1 tháng hơn hắn rời khỏi làng, tại rừng trúc trung tâm một thân thể bao quát toàn thân quang mang, thân thể cứng như bàn thạch, ngồi bất động lấy một thời gian dài. Hắn hút lấy lượng lớn linh khí nuôi dưởng toàn bộ thân thể. Không biết bao lâu hắn tiến tới, hắn còn một khoảng cách xa mới có thể đột phá lấy, vừa phải đột phá lấy Vương cấp thực lực cùng Đấu Sư cảnh Võ Hồn quả thật rất khó mà thành. Hấp thu linh khí cho hắn tăng cấp càng thấp, săn giết một vài đầu Hung Thú có thể gia tăng nhiều hơn thế nhiều a. Nhưng hắn đâu thể lảng phí thời gian.
Quan trọng lúc này hắn cần đẩy toàn bộ võ kỷ cùng công pháp đạt tới đại thành, tới lúc đó luyện cấp cũng không muộn. Hắn thương pháp hiện tại có thể xem như xuất quỷ nhập thần nhưng vẫn có quá nhiều hạn chế. Hắn tu luyện tựa như cảm giác nhanh chóng, muốn luyện thương pháp như hắn đâu chỉ phải gần 10 năm ít thiên kiêu không dành cả đời luyện lấy mà thành, thậm chí cả đời cũng không thể đạt tới này trình độ.
Đối với hắn mà nói, luyện thương tăng nhanh như diều gặp gió, khả năng cảm nhận rất chính xác, có lẽ vì hắn vi thương vi Hồn Hải, Hồn Hải càng lớn mạnh thì thương pháp hắn càng mạnh mẽ một dạng. Hắn nắm đầy đủ các yếu tố khác như thân thẻ mềm dẻo uyển chuyển, cự lực kinh người cùng khả năng quan sát tuyệt vời, có lẽ vì tại tầng 10 hoàn toàn chìm trong hắc ám mà hắn cảm giác tựa như nhạy bén hơn hẳn. Thậm chí hắn nhắm mắt cũng có thể tấn công mục tiêu một dạng.
Gần 1 năm kể từ lúc hắn thức tỉnh, thực lực hắn trong năm qua tăng trưởng không quá nhanh nhưng cũng đủ để hắn thoải mái ngao du. Với lượng linh khí hiện tại chí ít chỉ có bán Thánh cấp sinh vật cao đại đa số vẫn là cữu giai cùng Vương cấp. Mà Vương cấp Hung Thú đổ lại hắn không thể giết chết cũng có thể an toàn rời đi mà không quá nhiều tổn hại. Muốn một đầu Thánh cấp đi ra chí ít cũng phải tốn thên thời gian khoảng chừng 2 năm hơn nữa a. Cũng không quá gấp gáp, đối với hắn 2 năm đạt Đấu Hoàng cấp Võ Hồn chắc chắn được chưa kể hắn còn có thể đạt Vương cấp đỉnh phong thực lực đủ để miễu sát một đầu Thánh cấp sinh vật một dạng.
Thời gian đối với hắn mà nói không quá nhàn nhả, không một lần nhúc nhích, hơi thở trầm ổn đều đặn, không một lần thở dốc lấy khí tức cương ngạnh cùng thực lực hắn luôn đẩy tới đỉnh phong. Bề ngoài nhìn tu luyện khá thoải mãi nhưng trong Hồn Hải quang cảnh tựa như một tên điên, tạo thành gần 3 đầu phân thân trực tiếp ý thức hăn. Chỉ cần một sai sót nhỏ hắn có thể bị tẩu hỏa thậm chí còn bị ảnh hưởng ý thức sau này. Phân chia ý nghĩ ra làm hai đã khó muốn làm cũng không thể chứ nói gì tới làm ba. Đầu não con người làm sao có thể chịu đựng.
