Huyễn Phượng Khúc

Chương 17

Mười ngày sau, đại pháo và thuyền sa mạc rốt cục cũng hoàn thành. Tô Thiếu Vân tự mình thử một chút uy lực của đại pháo. Tầm bắn khoảng năm mươi mét, tạm được, cũng không còn thời gian để chỉnh sửa, Tô Thiếu Vân phân phó một tên binh lính đang đứng đờ ra bên cạnh, xếp đại pháo lên thuyền sa mạc, chuẩn bị xuất phát.

“Công tử, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi hẳn tiếp tục? Dù sao người cũng lâu rồi không hảo hảo nghỉ ngơi a” – Sau khi chứng kiến uy lực kinh người của đại pháo, phục hồi tinh thần lại, Tô Nhật lo lắng khuyên nhủ Tô Thiếu Vân

Tô Thiếu Vân lắc đầu: “Không có gì đáng ngại”

“Nhưng dù công tử không nghỉ ngơi, ít nhất cũng quay về phủ Phi tướng quân tắm rửa sạch sẽ, thay y phục rồi hẳn xuất phát” – Tô Nguyệt nói

Tô Thiếu Vân cúi đầu nhìn một chút, phát hiện trên người mình bẩn không chịu nổi, hắn không thể làm gì khác hơn là cười gượng đồng ý. Trở lại phủ Phi tướng quân, hắn vội vã tắm rửa lại thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó trở lại, cùng đám người Hàn Phàm Lâm, Tô Nhật, Tô Nguyệt cùng năm trăm binh sĩ lên thuyền sa mạc xuất phát.

Hàn Việt Phong tự mình mang binh chống lại quân đội lưỡng quốc Tô, Hạ. Ba quân hỗn chiến một hồi, song phương đều thương vong lớn, nhưng do sự chênh lệch quá rõ ràng giữa hai phe, bên Hàn quốc vẫn là tổn thất trầm trọng nhất.

Vì hai bên đều tổn thất lớn, phải tạm thời đình chiến

Hàn Việt Phong đi ra quân doanh, nhìn quân y bận rộn thay binh sĩ băng bó chữa thương, không khỏi đau lòng

“Chủ tử” – Hàn Nhật đi đến trước mặt Hàn Việt Phong. Tuy Hàn Việt Phong đã trở thành quân vương nhưng Hàn Nhật, Hàn Nguyệt cũng vẫn gọi Hàn Việt Phong là ‘chủ tử’

“Chuyện gì?”

“Các tướng quân vì việc làm sao để đánh lui địch mà xảy ra tranh chấp. Chủ tử, người mau đi xem một chút”

“Hàn Việt Phong nhướng mày: “Đến lúc nào rồi còn muốn nội chiến?”

Trong đại doanh

Các tướng lĩnh vì việc là sao ứng phó với Tô, Hạ mà tranh luận không ngớt

Có người muốn cùng lưỡng quốc Tô, Hạ nghị hòa, để tránh Hàn quốc phải tổn thất nặng; có người nói nên cầu cứu Biệt quốc; còn có người vẫn giữ lập trường kiên quyết chống lại; nhưng cuối cùng vẫn không thể đưa ra biện pháp thỏa đáng

Hàn Việt Phong thượng tọa, hỏi: “Các vị tướng quân, thảo luận lâu như vậy hẳn là có kết quả?”

Hàn Hưng nói: “Bệ hạ, binh lực chúng ta kém Tô, Hạ quá lớn, tiếp tục đánh chỉ e Hàn quốc ta sẽ tổn thất thảm trọng, không bằng chúng ta nghị hòa với lưỡng quốc Tô, Hạ, ảo trụ Hàn quốc”

“Nhu nhược!” – Lập tức có người mắng

“Hay” – Nhưng cũng có kẻ phụ họa

Hàn Việt Phong khoát tay, ý bảo an tĩnh, sau đó quay sang Hàn Hưng: “Ngươi cho là nếu chúng ta nghị hòa với bọn họ, Hàn quốc sẽ giữ được? Hừ! Ngươi có biết hay không, nếu chúng ta nghị hòa, bọn họ sẽ nhân cơ hội chèn ép Hàn quốc chúng ta, từng bước nuốt trọn cho đến khi Hàn quốc cũng tiêu thất. Vậy ngươi nói xem, nghị hòa có cái gì hảo?”

