Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 56 - Chân Vương Một Đòn

Người đăng: Phidaonhan

Cự quyền như núi đổ sập xuống, mang theo tiếng gió rít gào, bao trùm lấy Khương Ly đỉnh đầu.

Ầm

Nắm đấm mặc dù to lớn cồng kềnh nhưng tốc độ lại nhanh chóng vánh, nháy mắt cùng lâu thuyền va chạm, lâu thuyền tựa hồ một tấm vải rách bị tầng tầng đánh nát tươm. Bao nhiêu phòng hộ trận pháp, trận văn chưa kịp lóe sáng phát huy tác dụng đã ảm đạm phai mờ, có thể so sánh mới tứ chuyển võ khí cứng rắn lâu thuyền chia năm xẻ bảy, cú đấm thậm chí đâm xuyên mặt mặt đất, tạo thành một cái hố đường kính mười trượng, sâu vài trượng.

Mà theo thuyền lớn bị đánh nát, cường đại trùng kích từng vòng khuếch tán, mang theo mảnh bụi bắn phá ra xung quanh, đem phạm vi vài dặm mặt đất tan tác, gần kề mấy tòa lâu thuyền cũng bị thổi tung bay. Cát bụi theo đó kịch liệt cuồn cuộn, che khuất bầu trời.

To lớn quái vật vẻ mặt lộ ra một tia đắc ý cười lạnh.

Gã tu luyện môn này Pháp Thiên Tượng Địa bí thuật, mỗi lần thi triển chính là nhân tộc Nhị Phẩm Chân Nhân không dùng Chân Thân, cũng khó lòng ngăn cản.

Nhưng sau một khắc, lông tóc rậm rạp khuôn mặt liền ngưng kết, to như ống cống hai mắt không thể tin được nhìn xuống phía dưới.

Nắm đấm của gã vậy mà không chạm đất, tựa hồ có một thanh đinh sắt đang chống đỡ lấy, nhìn kỹ, chỉ thấy Khương Ly khí định thần nhàn đứng đó, bàn tay nâng cao quyền đối quyền chống đỡ lấy tay gã, một bộ cử trọng nhược khinh bộ dáng.

Không chờ gã kịp phản ứng, Khương Ly hời hợt há mồm thổi, một luồng màu đen rừng rực cháy ma diễm từ trong miệng tràn ra.

Chốc lát bao bọc lấy cả bàn tay, lan tỏa dần lên toàn thân.

Ma hỏa này nhiệt độ cực cao, vừa chạm liền đốt trụi lông, bỏng da thịt, chui vào trong xương cốt, cháy âm ỉ, để quái vật không khỏi kêu gào đau đớn, lùi vội về sau, vung vẩy tay chân muốn dập lửa.

Khương Ly lắc người nhảy ra khỏi hố, thân hình hóa thành kim quang, theo đầu gối, nhảy lên hông, lên vai, cuối cùng nhảy thẳng lên đầu quái vật.

Đốc kiếm thật cao hướng đỉnh đầu mạnh mẽ đâm xuống, ngập cán.

Gào

To lớn quái vật gào lên đau đớn, hóa thân Pháp Thiên Tượng Địa da dầy thịt béo, nhưng bị đâm trúng hiểm yếu vị trí, để gã đầu óc ong ong, vung vẫy đầu gầm rú.

Hai bàn tay to như hai mái nhà hướng đỉnh đầu chụp lấy chụp để, muốn bắt lấy Khương Ly. Nhưng mà, Khương Ly thân hình tựa hồ cá chạch, hết nhảy chỗ này đến chỗ khác, Thương Mang Cổ Kiếm cũng không ngừng nghỉ, đem quái vật thân thể chém lấy vô số vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.

Gào gào gào

Quái vật trúng chiêu liên tục, càng thêm điên cuồng, nắm đấm vung lung tung, khiến vốn tả tơi mặt đất thủng thành từng lỗ như tổ ong vò vẽ.

“Toái Địa”

Khổng lồ quái vật thực sự bị chọc điên, bỗng nhiên ngửa đầu vỗ ngực gầm thét, hướng mặt đất đấm một cú trời giáng. Ngàn trượng mặt đất bị đấm rạn, đất đá bị vẩy lên cao, lại tạo thành một mảnh bụi mù.