Một bên hóa thân tu luyện lấy bộ pháp, một thân tu luyện lấy thương pháp, một thân du luyện lấy đao pháp. Quá ngông cuồng. Phải gọi hắn quá tham lam a. Muốn cùng thời gian đột phá ba cái khó luyện võ kỷ. Có thể thành công hắn chắc chắn tương lai còn tạo thêm được nhiều thứ điên khác, không khéo sau này còn có sử sách ghi lại tên điên tu luyện một dạng a. Không biết hắn quá tự phụ hay quá tự tin nhưng quả thật cho dù tự tin tới đâu mà có thể duy trì liên tục ý thức thành nhiều phần điều khiển, chưa kể lượng ý thức mà một hóa thân nhận lấy đâu chỉ gấp nhiều lần, não bộ làm sao có thể chất chứa hết một dạng. Không biết hắn có sử dụng bí pháp một trong.
Linh khí hình phễu liên tục rót xuống người hắn như thác đổ, phạm vi bán kính gần 3 dặm bị hắn kéo lấy linh khí hao hụt thấy rõ. Vòng xoáy Hồn Hải ngày một tăng lên lúc trước phạm vi chỉ hơn 4 trượng nay đã lên tới gần 6 trượng. Hồn Hải cần đạt tới 10 trượng lớn mới có một lần thuế biến, Võ Hồn tấn cũng vì thế mà tấn cấp. Hồn Hải ngưng tụ càng rộng lớn vượt quá 10 trượng khả năng cao thực lực về sau càng tăng mạnh. Hắn đạt tới Đấu Võ cảnh cùng chỉ 20 trượng lớn Hồn Hải mà thành, lúc này nghĩ lại cảm giác tựa như có chút hối hận, phải biết hắn có thể ngưng kết càng mạnh phải hay. Hiện tại mới nhận thấy có chút muộn.
Đâu thể mãi quan tâm quá khứ hắn, chỉ cần quan tâm thực tại a. Không thể duy trì thực lực đỉnh cấp một cảnh giới lớn nhưng những cảnh giới sau phải đủ cường đại để bù lấy thiếu hụt. Hồn Hải đâu đễ ngưng tụ tới vậy, tỷ lệ 1/1000 linh khí. Chưa kể hắn còn chia Hồn Hại lấy làm ba để tiện tu luyện chí ít tỷ lệ lúc này phải 1/3000 lớn a.
Không biết tại đây bao lâu, hắn thân thể tựa như hóa đá một dạng, một lớp mỏng màu đỏ ngọc thạch khảm hình người một dạng, mái tóc hình thác nước đổ xuống, hai mắt nhắm lấy, tựa như được vị nghệ nhân nào đó tạo nên. Khí tức hắn lúc này hoàn toàn tan biến, hơi thở cũng không còn một dạng. Người đi qua không nghi ngờ chắc chắn ngọc tượng mong muốn mang về cầu phúc.
Thân thể hắn tựa như hóa ngọc nhưng đó cũng chỉ là dấu hiệu công pháp hắn tiến triển mà thôi, màng mỏng đỏ ngọc cũng chỉ là do màng sương máu tích tụ lâu ngày cô đọng lại dính trên thân thể.
Thời gian qua rừng trúc cũng có biến hóa, lượng linh khí kéo tới quá lớn không hấp thu hết toàn bộ đều tản ra nuôi dưởng lấy, lối đi vào nhỏ hoàn toàn bị che lấp, từ phía bên ngoài không tài nào mà tiến vào, tựa như mê cung một dạng. Thân cao gần 20m lớn chừng quả banh nhỏ thân thể, tiếng rào rạc phát lên thanh âm vui tai gió thổi tới. Loại trúc này không giống bình thường, nhìn qua màu xanh ngọc bích rất mê người nhưng muốn đốn hạ nó chí ít cần tôn thời gian, đúng thế thân cây tựa như có một lớp quang mang mỏng che lấy tựa như bảo vệ rất rắn chắc.
Ngay lúc này tại phía thôn làng, đám người cũng không phải thoải mái. Từ lúc Phong Thần bế quan cầu đột phá đám người cũng không thể thua thiệt hơn, từng cuốn võ kỷ toàn bộ đưa ra tới. Đủ mọi lứa tuổi giới tính đều quyết tâm luyện lấy. Thực lực bọn họ quả thật đã chửng lại một hồi lâu, muốn tồn tại cùng rời khỏi chổ này chí ít thực lực phải đủ để đối đầu Vương cấp Hung Thú có thể.
