Chương 29: Ba Ngàn Đại Thế Kinh, Thánh Cốt Hắc Kim Đúc Thành
Tộc lão hiện ra cầu tình, đương nhiên Cố Trường Sinh sẽ không làm khó Cố Chân Huyền nữa, dù sao hắn ta đã phế đi.
Cho dù không phế cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp với mình nữa.
Vì thế hắn trực tiếp thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng hắn đã yêu cầu một vật trên người Cố Chân Huyền.
Chính là môn đạo pháp có chút quỷ dị Tam Thiên Đại Thế Kinh kia.
Lúc ấy, trên người Cố Chân Huyền diễn hóa từng vòng xoáy màu vàng nhỏ, trong đó có Tiên Ma ngâm xướng, giống như có thể câu thông đến thế giới khác, khiến Cố Trường Sinh cảm thấy hứng thú.
Xếp bằng trong cung điện, hắn lấy kinh văn ra ngoài.
Đây là một tờ kinh văn tàn phế.
Cầm vào tay liền bị thần hồn băng lãnh xâm nhập, giống như Thánh Cốt Hắc Kim rèn đúc mà thành, tất cả đều là chữ nhỏ lít nha lít nhít giống như ruồi muỗi, nối liền với nhau.
Thánh Cốt Hắc Kim, tên cũng như nghĩa.
Bên trong Thánh Cốt cô đọng tinh túy, không thể phá vỡ, thậm chí có thể in dấu xuống Thánh Nhân!
Sau khi Thánh Nhân vẫn lạc, sẽ là vật liệu tuyệt hảo để luyện chế Thánh binh truyền thế.
Đáng tiếc lúc đó lại dùng để rèn đúc tờ giấy này.
“Vận khí của Cố Chân Huyền thật không tệ, chẳng lẽ là liên quan đến vận khí?”
“Kinh văn tàn phế, uy lực lại có thể so với một vài đạo pháp Chí Tôn, nếu đầy đủ, nói không chừng sẽ là một môn Đế thuật chí cường.” Cố Trường Sinh nghiên cứu một lát, suy đoán nói.
Nhưng càng xem, trong mắt hắn càng hiện lên dị sắc.
Bồ Đề Minh Kính Pháp tự động vận chuyển, bên trong hắn mắt hiển hiện một mảnh quang vũ, bắt đầu diễn hóa thôi diễn.
Sau một lát.
“Rơi vào tay Cố Chân Huyền, thật sự là minh châu long đong, môn cổ kinh này không chỉ có thể diễn hóa thế giới đơn giản như vậy. . .” Cố Trường Sinh lẩm bẩm nói, lấy tâm cảnh của hắn, cũng có một chút mừng rỡ.
Đạt được bảo rồi.
Ngay tại lúc đó.
Trên cổng thành Bắc Hoang, có một nam một nữ tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, lúc trước bọn họ đang giằng co, sau đó yên lặng thu liễm khí tức toàn thân, giống như không muốn bị người ta chú ý tới.
Tiếp theo hai người này liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Lúc đầu hai người đã giao thủ mấy trăm chiêu, khó phân thắng bại, khí tức ba động đều cực kì doạ người, vốn có tu vi Tịch Địa cảnh, lại đánh ra thanh thế cấp bậc đại năng, khiến mấy ngàn tu sĩ vây xem.
Đáng tiếc, hiện nay tất cả mọi người đã tan hết, lực chú ý đều bị một trận chiến đấu khác hấp dẫn đi.
“Không ngờ, ta đường đường là chân truyền của thánh giáo Vạn Pháp, vậy mà có một ngày bị người ta bỏ qua như thế.”
Dường như qua thật lâu.
Nam tử cười khổ mở miệng, trên người hắn ta mặc chiến y màu vàng óng, hào quang rực rỡ, như một vầng mặt trời hoành không, cực kì loá mắt.
Thánh giáo Vạn Pháp là một thế lực cự kỳ cổ lão, truyền thừa rất lâu đời, cũng tham gia đại hội đi săn lần này.
Mà hắn ta chính là một trong mấy đệ tử nổi trội nhất trong đó.
Nữ tử bên cạnh, phong thái yểu điệu, cực kì mỹ mạo, là đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Băng Cung, cũng đến thành Bắc Hoang tham gia đại hội đi săn lần này.
Hai người ở trên đường đến thành Bắc Hoang đã giao thủ một lần, khó phân cao thấp.
Bây giờ vào thành, lại trùng hợp gặp được, một lời không hợp đã tiếp tục đánh nhau.
Sau đó liền thấy một màn rung động kia.
