Huyễn Phượng Khúc

Chương 15

Hàn Việt Phong cùng bọn Hàn Nhật đã an toàn trở về Hàn quốc. Vì việc liên minh thất bại, Hàn Đằng vô cùng bực tức và không ngừng trách móc Hàn Việt Phong.

Hàn Việt Phong cũng chẳng thèm để ý, sau khi gặp Hàn Đằng xong thì trở về Việt vương phủ.

Ngồi trong mã xa không ngừng lắc qua lắc lại, Hàn Việt Phong nghĩ đến Tô Thiếu Vân vẫn còn kẹt lại nơi phương xa mà trong ngực nhói đau. Vốn hắn muốn tranh thủ đoạt Thái tử vị, nhưng bây giờ kế hoạch đành phải cải biến.

Suy nghĩ một chút, Hàn Việt Phong gọi: “Hàn Nhật”

Ngồi bên ngoài mã xa, Hàn Nhật tựa đầu vào tấm rèm che, hỏi: “Chủ tử, có chuyện gì?”

Hàn Việt Phong ghé vào tai hắn nói nhỏ, một lúc sau, Hàn Nhật nói: “Đã biết, ta lập tức làm ngay”

“Ân”

Hàn Nhật xuống khỏi mã xa, trong chớp mắt liền biến mất ở trên đường

Hàn Nguyệt tuy cảm thấy kì quái nhưng cũng không dám hỏi cái gì, tiếp tục điều khiển xe ngựa quay về Việt vương phủ.

Trong số các phi tần của Hàn Đằng, tối được sủng ái là Chiêu Cơ. Mỗi khi có thời gian rãnh Hàn Đằng đều ở cùng một chỗ với nàng.

Hôm nay, Hàn Đằng phải vào triều sớm, Chiêu Cơ ngủ thêm nửa canh giờ nữa rồi rời giường.

Gọi tỳ nữ giúp nàng rửa mặt chải đầu, tỳ nữ một bên thay Chiêu Cơ chải đầu, một bên nói: “Nương nương, vừa nãy Tam hoàng tử sai người đem đến một hộp ngọc , nói là cố ý mang từ Triệu quốc về để tặng nương nương a”

“Ta đã biết” – Chiêu Cơ bình thản nói

Chờ tỳ nữ đã lui khỏi, Chiêu Cơ cầm hộp ngọc lên mở ra, từ trong hộp lấy ra một chiếc trâm cài tinh xảo, sau đó khai mở đáy hộp, dưới đáy hộp là một mảnh giấy nhỏ.

Chiêu Cơ mở mảnh giấy ra đọc vài lần, sau đó đưa mảnh giấy vào hỏa lò nhỏ bên cạnh đốt. Nhìn mảnh giấy dần hóa thành tro tàn, trên mặt Chiêu Cơ bỗng nhiên lộ ra thần sắc kì quái.

Sau khi hạ triều, Hàn Đằng nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung của Chiêu Cơ

“Thế nào rồi, Hoàng thượng?” – Chiêu Cơ quan tâm hỏi

“Còn không phải là do việc lập Thái tử sao.” – Hàn Đằng ngồi phịch xuống ghế, hừ mũi

“Không phải Hoàng thượng đã quyết định lập Đại hoàng tử làm Thái tử sao? Vì sao vẫn còn phiền não?”

“Quả nhân sớm muộn cũng bị hắn làm cho tức chết!” – Hàn Đằng tức giận nói

“Đại hoàng tử làm việc gì khiến người tức giận sao?” – Chiêu Cơ bất động thanh sắc hỏi

“Ta hôm nay tuyên bố lập hắn làm Thái tử, ai biết được toàn bộ đại thần đều phản đối”

“Nguyên lai Hoàng thượng tức giận là vì việc này”

“Ta không phải vì…việc này mà tức giận, mà là vì những phản đối đại thần nói tên nghịch tử này làm một số chuyện không cần thiết” – Hàn Đằng đau lòng: “Ta vốn không tin, nhưng các đại thần xuất ra căn cứ chính xác khiến ta không thể không tin tưởng. Nghịch tử hắn thật sự là làm ta quá thất vọng!”

Chiêu Cơ rót một ly trà cấp Hàn Đằng, trấn an: “Đứng nóng giận, có hại cho thân thể, dù sao vẫn còn Nhị hoàng tử mà”

Hàn Đằng thở dài: “Hiện tại cũng chỉ có thể gửi gắm kỳ vọng nơi Bình nhi mà thôi”

Chiêu Cơ cười cười: “Giờ ta gảy một khúc cầm cho Hoàng thượng người lặng tâm, như thế nào?”

“Ân”

Hàn Đằng nhắm mắt lại, đắm chìm trong tiếng đàn du dương thanh thoát.