Hàn Hưng nghẹn họng, nói không nên lời

“Thế nhưng, luận binh lực, chúng ta so ra kém bọn họ không ít, làm thế nào có thể đánh bại?” – Hàn Vĩnh lo lắng hỏi

“Tuy rằng quốc gia ta binh lực ít, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thất bại”

“Lẽ nào bệ hạ có kế sách thắng địch?” – Hàn Vĩnh kinh hỉ

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, bất quá ta đã phái người gửi mật hàm cho Đường quốc, thỉnh cầu bọn họ xuất binh bang trợ”

“Nếu Đường quốc không chịu xuất binh bang trợ, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đường quốc là láng giềng của chúng ta. Nếu chúng ta chiến bại, bọn họ cũng không có chỗ tốt. Bởi vì một khi chúng ta chiến bại, mục tiêu kế tiếp chính là bọn họ. Căn cứ vào việc này, Đường quốc chắc chắn sẽ gửi binh tương trợ” – Hàn Việt Phong phân tích một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho nên không cần quá mức lo lắng, chúng ta chưa hẳn sẽ bại”

“Bệ hạ anh minh” – Chúng tướng nhất trí cảm thán

“Hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi, lui xuống nghỉ ngơi đi. Sau khi dưỡng hảo tinh thần, chúng ta lại cùng quân địch quyết chiến”

“Vâng, bệ hạ” – Chúng tướng sau khi lĩnh mệnh thì lui xuống

Chờ mọi người hoàn toàn lui ra ngoài, Hàn Việt Phong ngồi xuống, cầm một cuộn tranh mở ra, cúi đầu chăm chú nhìn ngắm

Hàn Nguyệt kì quái hỏi: “Chủ tử, người làm gì vậy?”

“ta định thiết kế một loại trát mã đinh” – Hàn Việt Phong cũng không ngẩng đầu lên trả lời

“Trát mã đinh? Là cái gì?”

“Trát mã đinh có bốn sừng ở bốn góc, mỗi khi có vật rơi xuống, một sừng sẽ hướng về phía trước. Vô luận là người hay ngựa, một khi rơi xuống đều sẽ bị đâm thủng. Ta sẽ bố trí trát mã đinh trận xung quanh chu vi quân doanh, phòng ngừa quân địch đánh lén”

“Chủ tử, người thật lợi hại!” – Hàn Nguyệt tán thán

Hàn Việt Phong cười cười, bắt tay vào vẽ, sau khi vẽ xong, cuốn giấy lại giao cho Hàn Nguyệt, phân phó: “Lập tức gọi thợ rèn của Lữ đô thành chế tạo trác mã đinh, sau khi tạo xong liền báo cho ta biết”

“Vâng” – Hàn Nguyệt lĩnh mệnh lập tức rời đi

Hạ quốc lần này dẫn binh là Hạ Thừa, còn Tô quốc là Tô Lương. Hôm nay sau khi cùng Hàn quốc hỗn chiến một hồi. Trở lại binh doanh, Hạ Thừa đi đến trướng của Tô Lương thương lượng

“Ngày hôm nay đại chiến một hồi, tuy Hàn quốc tổn thất so với chúng ta thảm trọng, nhưng chúng ta cũng tổn thất không ít, xem ra Hàn Việt Phong không phải là kẻ dễ đối phó” – Tô Lương nhận xét

Hạ Thừa nói: “Người này đích xác là không đơn giản, ta lần trước cũng là bại trong tay hắn”

“Vậy có biện pháp nào đánh bại hắn không?”

Hạ Thừa cúi đầu suy tư, bỗng trong đầu linh quang chợt lóe, sắt mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng

“Ngươi nghĩ ra biện pháp gì sao?” – Tô Lương vội hỏi

“Chúng ta thừa dịp quân đội Hàn quốc đang tổn thất nghiêm trọng, tối nay đánh lén bọn họ, khiến hắn không kịp trở tay”

“Phương pháp không tồi! Bất quá tối nay co lẽ không chuẩn bị kịp, không bằng ngày mai hẳn làm ngươi xem thế nào?”

“Nói cũng đúng”

Sau đó cả hai đều trở lại doanh trướng mình nghỉ ngơi, chuẩn bị dưỡng sức cho việc đánh lén tối mai

Đêm nay, ánh trăng mông lung, là cơ hội tốt để đánh lén. hạ Thừa cùng Tô Lương đem binh mã chia làm hai đường chuẩn bị đánh lén quân đội Hàn quốc. Cả hai không ngờ rằng, Hàn Việt Phong đã sai người suốt ngày đêm chế tạo trát mã đinh bố trí xung quanh doanh trại. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.

