Chương 25: Thác Bạt Tư Vũ Xông Vào Phủ Thành Chủ, Khiêu Khích Đánh Mặt
Tộc Dạ Xoa, một đại tộc lớn trong ba ngàn đạo vực, tộc quần to lớn, dường như mỗi đạo vực cũng thân ảnh tộc nhân của bọn họ.
Hơn nữa, tộc Dạ Xoa trời sinh cự lực, hung tàn khát máu, lực sinh mệnh cực kỳ cường đại, không dễ chết đi.
Tu sĩ nhân tộc có cùng cảnh giới, trừ phi thiên phú cường đại hoặc có bảo vật hộ thân, nếu không rất khó sống sót trong tay một tên tộc Dạ Xoa.
Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy tộc Dạ Xoa ở vùng hoang dã, đều lựa chọn đi đường vòng, tận lực tránh tiếp xúc với bọn họ.
Mà bây giờ, trên mặt Thác Bạt Tư Vũ lộ ra sát ý, tóc đen tung bay, dọa nam tử trước mặt hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Dám ở trong bóng tối tính toán công tử, người này thật đáng chết!”
Hắn ta thấy, công tử vừa mới đi lại thế gian, trước đó dường như chưa từng lộ mặt, sao có thể đắc tội người khác được?
Rất rõ ràng, đây là có người cố ý như thế.
Dụng ý khó dò!
“Công tử, chuyện này ngài giao cho ta đi.” Thác Bạt Tư Vũ tiện tay ném nam tử trong tay ra, quay người cung kính nói về phía cung điện.
Người trong phủ thành Bất kể là ai, có can đảm tính toán công tử, đều phải trả giá bằng máu.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh như có điều suy nghĩ, sau đó khẽ vuốt cằm nói: “Đi đi.”
Trong đầu hắn không ngừng suy tư, hình như bản thân cũng chưa từng gặp người nào.
Là ai bất mãn với mình chứ?
Hay là mình đã đoạt miếng bánh nào đó với người khác?
Lúc này Tô Tiểu Huyên nghĩ tới điều gì, không nhịn được nói: “Công tử, ngài nói có phải là một vị đại nhân tuổi trẻ khác phân phó không? Ta nghe nói, trước ngài khi đến, đã có một đại nhân vật trẻ tuổi của Cố gia đi vào thành Bắc Hoang rồi, hơn nữa còn là thành chủ tự mình ra nghênh tiếp hắn.”
Nghe vậy, đôi mắt Cố Trường Sinh không khỏi nhíu lại.
Rất có thể.
Trước khi đến thành Bắc Hoang, trong tộc đã có người nhắc nhở hắn.
Trong danh sách thế hệ trẻ tuổi này, không có người nào là đèn đã cạn dầu.
Nhưng loại thủ đoạn này, có phải quá thấp kém không?
“Không có khả năng là hắn, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến hắn.” Trong mắt Cố Trường Sinh lóe lên dị sắc, chậm rãi nói.
Trong phủ thành chủ.
Cố Chân Huyền một thân bạch bào, chắp hai tay sau lưng, lông mày hơi nhíu.
Hắn ta không ngờ mình chỉ tu luyện một lát, lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa còn do tâm phúc mình tin tưởng gây nên.
“Việc này, vì sao không thông báo với ta trước?” Nhìn tùy tùng tâm phúc quỳ trước mặt, hắn ta lạnh lùng nói.
“Xin đại nhân thứ tội, việc này là thuộc hạ tự tiện làm chủ, chưa được đại nhân đồng ý.” Trên mặt tên tùy tùng tộc Dạ Xoa sau lưng mọc ra hai cánh đầy áy náy và hối hận, thỉnh tội nói.
Hiện tại hắn ta đã có chút hối hận.
Lúc ấy nhất thời xúc động, thấy rất nhều tu sĩ trên đường phố đang hỏi thăm chỗ ở của Cố Trường Sinh, mà đại nhân nhà mình lại không ai hỏi thăm.
Đầu óc nóng lên, đã nghĩ ra kế sách ti tiện như vậy.
Nghĩ muốn đối phương buồn nôn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, kế sách này thật ngây thơ buồn cười, thậm chí có trăm ngàn chỗ hở.
“Thôi, nể tình bản ý của ngươi là vì ta, việc này ta không truy cứu, nhưng lần sau không thể làm như vậy nữa.”