Thôn làng lượng Võ Hồn không quá khác biệt đa số đều là Đại Đao cùng Mâu, còn các loại khác chỉ có rải rác một vài cái. Võ kỷ lưu lại cũng chỉ có hai cái Võ Hồn chính còn lại ghi chép quá ít không quá tốt tu luyện.
Cả nhà Thuấn Thiếu Thiên cũng vậy, trên dưới đều dùng lấy Võ Hồn Đại Đao. Loại Võ Hồn này quả thật đâu phải yếu, sát thương gây ra cực lớn cùng độ sắc bén có thể xuyên qua lớp phòng ngự Hung Thú, rất hữu ích vì thế mà nhiều người hướng tới. Tiếp đến Xà Mâu cảm giác nhẹ nhàng rất uyển chuyển được sử dụng nhiều trong phục kích bẩy rập. Trường kiếm quá mức thiếu hụt, muốn phá bỏ phòng ngự đâu chỉ rất khó, chỉ số ít người không thể ngưng tụ lấy hai cái kia mới hướng tới. Tiếp đến trường thương, thương pháp tại đây thiếu hụt đáng kinh ngạc, cũng chỉ có một hai cái Võ Kỷ không đủ để tu luyện nên không một ai hướng tới.
Không biết trải qua bao nhiêu kỷ nguyên nhưng từng loại Võ Hồn có thể phân chia theo nhiều dạng. Sát thương lớn, đa dụng, phòng ngự, tốc độ, tấn công tầm xa, hỗ trợ. Tùy vào từng người mà hướng tới một loại, khả năng mang lại lớn nhất chủ yếu là do Hồn Hoàn mang lại cùng thuộc tính quyết định. Tỷ như Phong Thần hắn hướng tới đa dụng phần lớn, mọi thứ rất cân bằng một dạng.
Trong thư phòng có ghi chép lấy từng loại Võ Hồn đỉnh cấp một trong cùng rất nhiều thuộc tính, Phong Thần cũng chỉ tầm trung mà thôi.
Võ Hồn công kích sát thương lớn Đại Đao, Chùy,… một dạng. Trong chiến đấu mạnh nhất cũng chỉ có thương được đánh giá rất cao, đâu chỉ toàn diện chỉ số, rất linh hoạt. Cũng vì lý do thế mà hắn chọn lấy tu luyện. Võ Hồn tu luyện tới đỉnh cao phong độ đâu chỉ cường đại thực lực, mỗi loại đều có khả năng riêng biệt, tùy mục đích hướng tới.
Ngay lúc này tại trong biệt viện Thuấn Thiếu Thiên tu luyện lấy tới mức cạn kiện Hồn Hải cũng chỉ còn lại vài thành thực lức dốc sức chép lấy bộ võ kỷ mà Phong Thần truyền tới hướng mọi người tu luyện. Đám người nhận lấy rất kinh ngạc, đâu chỉ bộ võ kỷ cực mạnh đám người lần đầu có được. Chưa vì thế mà vui mừng, một tháng mà tiến triển không nhiều cũng chỉ sơ thành tiểu cảnh giới nhỏ mà thôi không đáng nhắc tới.
Đám người Thuấn gia tựa như tu luyện nhanh nhất, Thuấn Thiếu Thiêu đạt tới sơ thành một cáu cảnh giới nhỏ hơn hẳn đám người. Đâu thể vì thế mà tự đại, mục tiếu hắn hướng tới là người mà hắn nhận làm sư, chưa đạt tới đó hắn chắc chắn không dừng lại. Khung cảnh hắn nhìn thấy không thể quên, cảm giác in sâu tới mức đêm mộng hắn bắt gặp, cảm giác sởn gai ốc.