Bởi vì ánh trăng mông lug, Hạ Thừa cùng Tô Lương không hay biết dưới chân có trãi cái gì, cùng lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên làm kinh động, hàng loạt tên từ quân đội Hàn quốc bắn ra, trở nên một mảnh hỗn loạn.

Trong hỗn loạn, Tô Lương và hạ Thừa cũng bị trúng trát mã đinh, vội vã ra lệnh rút quân trở về doanh trại. may cho bọn họ, Hàn Việt Phong sai người gấp gáp làm, vẫn chưa kịp tẩm độc vào trát mã đinh, coi như là bọn họ may mắn giữ lại một mạng.

Ngày hôm đó, khi trời sáng, tam quân lại lần nữa ở sườn núi Phụng An giao chiến.

Tô Thiếu Vân mang theo năm trăm binh sĩ đi xuyên qua sa mạc phía đông Đường quốc hướng về Lữ Điều. Dọc đường đi, Tô Nhật, Tô Nguyệt và Hàn Phàm Lâm không ngừng tán thán, bởi vì tốc độ của thuyền sa mạc không có bất kì loại xe nào trên sa mạc có thể sánh được. Tại nơi sa mạc đầy cát và gió này, thuyền sa mạc chạy nhanh như bay, không phải chịu cái nóng gay gắt của mặt trời. Chỉ cần thay đổi ngốc ưng cùng người lái để tránh bọn chúng mệt mỏi, rất nhanh, cả đoàn người chỉ tốn ba ngày đã đến được Lữ Điều, ngắn hơn thời gian dự kiến một ngày, một đêm.

Sau khi đến Lữ Điều, Tô Thiếu Vân phân phó năm mươi người trông coi thuyền sa mạc, ở biên giới sa mạc chờ, mang số người còn lại vận chuyển đại pháo đến sườn núi Phụng An, đồng thời phái người đi tìm hiểu tin tức về trận giao chiến chính diện thứ hai giữa Hàn quốc cùng lưỡng quốc Tô, Hạ.

Bởi vì nhân số ít, bọn người Tô Thiếu Vân rất nhanh đã đến được sườn núi Phụng An, mà ba quân lúc này cũng vừa điều binh mã đến nơi. Tô Thiếu Vân phân phó binh sĩ lẳng lặng đến một bãi đất mai phục, đưa đại pháo đến gần quân đội lưỡng quốc Tô, Hạ nhất có thể.

Vì đã giao chiến qua một lần, huống hồ nửa tháng trước Hạ Thừa cùng Tô Lương đều ăn đau sau lần tập kích thất bại, cho nên không cần mở màn, trực tiếp chỉ huy binh mã hướng quân đội Hàn quốc xung phong liều chết.

Phía đối diện, Hàn Việt Phong đang chuẩn bị ứng chiến, đột nhiên

‘Phanh’

Một đạo bạch quang theo tiếng nổ hướng đến bầu trời

Vì sao lại nhắm bầu trời? Lẽ nào đại pháo Tô Thiếu Vân không nhạy? Cũng không phải, đó chỉ là pháo phát sáng Tô Thiếu Vân đã kêu người chế tạo, mục đích là gây sự chú ý cho người khác mà tranh thủ được một khoảng thời gian.

Con người ai cũng có lòng hiếu kì, hoặc nhiều hoặc ít. Bởi vì đạo bạch quang này, binh lính Tô, Hạ đang hừng hực khí thế xung phong đều không hẹn cùng nhìn lên phía bầu trời, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Tô Thiếu Vân cần chính là khoảng thời gian trong chớp mắt này, hắn vung tay lên, binh lính Đường quốc nhất tề châm thuốc dẫn, chỉ một khắc sau

‘Ầm, ầm, ầm,…’

Tiếng nổ vang trời xung quanh sườn núi Phụng An, theo sau đó là hàng loạt tiếng kêu thét thảm thiết, chiến mã hí vang.

Sườn núi Phụng An khói trắng tràn ngập, không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, bọn họ chỉ cảm thấy như đang đứng giữa sơn băng địa liệt, cũng không màn đến chiến đấu nữa, chỉ hoảng hốt chạy trốn tứ tán.

Khi Tô Thiếu Vân ra lệnh bắn pháo sáng, cũng đồng thời xem xét hướng gió. Cho nên tuy Tô, Hạ binh sĩ bị khói lửa bao phủ nhưng bên Hàn Việt Phong chẳng có chuyện gì xảy ra. Hàn Việt Phong giơ cao tay ra lệnh quân đội đứng yên, yên lặng quan sát. Quân đội Hàn quốc nhìn lưỡng quân Tô, Hạ bên kia hỗn loạn bất kham, cảm thấy mạc danh kì diệu, chỉ có thể đứng yên tại chổ mở to hai mắt chứng kiến hết thảy chuyện kì quái đang diễn ra.

