Chương 22: Cửu Long Kéo Xe, Tề Tụ Tại Thánh Mộ Bắc Hoang
Chín đầu Phượng Hoàng Thần Điểu giống nhau, khí tức của mỗi con cũng cực kì cường đại, khiến rất nhiều hoang thú ở đây bất an.
Trong liễn xa, thân ảnh yểu điệu mơ hồ đang ngồi xếp bằng, đeo khăn che mặt, đôi mắt bình thản giống như ảo mộng, lại có chút ngạo ý và lăng lệ của
Phượng Hoàng.
Cố Minh Hoàng, hoàn toàn xứng đáng là một trong thế hệ trẻ tuổi đứng đầu của Cố gia.
Ngày xuất sinh, có hư ảnh Thần Hoàng từ bên ngoài chín tầng mây phóng xuống, vạn chim triều bái, hà thụy tận trời, trong cơ thể còn mang một luồng Thái Dương Chân Hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật.
Thiên phú kinh khủng đến mức dọa người!
Hơn nữa nghe đồn, sau khi nàng ta thành niên đi ra ngoài lịch luyện, thu hoạch được Chân Hoàng tinh huyết, lấy được truyền thừa của nó!
“Bái kiến tộc lão!”
Cố Minh Hoàng từ bên trong liễn xa bước ra một bước, đôi mắt đẹp khẽ chớp, nhìn quanh một vòng, lúc này mới hành lễ với tộc lão.
Trong nội tâm nàng ta có chút thất vọng vì không gặp được vị Thần Tử thần bí kia.
“Minh Hoàng trở về.” Thái độ của tộc lão rất ôn hòa cười nói, thái độ đối với Cố Minh Hoàng hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Cùng lúc đó, chín đầu Hoàng Kim Thần Ngưu lôi kéo một cỗ chiến xa đi tới, một nam tử tóc vàng giống như một vòng mặt trời đi ra.
Thân hình hắn ta cao lớn, một thân khôi giáp do thần kim sáng chói chế tạo, xung quanh giống như có mấy trăm đạo thần hoàn bao phủ, khí tức nhiếp tâm phách người!
Hắn ta đứng ở nơi đó giống như con cưng của mặt trời!
Cố Quang Minh!
Trên người hắn ta là Quang Minh Thần thể, có thể diễn hóa quang minh thần lực, Quang Minh không dứt, uy lực vô cùng vô tận!
Ngoài ra còn có thể luyện Quang Minh chi thân, Quang Minh bất diệt, hóa thân không chết!
Thời kì cổ lão, chưa đại thành Quang Minh Thần thể, đã có được thực lực của Chí Tôn.
“Bái kiến tộc lão.” Cố Quang Minh cũng hành lễ với tộc lão.
Mặc dù bọn họ ở trong danh sách của Cố gia, nhưng trước khi chưa trở thành truyền nhân, đối mặt với các tộc lão, bọn họ cũng phải hành lễ.
“Quang Minh cũng quay về rồi, nhưng Chân Huyền đâu? Hắn đang trên đường sao?”
Tộc lão cười hỏi.
Cố Chân Huyền!
Đây là một cái tên khác trong danh sách của Cố gia sẽ cùng tiến về thánh mộ Bắc Hoang.
Nhưng lúc tộc lão nhắc đến tên hắn ta, trong mắt Cố Quang Minh và Cố Minh Hoàng xuất hiện một tia kiêng kị và ngưng trọng.
Mặc dù cùng nằm trong danh sách, nhưng chênh lệch giữa mấy người họ không hề nhỏ.
Cố Chân Huyền chính là một trong mấy vị có thực lực đỉnh cao trong thập đại danh sách.
“Chắc hẳn Chân Huyền đang trên đường chạy tới.” Cố Minh Hoàng nhíu mày, sau đó suy đoán nói.
Bọn họ đều từ đạo vức khác chạy đến, chuẩn bị tham dự đại hộ đi săn lần này.
Chắc rằng Cố Chân Huyền còn đang trên đường.
Nhưng nếu không phải nửa đường đột nhiên xuất hiện Thần Tử, lần này người dẫn đầu bọn họ chính là Cố Chân Huyền.
Lúc này, một nam tử có đôi mắt ẩn chứ chân lôi, trong khi chớp mắt đều có từng tia từng sợi lôi đình lấp lóe từ trong đám người Cố gia đi ra, cung kính nói: “Khởi bẩm tộc lão, đại nhân nói hắn đã sớm đến thánh mộ Bắc Hoang rồi, bảo chúng ta không cần chờ hắn.”
Cố Lôi, là thiên kiêu trẻ tuổi có Lôi Linh chi thể, cũng chính là tùy tùng của Cố Chân Huyền.
Ở đây rất nhiều người đều biết hắn ta, trong lòng không khỏi nhúc nhích.