Phong Thần rời đi một thời gian dài như vậy nhưng đám người cũng không lấy làm lo lắng, thực lực của hắn đâu yếu như đám người, đi ra ngoài chắc chắn yên ổn, chưa kể hắn bế quan cầu đột phá chỉ cần không gặp chuyện phiền phức gián đoạn không đáng lo.
Bán Nguyệt Đao!
Cái võ kỷ đầu tiên tưởng chừng dễ luyện nhưng cũng chỉ có chút ít tiến triển, ước chừng khoảng vài năm hơn đám người mới giám chắc chứ chưa nói tới đại thành võ kỷ. Đối với Thuấn Thiếu Thiên lão sư hắn như một thần tượng mà hắn mong muốn.
Từng thanh âm xào xạc vang lên tựa như không khí bị cắt đứt một dạng, lưỡi đao to bản liên tục quét qua, kết hợp cùng bộ pháp mới thực sự khó, chỉ có thể quen lấy mới dễ dàng. Bộ pháp quá nhanh cùng võ kỷ tốc độ quả thực không cân xứng, rất khó để đánh trúng mục tiêu. Thuần Thiếu Thiên hắn trước giờ tu luyện đao pháp chỉ có võ kỷ, bộ pháp hắn lần đầu tiếp cận, chưa kể hắn còn phải kết hợp lại mới mang lại uy lực cường đại. Cảm giác hai chân như muốn rụng rời, áp lực quả thực quá lớn, thân thể dường như chịu đựng không nổi. Cường độ cơ thể hắn quá mức yếu đi. Có thể có một bộ luyện thể pháp chắc chắn gia tăng đáng kể. Nhưng đâu thể có, thư phòng không có lấy một cuốn chứ nói gì tới tu luyện. Cũng chỉ có thể cố gắng đợi tới lão sư hắn chấp nhận có thể.
Đâu thể vì chút cảm giác rụng rời mà làm chấm tiến độ, hắn tại biệt viện ngoài sân lớn. Hai tay liên tục thi triển hướng tới một cách thuần thục nhất, hai chân vẫn cứ thi triển từng bộ pháp, cố gắng kiềm hãm tốc độ, muốn công kích ăn khớp chí ít cần phải làm quen dần a.
Phía xa cha hắn cũng không khác là bao cho dù đạt Đấu Sư cảnh một trong cảm giác cũng quá chật vật. Quá mức ảnh hưởng, hắn mặc dù săn giết rất nhiều đầu Hung Thú nhưng củng chỉ công kích suồng sả mà thôi đâu có thứ gì khác ngoài cự lực từ tay phát ra.
Mẹ ta ơi!
Quá khó luyện a!
Cảm giác có chút cảm thán trong lòng, lần tới có dịp có thể nhờ tới vị kia có thể a. Tiến triển như vậy quả thật khiến người ta thất vọng.
Từ khi Phong Thần hướng tới, ngôi làng tựa như thay đổi một cách chóng mặt, chưa kể vị kia đối nhân xử thế quá mức đáng kính, không vì thực lực mà xem trọng, đây là điều mà đám người ngưởng mộ. Thực lực mạnh mẽ nhưng không phô trương.
Quá thần tượng a!
Tiếp xúc không lâu nhưng ảnh hưởng mang tới quá mức kinh người, từ một nơi chỉ biết săn giết lấy Hung Thú mà không quá chú trọng tu luyện lúc này hoàn toàn thay đổi. Tu luyện rất chuyên tâm không kể ngày đêm, thậm chí không một miếng thức ăn vào bụng, linh khí nuôi dưởng mà thôi. Tới khi cơ thể không thể chịu đựng mới dừng lại cảm giác.
Một tháng thời gian, đám người tựa như có tiến triển lớn, rất nhiều hậu bối thực lực gia tăng mạnh, tựa như đạp phá gông cùm tiến tới. Hầu hết đám người đều đạt tới Đấu Võ cảnh một trong, Đấu Sư cảnh có chút tiến triển nhưng tương đối chậm. Có lẽ đám người thu lấy rất nhiều Hung Thú thịt nên tích trử rất nhiều linh khí trong cơ thể một dạng, tới lúc bùng nổ hướng tới.