Việt vương phủ

“Chủ từ, Nhị hoàng tử đến” – Hàn Đức vừa dứt lời, Nhị hoàng tử đã cười ha hả đi đến.

“Nhị ca hôm nay sao lại cao hứng như thế?” – Hàn Việt Phong vừa đứng dậy nghênh tiếp, vừa cười hỏi

“Tam đệ, hôm nay ngươi không vào triều thực sự là đáng tiếc a!” – Hàn Nhạc Bình vỗ vỗ vai Hàn Việt Phong

“Nga? Có cái gì đáng tiếc?” – Hàn Việt Phong nhíu mi nghi hoặc

“Ngươi biết không, Đại ca hôm nay đúng là một vố chụp ếch. Ta xem hắn đừng nghĩ đến phụ hoàng sẽ truyền Thái tử vị cho hắn nữa”

“Cái gì chụp ếch?” – Hàn Việt Phong hiếu kỳ hỏi

“Hôm nay phụ hoàng tuyên bố truyền Thái tử vị cho Đại ca, ai biết được một số đại thần ngăn cản, nói đại ca ngươi làm một số chuyện bất hợp pháp, khiến phụ hoàng tức đến không nói nổi, chưa đợi bãi triều đã phất tay áo bỏ đi. Ha ha…lần này Thái tử vị còn không thuộc về ta sao!?” – Hàn Nhạc Bình đắc ý tạo dáng

“Vậy thì phải chúc mừng, chúc mừng Nhị ca!” – Hàn Việt Phong cười cười vuốt mông ngựa

Hàn Nhạc Bình cười to một trận, nói: “Để đảm bảo vạn nhất, Tam đệ, ngươi cũng đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta”

“Nhị ca, ngươi yên tâm, ta luôn nhớ rõ”



“Vậy là tốt rồi, chờ ta tương lai làm Hoàng đế sẽ không quên công lao của Tam đệ ngươi đâu”

Càng nghĩ càng đắc ý, Hàn Nhạc Bình không không khỏi lại cười ra tiếng

Đứng một bên, Hàn Việt Phong cũng cười khẽ phụ họa

Sau khi Hàn Nhạc Bình vừa rời đi, nụ cười trên môi Hàn Việt Phong cũng biến mất, hừ lạnh một tiếng

Hàn Nhật đứng bên cạnh, không rõ lắm, hỏi: “Chủ tử, ngươi vì sao lại muốn đem hoạt động ngầm của Đại hoàng tử nói cho các đại thần ủng hộ Nhị hoàng tử? Như vậy không phải là giúp Nhị hoàng tử rồi sao?”

“Ta làm vậy cũng không phải muốn giúp Nhị ca, mà ta có mục đích riêng” – Hàn Việt Phong thản nhiên

“Mục đích? Mục đích gì? Có thể nói cho tiểu nhân biết không?”

“Đại ca so với Nhị ca càng khôn khéo, nên ta không thể để hắn trở thành Thái tử”

“Thế nhưng thủ tử, người không phải là vẫn luôn không quan tâm ngôi vị Thái tử sao?” – Hàn Nhật thắc mắc

“Ta hiện tại coi trọng Thái tử vị, là vì ta muốn mượn trợ binh mã của Hàn quốc”

Hàn Nhật càng nghe càng hồ đồ, đang định hỏi cho minh bạch thì Hàn Việt Phong đã cắt ngang: “Ngươi và Hàn Nguyệt thay ta đem bức thư này trao cho những người có tên trên đây”

Nói xong Hàn Việt Phong từ trong lòng móc ra nhất điệp phong thư đưa cho Hàn Nhật

Hàn Nhật tiếp nhận, lĩnh mệnh rời đi

Hàn Việt Phong lặng yên ngồi nhìn mặt hồ trong veo khẽ lay động, tựa hồ đang chìm trong suy nghĩ về điều gì.

Để biểu thị hiếu tâm của mình, Hàn Nhạc Bình những ngày gần đây, mỗi sáng sớm đều đến thỉnh an Hàn Đằng

Hôm nay Hàn Nhạc Bình lại đến bên ngoài tẩm cung Hàn Đằng, cung nữ ngoài cửa nói Hàn Đằng vẫn chưa rời giường, hăn không thể làm gì khác hơn là đứng chờ ngoài cửa

Một lát sau, “Chi” một tiếng, cửa mở, Hàn Nhạc Bình cho rằng Hàn Đằng đã rời giường, vội vàng chỉnh sửa lại y quan chuẩn bị hành lễ. Hắn vừa mới cuối đầu, bỗng nhiên nghe một trận cười duyên dáng, thanh âm thanh thúy theo tiếng cười giảm mà cất lên: “Nhị hoàng tử, là ta nha, không phải phụ hoàng của ngươi”

Hàn Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn, chợt ngây dại, chỉ thấy Chiêu Cơ thiên kiều bá mị đang mỉm cười nhìn mình. Hàn Nhạc Bình bản thân vốn là kẻ háo sắc, hắn sớm biết Chiêu Cơ là như thế nào mỹ, nhưng cho đến giờ vẫn chưa hề nhìn gần như thế. Lúc này, thiên hạ mỹ lệ như vậy lại đang đứng trước mắt hắn, khiến hắn thần hồn điên đảo.