Đang bay nhảy Khương Ly bỗng nhiên cảm giác quanh thân thiên địa chấn động, dư kình ép tới không thở nổi, muốn trốn đi nhưng quanh thân tựa hồ có một luồng trọng lực muốn đem hắn hút trở về.

Hắn hai mắt lấp lóe, quấn lên bất diệt chân ý, thân hình không chạy mà lần thứ hai xông thẳng về phía quái vật đỉnh đầu.

Cổ Kiếm ra khỏi vỏ, lần nữa hiển hiện một đầu ma giao muốn đâm mù quái vật hai mắt.

Khổng lồ quái vật làm sao để hắn vừa ý, nghiến răng kèn kẹt, hai tay mãnh liệt vỗ vào nhau, tựa như đập muỗi như thế, muốn chụp chết hắn.

Khương Ly lại tựa hồ biết trước, xảo diệu tránh né, kiếm khí không chậm đã đâm trúng quái vật mắt trái, lực trùng kích đem quái vật đánh bật ra xa, rơi xuống bụi mù mặt đất.

Nháy mắt, từ bụi mù bên trong, Lực Tôn phi mình bắn ra, nhưng thân hình đã không có như trước nhanh chóng, hắn sắc mặt nửa bên phải trắng bệch, nửa bên trái máu chảy ròng ròng, tròng mắt bị đâm thủng, toàn thân lít nhít vết thương, máu tươi sền sệt chảy ra.

Phốc!

Lực Tôn phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhưng lập tức cắn răng, lật tay lấy ra một miếng trắng hếu xương cốt, phía trên khắc vô số rậm rạp chằng chịt cốt văn, phức tạp vô cùng, tản mát ra mãnh liệt Kiếp Mang.

Lực Tôn trong miệng lẩm bẩm như đọc thần chú, ngưng tụ còn sót lại trong hắc tinh Kiếp lực, liền muốn đem miếng xương kích phát.

Chỉ là đúng lúc này, ánh mắt của gã bỗng chốc tối sầm lại, khi mở ra đã thấy mình đầu một nơi người một nơi.

Mà Khương Ly thân ảnh chẳng biết lúc nào đã đứng ngay sát gã, màu đen cổ kiếm vẫn tà tà nhuốm máu.

Lực Tôn chưa chết hẳn, hai mắt trợn trừng trừng, bên tai nghe vang vọng tiếng thì thầm:

“Người chết thì không cần biết quá nhiều”

Khương Ly từ Lực Tôn trên tay cầm lấy miếng xương cốt, lại từ trong ngực áo gã lấy ra một tấm da dê, ngắm nghía đôi chút sau đo cất vào túi trữ vật, sắc bén ánh mắt dò xét về phía không trung đang cùng Hoàng cung phụng triền đấu da đen Kiếp Tôn, tên da đen Kiếp Tôn này lập tức cảm giác sống lưng lạnh ngắt, tựa hồ hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm.

Gã nãy giờ cùng trước mặt Nhị phẩm Chân Nhân lão giả triền đấu, mặc dù sử dụng Nhiên Huyết bí thuật, nhưng cảnh giới vẫn là có khoảng cách đấy. Bị lão giả điên cuồng công kích, gã đã vết thương chồng chất, há có thể ngăn trở thêm tên áo trắng thanh niên kia cùng nhau vây công?

“Trốn, nhất định phải trốn, tòa phá thành này bỏ cũng được, bổn tôn trước hết cần giữ tính mạng, trốn về Trường Lưu thành, rồi mưu đồ tiếp”

Da đen Kiếp Tôn tâm tư lung lay, ý định chạy trốn, nhưng hơi sơ sẩy, bị Hoàng cung phụng bắt lấy thời cơ, một thanh ba thước trường đao chém vào đỉnh đầu, óc vấy ra, chết queo tại chỗ.

Chiến cuộc lần thứ hai biến hóa.

Nhân tộc cao tầng chiến lực vẫn còn nguyên vẹn, mà Kiếp tộc bên kia đã chết mất ba người, còn lại một gã Nhị Tinh, bốn gã Nhất Tinh, đều mang trên mình không đồng nhất thương thế.

