Huyền Môn Phong Thần

Chương 244

Nhiếp Linh Cầm Nã Pháp, môn thần thông Đồ Nguyên đã nỗ lực tu luyện từ khi còn chưa kết Kim Đan, chuyên nhiếp tất cả linh loại, gồm cả thần hồn.

Lúc này, chiêu chức ấy hắn dùng mang theo vô tận uy nghiêm và hung ý.

Đoàn Loan cảm giác được một trảo này của Đồ Nguyên rất đáng sợ, nhưng đồng thời sự giận dữ trong hắn cũng đang sôi trào mãnh liệt. Người ngoài cho rằng hắn luôn lưu luyến Vạn Hoa lầu, cho rằng hắn chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, không thèm để ý ánh người khác nhìn vào, nhưng thực ra hắn vô cùng kiêu ngạo.

Phần lớn những người kiêu ngạo, thường thường làm gì có thứ đáng để họ phải để tâm.

Đoàn Loan là một người như vậy, ngày thường luôn trong bộ dạng bất cần đời, thấy ai cũng chỉ cười cười, bởi vì nội tâm hắn chân chính kiêu ngạo, không thứ gì đáng để tâm, cái gì cũng không cần.

Nhưng khi hắn gặp chuyện này, hắn lại càng giận dữ, Đồ Nguyên lại dám chủ động ra tay với hắn, hắn cảm thấy nhục nhã.

Hắn không hề né tránh, nâng tay tung chưởng nghênh đón, là một tu sĩ Nguyên Thần Pháp Thân, hắn không cho phép bản thân tránh né.

Bàn tay hắn sáng lên, nhấp nháy ánh bạc, tay trông như ngọc.

Va chạm với bàn tay Đồ Nguyên.

Một chưởng này không phải Đoàn gia Cấm Linh Võng, mà là pháp môn hắn tìm thấy trong một khu thần vực, tên là Thần Ngọc Thủ.

"Hô..."

Trong hẻm nhỏ, gió lớn nổi lên.

Đồ Nguyên cảm giác như ngón tay găm vào ngọc đá, không có sinh mệnh, căn bản là không bắt được nửa điểm thần hồn linh ý.

Có chút cảm tưởng, cái kia Ngọc thủ, như vạn pháp không dính.

Đoàn Loan nửa bước cũng không lùi, nhưng vì vậy hắn lại cảm nhận được uy áp linh ý như sóng xô cuồn cuộn ập đến.

Tu sĩ Nguyên Thần Pháp Thân, tiến một bước là độ một kiếp, mỗi kiếp là một tầng, mỗi tăng một tầng, chủ yếu là ý niệm tăng lên, mà Đồ Nguyên mượn nhờ linh ý Thánh kinh, khiến thần niệm Đoàn Loan tán loạn, trong thoáng chốc không cách nào tiếp tục thi triển pháp thuật.

Bản ngã ý thức của Đồ Nguyên, dưới một chưởng này cũng lung lay sắp đổ. Nhưng hắn biết, ngay lúc này nếu hắn có chút buông lỏng, hắn sẽ không thể nào tiếp tục liên kết với tòa Thánh kinh thành này.

Vì vậy hắn tiếp tục thu liễm tâm thần, tập trung ý niệm.

Trong lòng nghĩ: "Ta không thể buông lỏng, chỉ hơi chút buông lỏng sẽ phải chết ở chỗ này, còn rất nhiều địa phương ta còn chưa được đến xem, thần quốc bên ngoài bầu trời kia, ta không thể cứ như vậy chết..."

Trong tích tắc đó, hai mắt hắn nhắm lại, mi tâm bừng sáng.

Đỉnh đầu phía trên con hẻm bất chợt xuất hiện một vầng trăng khuyết.

Ánh trăng chói lọi, xuất hiện trong nháy mắt đó, toàn bộ hẻm nhỏ sáng trưng, sương mù dưới ánh trăng cũng bị xua tan.

Người xung quanh còn đang kinh ngạc không biết ánh trăng xuất hiện từ bao giờ, vừa mới ngẩng đầu nhìn, đã thấy ánh trăng rụng xuống.

Ánh trăng rơi vào hẻm nhỏ, lập tức có người đuổi theo nhìn, chỉ chứng kiến một bộ thi thể.

Thi thể kia đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi lênh láng trên mặt đất.

Trừ những thứ đó ra, không còn ai khác.

Người kia là ai, bị ai giết?

Vầng trăng vừa nãy là thế nào, trong đám bất chợt có người chỉ vào cái đầu lăn trên mặt đất nói: "Đây không phải là vị kia, Đoàn Loan của Đoàn gia sao?"

"Đúng vậy a, thật sự là hắn, nhưng mà hắn là Nguyên Thần Pháp Thân, ai giết hắn?"

Không có ai biết, có người đang ánh trăng vừa nãy từ đâu xuất hiện, lại đã đi nơi nào.

Lúc này Đồ Nguyên đầu đau như búa bổ, như sắp nổ tung.

Hắn rất muốn ngủ một giấc, nhưng hắn biết, hắn phải tránh xa con hẻm kia càng xa càng tốt.

Trước mắt hắn là một cánh cửa, hắn đẩy cửa đi vào, sau đó liền ngất đi.

Khi hắn tỉnh lại, đã là ba ngày sau, hắn phát hiện mình nằm trên giường. Trong mắt chứng kiến, thấy một cái màn, một cái chăn đỏ, gối dưới đầu có hương thơm nhàn nhạt.

Xuyên qua màn chứng kiến căn phòng nhỏ thật tinh xảo.