Trong lúc này, bầu không khí bỗng nhiên có chút vi diệu.
Dù sao trước đây trong tộc đều do Cố Chân Huyền dẫn đội, đại biểu cho Cố gia.
Nhưng bây giờ lại thành Thần Tử!
Cố Chân Huyền đã sớm đến thánh mộ Bắc Hoang, cũng không hiện thân lộ diện.
Nói như vậy, hắn ta đang biểu thị bất mãn của mình sao?
Cố Minh Hoàng và Cố Quang Minh liếc nhau, nhìn thấy mấy phần bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Tộc lão khẽ chau mày, giống như có chút bất mãn.
Nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, lắc đầu nói: “Đã như vậy, thì có thể xuất phát rồi.”
“Có thể xuất phát? Vậy Thần Tử đâu? Giống như còn chưa nhìn thấy hắn.”
Cố Minh Hoàng sững sờ, rất tò mò với vị Thần Tử thần bí kia, dò hỏi.
Cố Quang Minh cũng trở nên thận trọng, chuẩn bị lắng nghe.
“Đến thánh mộ Bắc Hoang, tự nhiên các ngươi sẽ nhìn thấy Thần Tử.”
Sau đó tộc lão không nói thêm gì, giữa áo bào hiện lên một đạo huy quang mờ mịt lấp lóe, sau đó ông ta thả ra một tờ giấy vàng sáng chói.
Vô tận quang mang thả ra, thần phù mênh mông như biển.
Ong ong ong!
Hư không trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ, xuất hiện một cái thông đạo, giống như thông hướng đến một thế giới khác.
Cổ chiến xa, dị thú nhao nhao tràn vào trong đó, che khuất bầu trời, thanh thế ngập trời!
. ..
Thánh mộ Bắc Hoang!
Đó là một tòa di chỉ ở phủ Bắc Thái, thành Bắc Hoang Thành.
Phủ Bắc Thái là thế lực lớn nhất của châu Bắc Thái cách đạo vực Nam Thắng hơn trăm tỷ vạn dặm.
Thành lập tám mươi vạn năm trước, trong tộc từng đi ra cường giả Thánh Nhân cảnh, phồn thịnh nhất thời.
Mười năm trước, một chỗ mộ viên cổ lão ở phía đông cách phủ Bắc Thái ba vạn dặm bay ra một tòa Thượng Cổ Băng Cung, lơ lửng giữa bầu trời.
Ít nhất toà Băng Cung kia cũng có trăm vạn năm lịch sử, Băng Cung đã đóng băng vạn dặm xung quanh, hàn khí dẫn tới tháng tám tuyết bay.
Hàn khí nhập hồn, cho dù là đại năng Khai Thiên cảnh cũng không dám tùy tiện tiến về.
Tuyết lớn đầy trời, có tuyệt thế tiên âm truyền ra, trọn vẹn vang lên chín tiếng, dẫn đi sáu trăm vạn quỷ hồn, thực hư có Thánh bảo xuất thế.
Vô số cường giả tiến đến tìm kiếm.
Đáng tiếc tu sĩ đi vào đã bị hủy diệt trong đó.
Bởi vì toà Băng Cung kia chính là một tòa thánh mộ, trong đó chôn giấu thân thể tàn phế của Thánh Nhân.
Vì thế nó được gọi là Thánh Mộ Bắc Hoang.
“Gần đây thành Bắc Hoang không quá an bình, luôn nhìn thấy các cường giả bay trên bầu trời, hơn nữa đệ tử của tất cả thế lực lớn cũng dang chạy đến nơi này.”
“Bởi vì gần đây có tin tức truyền ra, thánh mộ Bắc Hoang xuất hiện vật chất bất tử, xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện yêu thú sa đọa, đánh mất linh tính, một lòng giết chóc.”
“Tê! Vật chất bất tử! Vậy cũng quá dọa người rồi? Nghe nói chỉ cần nhiễm một chút, cũng có thể mạt sát tất cả linh tính của con người, đến Thánh Nhân cũng không có biện pháp!”
Trong thành Bắc Hoang có rất nhiều tu sĩ đang nghị luận.
Đột nhiên.
“Rống. . .”
Tiếng rồng ngâm vang vọng giữa thiên địa.
Nơi xa, chín đầu Thương Long to lớn vô biên, che khuất bầu trời, ngang qua không trung, rả rích như dãy núi đang tiến đến.
Đằng sau chín đầu Thương Long này lôi kéo một cỗ liễn xa bạch ngọc, từ trong hư không chạy đến.
Người lái xe chính là một nam tử trẻ tuổi như Ma Thần, dáng vóc khôi ngô, lộ ra khí tức man hoang cổ lão.
Trước liễn xa có chữ “Cố”, khiến rất nhiều tu sĩ cùng nhau biến sắc.
“Trường Sinh Cố gia!”