉ để bảo vệ chút tôn nghiêm đáng thương kia, chứng minh rằng, cậu, không dựa vào bất kỳ một ai.
Sau đó Tạ Văn Uyên đại khái phát hiện, bên ngoài tuy không đề cập đến chuyện này, nhưng địa điểm hai người ăn cơm sau này liền biến thành những quán ăn khuya ven đường.
Tâm lý ấu trĩ vừa tự tôn vừa tự ti này, bây giờ hồi tưởng lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Những lời cậu nói vừa rồi, đều là những điều mà cậu từng nghe người khác bàn luận về mình trong quá khứ.
Lúc trước nghe thấy chỉ hận không thể xông lên liều mạng, hiện giờ tự nói xấu bản thân lại không cảm giác được chút xấu hổ hay khó chịu nào.
Vô sỉ một cách chói lóa như vậy, ngược lại cảm thấy khá sướng.
Lâm Tuyết Khoáng dang tay về phía Tạ Văn Uyên, thản nhiên nói: " không phải có câu nói tri nhân tri diện bất tri tâm hay sao.

Cậu có tin hay không cũng được, tôi chính là người như vậy, dùng xong liền ném, vô tình vô nghĩa, hiện tại nghe rõ chưa."
Bộ dạng lãnh khốc của nam nhân này vẫn luôn đẹp như vậy, tựa như một thanh lợi kiếm lộ ra sắc bén, cho dù đâm vào trong lòng người, nỗi đau kia cũng khiến người ta mê mẩn.
*
*
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Tạ: " Vợ tôi rất tàn nhẫn, tôi vẫn yêu"
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn: " Vốn tưởng rằng kịch bản hôm nay tôi lấy là [ thật giả thiên kim tranh sủng], nhưng không ngờ lại là [ cha mẹ muốn ly hôn] ozr..

Bình Luận (0)
Comment