Bàn, ghế dựa, trên bàn một bộ ấm sứ vân văn, vách tường treo một bức họa, bức họa vẽ hoa cỏ, còn có một bức họa vẽ một nữ tử ngồi dưới tàng cây gảy đàn.

Cạnh bức họa treo một cây sáo, một cánh cửa sổ, cửa sổ được chống bởi một thanh gỗ xanh, hơi mở, có thể nhìn được bên ngoài là một cái sân, nắng chiếu trên sân tươi sáng, hoa cỏ rậm rạp.

Mắt nhắm lại, cảm thụ thân thể chính mình, trừ bỏ tinh thần vô cùng suy yếu, thân thể không có vấn đề gì. Mặc dù như thế, nếu lúc này muốn tranh đấu với người khác, Đồ Nguyên lại không cách nào thi triển pháp thuật, cho dù miễn cưỡng thi triển, pháp thuật cũng sẽ vô cùng yếu ớt.

Tiếng bước chân vang lên, hai tiếng bước chân, từ phía xa đến gần, từ ngoài sân, cửa gian phòng mở ra, hai nữ tử đi vào.

Một người bưng mâm gỗ trên tay, người còn lại đem theo y phục.

Nữ tử bưng mâm gỗ đặt tại trên bàn, sau đó đi tới bên giường, vén màn lên.

"Ô, tỉnh, tiểu thư, hắn tỉnh."

"Tỉnh?"

Thanh âm của nha hoàn thật giòn, có vẻ vội vàng. Thanh âm của vị tiểu thư nhẹ nhàng, từ tốn.

"Đúng vậy a, tiểu thư, mau đến xem." Nha hoàn ngoắc ngoắc tay gọi tiểu thư tiến đến, thoạt nhìn quan hệ các nàng vô cùng thân mật.

Đồ Nguyên không nhớ rõ sao mình được mang đến đây, tất nhiên sẽ không biết hai nữ tử này.

Hắn ngồi dậy, nha hoàn lập tức định đỡ, đương nhiên, Đồ Nguyên cũng không cần, hắn không đến mức yếu ớt đến vậy.

Vị tiểu thư kia đi đến bên giường, nàng cũng không phải quá xinh đẹp, làn da rất đẹp, đôi mắt hơi nhỏ, trên mặt còn có vài vết sẹo.

Trên đời này, người bình thường có sẹo thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu là một vị tu sĩ trên mặt còn có vết sẹo thì rất là bất thường. Hơn nữa, Đồ Nguyên còn nhận ra vết sẹo kia cũng không bình thường, mà hẳn là một loại nguyền rủa.

"Ngươi đã tỉnh?" Vị tiểu thư nói, âm thanh vẫn như cũ, nhẹ nhàng, từ tốn.

"Cảm ơn, cảm ơn các ngươi đã cứu ta." Đồ Nguyên nói.

Vị tiểu thư mỉm cười, Đồ Nguyên phát hiện nàng có hàm răng rất đẹp, trắng tinh, gọn gàng.

"Ngươi cũng không có tổn thương gì, chỉ có tinh thần suy yếu mà thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt lên, việc này chẳng đáng gì." Tiểu thư ôn nhu nói.

"Xin hỏi cô nương phương danh?" Đồ Nguyên hỏi.

"Ngươi vừa tỉnh dậy đã hỏi tên người khác, đây là thực không lễ phép nha." Nha hoàn nói oang oang.

Đồ Nguyên thấy được trong mắt hai nữ tử đều có ý cười, dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, hắn không khỏi vuốt vuốt lông mày.

"Ta gọi là Đoàn Thanh Lôi, nàng kêu Tiểu Trúc." Vị tiểu thư nói.

Đồ Nguyên gật đầu định hỏi thăm, nhưng lại nghĩ đến họ Đoàn. Hắn không biết mình có nên giới thiệu tên mình cho họ hay không, vạn nhất bọn họ người Đoàn gia, vậy tên mình có lẽ bọn họ cũng có biết.

Thế nhưng lúc họ đang nhìn chăm chú vào hắn, hiển nhiên đang chờ Đồ Nguyên giới thiệu tên mình.

"Ta, ta gọi là Phạm Tuyên." Đồ Nguyên cuối cùng quyết định không nói cho nàng biết tên thật mình.

"Nha." Nha hoàn giống như cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Phạm tiên sinh, ngươi đói bụng không, ăn một chút gì đi." Đoàn Thanh Lôi nói: "Tiểu Trúc, đi bưng cháo đến."

Tiểu Trúc rất nhanh rời đi, chuyện Đồ Nguyên muốn biết nhất chính trận chiến trên bầu trời Thánh kinh thế nào.

"Phạm tiên sinh, chắc ngươi không phải người trong Thánh kinh a." Đoạn Thanh Lôi từ tốn hỏi.

Đồ Nguyên gật gật đầu, nói: "Ta không phải người ở Thánh kinh."

"Hơn nữa, Phạm tiên sinh ngươi hẳn cũng không phải người của Khổng Tước vương triều." Đoạn Thanh Lôi lại hỏi.

Đồ Nguyên có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ người khác nhận ra hắn không phải người Thánh kinh là bình thường, nhưng không ngờ tới lại bị người nhận ra không phải người của Khổng Tước vương triều.

"Như thế nào nhận ra được?" Đồ Nguyên hỏi.

"Cái này cũng không khó đoán, bởi vì ngươi giết Đoàn Loan, hơn nữa ngươi cũng không phải Phạm Tuyên, ngươi là Đồ Nguyên, Đoàn Loan là ca ca của ta."

Thoáng chốc, Đồ Nguyên thấy được sát khí trong mắt nàng.
Bình Luận (0)
Comment