Nữ tử của Vũ Hóa Băng Cung thu hồi ánh mắt nhìn bên kia, lạnh lùng cười khẩy, nói: “Ngươi cũng không nhìn mình xem người ta là nhân vật gì, ta nhớ kỹ lúc trước Thánh Tử của các ngươi đã thảm bại trong tay Cố Chân Huyền đấy.”
Thánh Tử của thánh giáo Vạn Pháp đã từng giao thủ với Cố Chân Huyền, không địch lại, thảm bại, nhưng rất ít người biết.
Đúng lúc nàng ta chính là một người trong số đó.
Nghe vậy, khóe miệng nam tử càng thêm đắng chát: “Rốt cuộc người này tu luyện thế nào vậy. . .”
“Cố Chân Huyền là một người khủng bố như vậy, cường đại đến mức khiến người ta run rẩy, nhưng vẫn bị đánh bại thê thảm, Thần Tử Cố gia. . . Rốt cuộc là quái vật gì vậy. . .”
Nghĩ tới đây, trong lòng hai người không khỏi sinh ra sợ hãi.
Trong mắt bọn họ, Cố Chân Huyền đã là đại biểu cho vô địch, trong thế hệ trẻ tuổi rất khó tìm được địch thủ.
Nhưng đối mặt với vị công tử áo trắng kia, lại nhỏ yếu như trẻ con.
Nếu là đổi lại là bọn họ, đoán chừng cầm kiếm cũng không vững, đừng nói đến động thủ!
“Tin tức hôm nay truyền ra, sợ rằng sẽ nhấc lên sóng gió động trời.” Nam tử của thánh giáo Vạn Pháp lẩm bẩm nói, đã có thể tưởng tượng ra sắc mặt kinh hãi và ngạc nhiên của những người khác.
Tình cảnh như thế, cũng xảy ra khắp nơi trong thành Bắc Hoang.
Tất cả thế lực lớn đều nhìn thấy hình ảnh ngày đó, dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại, truyền về thế lực của mình.
Nhưng cũng có một bộ phận lưu truyền trên phố, bị người ta thu mua với giá cao.
Thần tử vô cùng thần bí của Cố gia hiện thân, hiện ra thực lực khiến người ta kinh dị run rẩy, tê cả da đầu!
Sau đó tin tức ở thành Bắc Hoang này đã khuếch tán ra ngoài, càng ngày càng có nhiều tu sĩ đuổi tới tòa thành này.
Đệ tử của tất cả các thế lực cổ lão cũng thông qua đường hầm hư không, nhao nhao chạy tới thành Bắc Hoang.
Một thời gian sau, toàn bộ thành Bắc Hoang bị vô số thế lực nhìn tới.
Ầm ầm!
Quang hoa đại thịnh, hư không rung chuyển.
Ở giữa bầu trời vang lên âm thanh ù ù, giống như có bánh xe nghiền ép đi qua, nhưng đây không phải là bánh xe, mà là âm thanh của chiến thuyền.
Từng chiếc chiến thuyền phá vỡ hư không bích chướng, xuất hiện trên bầu trời thành Bắc Hoang, trên đó có viết hai chữ “Cửu Dương” cổ lão phiêu diêu!
Cửu Dương thánh tông!
“Không ngờ Cửu Dương thánh tông cũng tới! Tám vạn năm trước, lão Thánh Nhân của Cửu Dương thánh tông từng giảng đạo tại một góc biển trời, có cường giả của các tộc các phái tiến đến lắng nghe, khiến rất nhiều người được lợi ích không nhỏ!”
Các tu sĩ trong thành Bắc Hoang rung động nói.
Thế đạo bây giờ, Thánh Nhân sớm đã không hiện.
Cường giả Thiên Thần cảnh có khả năng là người mạnh nhất.
Cho nên Cửu Dương thánh tông khác với những thế lực lưu truyền từ xưa.
Trong tộc là có Thánh Nhân sống sờ sờ, còn từng hiển hóa thế gian, lực uy hiếp viễn siêu đám Thánh Nhân thế gia bình thường!
Sau đó mấy ngày, càng ngày càng có nhiều thế lực đi nơi này, trong đó còn có rất nhiều Thái Cổ dị tộc, đến từ Thái Cổ Thần Sơn.
Như tộc Thôn Thiên Tước, tộc Bát Tí Kim Viên, đều có thiên phú dị bẩm, là chủng tộc cực kỳ đáng sợ.
Chuyện xảy ra bên ngoài, Cố Trường Sinh cũng không để ý.
Hắn đang nghiên cứu tờ Tam Thiên Đại Thế Kinh trong tay.
Quả nhiên giống như hắn phỏng đoán, áo nghĩa bản cổ kinh này không ở chỗ tự mình diễn hóa thế giới, mà ở chỗ câu thông với thế giới khác!
Trong lòng hắn có một suy nghĩ to gan.