Hàn Việt Phong hoàn toàn không để ý đến tràng hỗn loạn trước mắt, gắt gao nhìn xung quanh. Hắn tin tưởng tất cả đều không thể đột nhiên phát sinh, nhất định có người đang âm thầm bang trợ, bằng không bên phía hắn tại sao một chút thương đều không có?

Đột nhiên, Hàn Việt Phong nhìn thấy phía sườn núi xa xa có bóng một nhóm người. Tập trung sức nhìn, hắn thấy trong đám người xa xa, thấp thoáng có bóng người rất giống Tô Thiếu Vân, trong lòng không khỏi kì quái. Hàn Việt Phong phân phó Hàn Vĩnh mang binh lui về Lữ Điều, còn mình mang theo một tiểu đội binh mã hướng sườn núi chạy đi.

Quân đội Hàn quốc vẫn chưa hồi phục tinh thần trước cảnh hỗn loạn đang diễn ra, dù nghe lệnh lui binh, vẫn có người ngoái đầu lại nhìn cảnh hỗn loạn đối diện.

Thấy mục đích đã đạt được, Tô Thiếu Vân cũng không muốn ảnh hưởng đến quá nhiều sinh mệnh, ra lệnh đình chỉ phát pháo, đồng thời phân phó nhân mã Đường quốc theo đường cũ lui về, hòa cùng năm mươi người đang đứng chờ nơi biên giới sa mạc quay về Đường quốc. Đương nhiên, Tô Thiếu Vân cũng không quên phân phó người phụ trách mang binh lần này về làm sao để bẩm báo Đường Húc.

Còn lại Tô Thiếu Vân cùng bọn Tô Nhật, Tô Nguyệt và Hàn Phàm Lâm trông coi đại pháo, chờ Hàn Việt Phong tìm đến bọn họ. Hắn tin tưởng Hàn Việt Phong sẽ tìm được nơi này.

Chờ Hàn Việt Phong đến được sườn núi, toàn bộ người Đường quốc đều đã rút lui, chỉ còn lại đám người Tô Thiếu Vân cùng đại pháo.

Hàn Việt Phong đến lưng chừng sườn núi, liền thấy bóng dáng thiên hạ mà hắn ngày đêm mong nhớ đang ở phía xa xa, hắn đang đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn mình. Hàn Việt Phong vừa suy nghĩ vì sao Tô Thiếu Vân lại đứng ở nơi đây, vừa cả tiếng kêu lớn: “Thiếu Vân, Thiếu Vân!” – Một bên giục ngựa hướng đến chỗ Tô Thiếu Vân.

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt theo phía sau Hàn Việt Phong tự nhiên cũng thấy bọn họ, cũng thấy những….quái vật đã gây ra tràng hỗn loạn khi nãy, cả hai chỉ biết trừng mắt há mồm như tên ngốc, căn bản không biết thứ trước mắt là vật gì

Còn chưa đến được chỗ Tô Thiếu Vân, Hàn Việt Phong đã phi thân xuống ngựa, bay đến ôm chặt Tô Thiếu Vân vào lòng, mừng rỡ muốn điên lên được, kêu to: “Thiếu Vân, ngươi như thế nào lại ở đây?”

Tô Thiếu Vân cũng ôm chặt lấy Hàn Việt Phong, nước mắt thiếu chút nữa là trào khỏi khóe mi. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì suốt một tháng không ngừng lo lắng, uể oải đến cực điểm mà thình lình thả lỏng khiến cơ thể duy trì không nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngất đi.

“Thiếu Vân! Thiếu Vân! Ngươi không sao chứ? Ngươi không nên làm ta sợ, Thiếu Vân!” – Hàn Việt Phong sợ hãi hét to, hai tay tiếp lấy thân thể dần trượt xuống của Tô Thiếu Vân

Thấy sự việc trước mắt, Tô Nhật, Tô Nguyệt cũng bất chấp giải thích cái gì mà đại pháo với bọn Hàn Nhật, Hàn Nguyệt, vội vội vàng vàng chạy đến.

Nguyên bản được gặp lại bọn Tô Thiếu Vân sẽ vui sướng, nhưng bây giờ cả đoàn lại phủ bóng ma.

Hàn Việt Phong vội vàng ôm lấy Tô Thiếu Vân đang hôn mê phóng lên ngựa, giục ngựa hướng về Lữ Điều.