Ngay lúc hắn nhìn đến thiếu chút nữa chảy nươc miếng, đột nhiên có người nặng nề hừ một tiếng, Hàn Nhạc Bình ngay tức khắc giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu, thấy Hàn Đằng vẻ mặt tức giận nhìn hắn, nhất thời cả kinh mà toát một thân mồ hôi lạnh, lập tức gục đầu xuống cung kính: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng”

“Ân” – Hàn Đằng đáp cho có lệ rồi xoay người đi vào triều

Hàn Nhạc Bình vội vã đuổi theo sau. Đi vài bước nhìn lại, chỉ thấy Chêu Cơ đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ánh mắt khẽ đảo, tình ý kéo dài, khiến Hàn Nhạc Bình hồn phiêu thiên ngoại. Nếu không phải vẫn còn cố kỵ Hàn Đằng, chắc hắn đã lao đến ôm chầm Chiêu Cơ vào lòng.

Hàn Nhạc Bình lưu luyến quay đầu, theo sát Hàn Đằng ly khai.

Từ ngày đó, Hàn Nhạc Bình lâm vào tương tư, vô cùng chịu khó đi thỉnh an Hàn Đằng, mục đích chính…tất nhiên là muốn gặp mặt Chiêu Cơ. Nhưng dường như Hàn Đằng cũng biết mục đích của Hàn Nhạc Bình, phân phó hắn không cần đến thỉnh an hắn vội như vậy, khiến Hàn Nhạc Bình thất hồn lạc phách.

Hàn Hi từ lần bị các đại thần cáo trạng, đã bị Hàn Đằng cấm cửa trong phủ của hắn, không được ra ngoài nửa bước.

Ngày hôm đó, hắn đang tản bộ trong hoa viên, đột nhiên chẳng biết từ nơi nào, một viên đá nhỏ bắn trúng ót hắn, khiến hắn tức giận oa oa kêu to

Hàn Hi vừa xoa cái ót đau, vừa nhặt viên đá lên, chuẩn bị sinh khí bỗng phát hiện trên khối đá có một miếng vải viết văn tự cột trên nó. Hiếu kì, hắn tháo miếng vải ra nhìn, sau khi đọc xong lại nở một nụ cười kì quái

Người hầu gần đó cho rằng hắn vì bị viên đá đánh trúng đầu mà choáng váng, đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Nghe xong báo cáo của Hàn Nhật, Hàn Việt Phong khóe miệng khẽ nhếch: “Cá đã mắc câu!”

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt nhìn nhau, đều không rõ chuyện gì đang diễn ra

Lúc này, Hàn Đức vào bẩm báo: “Chủ tử, Nhị hoàng tử tới chơi”

“Đã biết”

Hàn Việt Phong ra tới phòng khách, thấy Hàn Nhạc Bình đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt xuất thần, đến cả mình tiến vào cũng không biết

Hàn Việt Phong phải liên tục kêu hắn, Hàn Nhạc Bình mới hồi phục lại tinh thần

“Nhị ca, ngươi không sao chứ?”

Hàn Nhạc Bình lắc đầu

“Vậy ngươi sao lại buồn bã ỉu xìu như vậy? Vì chuyện Thái tử sao?”

“Aiz….” – Hàn Nhạc Bình đại thở dài, lại lắc đầu

“Nhị ca, có chuyện gì cứ nói thẳng, xem ta có thể giúp gì cho ngươi?” – Hàn Việt Phong quan tâm hỏi

“Ta…ta…” – Hàn Nhạc Bình “ta” một hồi, rốt cục hạ quyết tâm: “Ta yêu Chiêu Cơ”

“Chiêu Cơ?” – Hàn Việt Phong kinh ngạc: “Không phải là sủng phi của phụ hoàng sao? Nhị ca như thế nào lại…?”

“Ta từ ngày đó có thể nhìn gần nàng, đã mê đắm nàng mất rồi, ta cũng không nghĩ sẽ như vậy” – Hàn Nhạc Bình khổ não than: “Hiện tại đầu óc ta đều có hình bóng nàng, thế nhưng phụ hoàng không cho ta tùy tiện vào cung. Ngươi nói ta làm thế nào bây giờ?”