Bên trong đôi mắt của Cố Chân Huyền lóe lên thần phù, bộc lộ một tia uy áp kinh khủng, lập tức khôi phục như thường, lạnh lùng nói.
Bây giờ chính là lúc cần người, hắn ta không có khả năng vì việc nhỏ này mà trách phạt thuộc hạ.
Nhiều lắm chỉ trách cứ hai câu ngoài miệng thôi.
Dạ Xoa như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Đa tạ đại nhân thứ tội.”
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài phủ thành chủ, bỗng nhiên truyền đến một tiếng ầm vang, sau đó trăm đạo thần quang ngút trời, trận văn xung quanh dao động, trực tiếp bị phát động!
“Là ai? Dám xông vào phủ thành chủ ta?”
“A. . .”
Một đám thị vệ đi lên chặn đường còn chưa tới gần, đã bị một cỗ cự lực tràn trề đụng bay, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn, ngã trên mặt đất.
Một thân ảnh khôi ngô, tóc đen tung bay cầm kích đi đến, giống như một vị Ma Thần, vung kích lên, ma khí lượn lờ, lập tức quấy trận văn trước mặt thành phấn vụn!
“Tên tộc Dạ Xoa kia, lăn ra đây nhận lấy cái chết!”
Thác Bạt Tư Vũ gầm thét một tiếng, tiếng như kinh lôi, phù văn liên miên, khiến lỗ tai đám tu sĩ xung quanh phát đau, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng che tai lại.
“Người này có lực lượng khí huyết thật đáng sợ!”
“Không đúng, ta đã nhìn thấy hắn, là tùy tùng của Thần Tử Cố gia! Là người lái xe ngày đó!”
Đám tu sĩ nghe tiếng mà đến khiếp sợ không thôi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu huynh đệ, xin chậm đã, đừng giết người của chúng ta.”
Nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan.
Giọng nói truyền vào tai mỗi người.
Trên bầu trời, một đạo cầu vồng nhanh chóng đến trước mặt mọi người.
Đó là một nam tử trung niên mặc áo xanh, vóc dáng thẳng tắp, mắt như sao trời, tóc trắng như tuyết, ngang nhiên mà đứng, rất anh vĩ.
Bên cạnh hắn ta có ánh sáng lơ lửng, cũng có ảnh nhảy nhót, như mộng như ảo, giống như đưa thân vào hư vô, tu vi cực kì cao thâm.
Chính là thành chủ thành Bắc Hoang.
Đương nhiên hắn ta cũng nhận ra Thác Bạt Tư Vũ, cho nên trên mặt đã lộ vẻ khổ tâm và bất đắc dĩ.
Sau khi tiếp đãi Cố Chân Huyền, mới nghe nói hắn ta và vị Thần Tử Cố gia kia có mâu thuẫn.
Cho nên dự định hôm nay sẽ đến bái phỏng Cố Trường Sinh, nhưng vì chuyện này mà phải hủy bỏ.
Dù sao như vậy hai bên cũng không chiếm được lợi ích gì.
Nhưng hôm nay hắn ta bị kẹp ở giữa, thật sự quá khó khăn.
Thác Bạt Tư Vũ lạnh lùng nhìn thành chủ Bắc Hoang một chút, không để ý, tiếp tục nói: “Tên tộc Dạ Xoa kia, lăn ra đây nhận lấy cái chết!”
Trong cung điện, trên mặt Cố Chân Huyền hiện lên tức giận, lóe lên một cái rồi biến mất, trong lúc chớp mắt có lôi đình lấp lóe.
Nếu không có Cố Trường Sinh ngầm đồng ý, hắn ta không tin người này dám xông vào phủ thành chủ.
Hắn ta thấy, chuyện này không đơn giản chỉ là khiêu khích, mà hoàn toàn là đang đánh mặt hắn ta!
“Đại nhân yên tâm, tên gia hỏa này không biết tốt xấu, chuyện này cứ giao cho thuộc hạ đi, ta nhất định sẽ đem đầu hắn về đây.” Trong mắt tên tùy tùng tộc Dạ Xoa lộ ra vẻ khát máu, liếm môi một cái nói.
Hắn ta có thể được Cố Chân Huyền thu làm tùy tùng, đương nhiên cũng không phải hạng đơn giản.
Tu vi sớm đã là Khai Thiên cảnh!
Trong đồng tộc cũng là người nổi bật!