Hàn Nhật phân phó binh sĩ đưa đại pháo về nội thành, Hàn Nguyệt cùng đám Tô Nhật đi phía sau ngựa Hàn Việt Phong, hướng Lữ Điều chạy vội đi

Hàn Việt Phong sốt ruột đi tới đi lui, hỏi: “Ngự y, Thiếu Vân hắn thế nào?”

“Chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó chú ý dưỡng hảo thân thể là ổn. Cựu thần sẽ kê một ít thuốc bổ, phân phó hạ nhân sắc thuốc, chờ vị công tử này tỉnh lại là có thể uống”

“Ân”

“Cựu thần xin cáo lui”

“Hảo”

Chờ ngự y lui ra ngoài, Hàn Việt Phong đến bên giường, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Tô Thiếu Vân, trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Hắn ngồi bên giường một hồi, thấy Tô Thiếu Vân ngủ rất trầm, vì vậy xoay người nhẹ nhàng ly khai. Dùng tốc độ nhanh nhất xử lý những chuyện quan trọng, sau đó lần thứ hai trở lại trong gian phòng, cởi áo khoác, nhẹ nhàng lên giường, kéo Tô Thiếu Vân vào trong lòng, khẽ đặt một nụ hôn lên môi Tô Thiếu Vân, sau đó nhắm mắt lại. Không lâu sau, trong phòng trở nên im ắng, chỉ truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Hàn Việt Phong vừa tỉnh lại, thấy trong phòng rực sáng, không biết từ khi nào phòng đã được châm đèn.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy Tô Thiếu Vân vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lo lắng dò xét hơi thở của Tô Thiếu Vân, thấy không có gì dị thường, lúc này mới chính thức yên lòng.

Hàn Việt Phong lấy tay khẽ vén nhẹ tóc trên trán Tô Thiếu Vân, đột nhiên cảm giác có điều gì kì quái, nhíu nhíu mày. Lần thứ hai xoa xoa trán Tô Thiếu Vân, sờ soạng một hồi, hắn rốt cục biết cảm giác quái dị từ đâu mà đến. Đó là vì trên trán Tô Thiếu Vân có một miếng da bị nứt ra, mà da Tô Thiếu Vân xung quanh đều trơn mịn, vì vậy có một cảm giác bất đồng.

Hàn Việt Phong cúi đầu chăm chú nhìn, phát giác nơi bị nứt ra không giống như vết thương người bình thường hay có. Hắn cảm thấy vô cùng kì quái, lòng hiếu kì trỗi dậy, lấy tay khẽ kéo, khẽ kéo, cư nhiên kéo rách một tầng da mỏng. Hàn Việt Phong vô cùng kinh ngạc, ngây người một chút, chậm rãi vươn tay, theo vết rách bóc khởi thêm một miếng da, càng ngày càng nhiều lớp da bong ra, trong lòng Hàn Việt Phong cũng là càng ngày càng thấy kì quái.

Rốt cục, Hàn Việt Phong kéo mảng mặt nạ da từ trên mặt Tô Thiếu Vân xuống, một mảnh mặt nạ mỏng như cánh ve. Ngay khi kéo mặt nạ xuống, Hàn Việt Phong hoàn toàn giật mình.

Dưới lớp mặt nạ là một gương mặt tuyệt mỹ như tranh. Nét Nga My, da thịt trắng đến gần nhu trong suốt, mơ hồ lộ ra một tầng ửng hồng, sống mũi thanh cao thẳng thắn, cánh môi mềm mại như mật đang đóng chặt. Dưới ánh sáng của ngọn nến, khuôn mặt tuyết trắng như tỏa ra quang mang nhu hòa, chỉ là vì trường kì đeo mặt nạ mà da thịt thiếu một chút huyết sắc, có chút tái nhợt.

Hàn Việt Phong cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến Tô Thiếu Vân lại mang mặt nạ, hắn ngơ ngác nhìn Tô Thiếu Vân lộ ra chân diện mục mà quên hết tất cả.

Hàn Việt Phong vốn luôn nghĩ đôi mắt Tô Thiếu Vân rất đẹp, nay lại phối cùng dung nhan khuynh thành, khiến con ngươi vốn như nước biển trầm tĩnh, giờ lại như áng mây tím nơi chân trời, sóng mắt linh động, tràn ngập ánh sáng trí tuệ, xinh đẹp đến không thể miêu tả.

Tại giờ khắc này, Hàn Việt Phong ngây dại.
Bình Luận (0)
Comment