“Cái này…” – Hàn Việt Phong nhíu mày: “Ta chỉ sợ cũng không giúp được ngươi, dù sao phụ hoàng cũng thập phần thích Chiêu Cơ, hắn sẽ không vì ngươi thích mà ban Chiêu Cơ cho ngươi”

“Cái này ta cũng biết”

“Nhưng Đại ca có thể giúp ngươi” – Hàn Việt Phong chợt kiến nghị

“Hắn?” – Hàn Việt Phong trợn mắt, xuy xuy tay

“Nhị ca, nếu cho ngươi chọn một giữa Thái tử vị và Chiêu Cơ, ngươi chọn bên nào?” – Hàn Việt Phong nghiêm mặt, nhìn Hàn Nhạc Bình

“Cái này…” – Hàn Nhạc Bình cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu, ngữ khí kiên định: “Chiêu Cơ”

“Nhị ca thích mỹ nhân hơn giang sơn sao?”

“Đúng vậy”

“Vậy thì được. Đại ca là người yêu giang sơn hơn mỹ nhân, ngươi hợp tác với hắn không phải sợ gây mâu thuẫn”

“Vậy ý ngươi là giúp Đại ca đoạt Thái tử vị?” – Hàn Nhạc Bình không xác định lắm

Hàn Việt Phong gật đầu

“Giúp? Thế nào giúp? Hơn nữa với việc giúp ta có được Chiêu Cơ thì quan hệ gì?”

“Giúp thế nào thì ta không biết, ngươi có thể tìm Đại ca thương lượng một chút. Để đạt được Thái tử vị, Đại ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi có được Chiêu Cơ” – Hàn Việt Phong tràn đầy lòng tin nói

“Thật sao?” – Hàn Nhạc Bình bán tín bán nghi

“Nếu không tin, ngươi cứ đi gặp Đại ca bàn bạc một chút, nếu không được, ta cũng không có biện pháp”

“Vậy…được rồi”

Hàn Nhạc Bình vừa tiến Hi vương phủ, đã thấy Hàn Hi cười gian, ngồi trong sảnh chờ mình

Hàn Nhạc Bình ngạc nhiên: “Đại ca, ngươi biết ta sẽ tới sao?”

Hàn Hi gật đầu: “Đây là đương nhiên! Tuy bị cấm cửa trong phủ, nhưng chuyện trong triều ta đều biết, ta cũng biết ý đồ khi đến đây của Nhị đệ ngươi”

“Nếu vậy, ta cũng nói thẳng, ngươi có biện pháp giúp ta có được Chiêu Cơ?” – Hàn Nhạc Bình ngồi xuống hỏi ngay

“Có, bất quá ta phải xem Nhị đệ có can đảm hay không?” – Hàn Hi âm trầm

“Can đảm?” – Hàn Nhạc Bình nhíu mày, khó hiểu

Đuổi hết hạ nhân khỏi phòng, Hàn Hi thấp giọng: “Phụ hoàng đã làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc phải thoái vị”

Hàn Nhạc Bình giật mình, lắp bắp: “Đại ca, ngươi…ngươi muốn soán vị?”

Hàn Hi chậm rãi gật đầu: “Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, chắc chắn có thể thành công bức phụ hoàng thoái vị. Đến lúc đó, ta trở thành Hoàng đế, ngươi có Chiêu Cơ của ngươi”

“Đây là chuyện đại nghịch bất đạo, như vậy không tốt lắm đâu” – Hàn Nhạc Bình chần chừ

“Chúng ta chỉ là bức phụ hoàng thái vị, cũng không phải là giết hắn. Lẽ nào ngươi không muốn có được Chiêu Cơ sao?” – Hàn Hi dụ dỗ (trắng trợn)

“Muốn!” – Hàn Nhạc Bình trầm ngâm: “Cho ta thời gian suy nghĩ”

Hàn Hi cũng không thúc hắn, chỉ nhàn nhã một bên uống trà

Hàn Nhạc Bình suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Hảo!”

Sau đó, hai ngươi bắt đầu bàn bạc kế hoạch bức Hàn Đằng thoái vị

Nửa tháng sau, Hàn Hi, Hàn Nhạc Bình ý đồ soán vị, nhưng bị Hàn Việt Phong cùng chúng tướng quân đúng lúc đem bọn họ bắt được, mới có thể tránh cho một hồi biến loạn. Hàn Đằng vì vậy mà lâm trọng bệnh, ở trong triều, dưới áp lực và sự nhất trí của các đại thần, hắn đành phải giao đế vị truyền cho Hàn Việt Phong.

Nhìn bộ dáng thập phần tiều tụy ngồi trên đế vị – Hàn Đằng, trong lòng Hàn Việt Phong lại chỉ nhớ đến Tô Thiếu Vân.

Trong lòng Hàn Việt Phong thầm nói: “Thiếu Vân, ngươi cố gắng nhẫn nại một đoạn thời gian nữa, ta rất nhanh sẽ đến cứu ngươi”
Bình Luận (0)
Comment