Phía dưới, Võ giả đại quân cũng chiếm thế thượng phong, đem Kiếp quân ép lùi sát tường thành. Đại chiến cho đến lúc này, cơ bản sắp phân ra thắng bại.

Đang bị Việt quốc quốc quân đè lên đánh áo xanh lão giả lộ vẻ đắng chát, nơi nào không biết tình thế hiện tại.

“Đáng hận, tất cả Kiếp Tôn không ham chiến, cho bổn tọa trốn một cái là một cái”

Lão vừa gắng sức phòng thủ, một bên hét to, hai mắt chợt lạnh lẽo.

“Tưởng rằng đã dành thắng lợi hay sao. Để bổn tọa cho các ngươi nếm thử, Kiếp Vương đại nhân một đòn lực lượng”

Lão giả vung tay cùng Trần Hưng Đạo hữu chưởng đối đầu, mượn lực bứt ra đằng sau, khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng cười, ngón tay điểm giữa ấn đường màu đỏ phù văn.

Mà một luồng màu máu bạo ngược khí tức, lập tức tản ra, khiến nhân tộc đám cao thủ biến sắc, ngay cả vẫn luôn bình thản Hưng Đạo quốc chủ cũng vẻ mặt ngưng trọng.

“Mau lùi về sau, đây là Kiếp Vương một đòn”

Trần Hưng Đạo hô lớn, hai tay giang rộng, quanh thân hỏa diễm lan tràn, lần nữa hình thành một vành đai lửa, bao trùm nhân tộc võ quân, muốn cứng rắn chống đỡ đòn công kích này.

Chín vị Nhân Tộc Chân Nhân thì xoay người bay lại hỏa diễm kết giới phía sau, ngưng tụ chân lực thi nhau gia cố.

Nhưng đột nhiên, một luồng màu vàng ánh sáng lóe lên, Khương Ly chân đạp túng địa kim quang đã chạy đến Hưng Đạo quốc chủ trước người, đối mặt với đạo kia đánh tới Kiếp thiểm không hề sợ hãi.

Từ túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ ngọc, bóp nát.

Từ trong ngọc giản hóa thành một cái to lớn quỷ trảo, mang theo nhàn nhạt Ám chân ý, hướng to lớn kiếp thiểm vươn tới. Hai đạo công kích giữa không trung va chạm, ầm ầm chấn động, san bằng một nửa tòa thành.

Dư lực đánh nát vành đai lửa, Trần Hưng Đạo cùng như mấy vị Chân Nhân cùng nhau bị đánh bạt ra xa.

May thay, Kiếp Tôn đòn công kích được hóa giải.

Toàn trường võ giả, kiếp tộc đều kinh ngạc ngây người, Khương Ly thế mà đồng dạng nắm giữ Chân Vương một đòn thẻ ngọc.

Hai đạo công kích va chạm, nổ vang về sau, dần dần tan rã, để lại một cái phương viên vài dặm hố to, nhàn nhạt máu tươi thấm nơi mặt đất.

Mà khiếp sợ nhất chính là áo xanh lão giả.

“Ngươi là ai, ngươi thế mà nắm giữ Chân Vương công kích lá bài tẩy”

“Hắn là ai ngươi không cần biết, nhưng các ngươi, hôm nay tất cả phải chết, toàn quân xuất kích diệt trừ kiếp tộc”

Trần Hưng Đạo thu hồi biển lửa, thần hình lần thứ hai vọt tới, long chưởng đánh ập vào lão giả trước ngực. Ầm

Lão giả bị bất ngờ, chính diện trúng chiêu, bay ra xa, rớt xuống mặt đất, toàn thân xương cốt vỡ vụn, ngũ tạng câu phần, sinh mạng ô hô.

Còn lại Chân Nhân cao thủ cũng vội vàng đuổi theo bỏ trốn Kiếp Tôn, dự định chém tận giết tuyệt.

Lăng Vân thành đại chiến đến đây coi như kết cuộc đã định, còn sống sót mấy vạn Kiếp binh cũng bị võ giả đại quân tàn sát không còn.

Khương Ly không tiếp tục tham gia đuổi bắt mà lẳng lặng leo lên môt cái chiến thuyền, kiểm kê chiến lợi phẩm.

Bình Luận (0)
Comment