Ngôn Lan Dao như một con búp bê rách nát nằm im trên chiếc giường gấm xa hoa, sàng đan dưới thân lúc này đã trở thành một mảnh huyết hồng, như từng đóa hoa hồng đỏ rực khiến người gai mắt, gương mặt mỹ lệ của nàng lúc này vươn đầy lệ ngân cùng biểu tình tuyệt vọng buông xuôi. Thế nhưng tên Ngôn Tuấn kia lại nở nụ cười, cái loại tươi cười ánh vào mắt Ngôn Lan Dao lúc này đáng sợ hơn cả ma vương địa ngục.
Ngôn Tuấn sau khi xuống giường mặt lại y phục, hắn đi tới trước mặt Tô Thiếu Vân, dùng loại ánh mắt thắng lợi nhìn đôi môi đã bị cắn xuất huyết của Tô Thiếu Vân, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi tẩm cung.
Ngôn Lan Dao giãy dụa một chút, từ một mảnh bừa bãi trên giường lung lay đứng dậy, run rẩy vươn tay khoác mảnh xiêm y đã bị tê nát, che khuất đi thân thể tràn đầy các vết ứ ngân vô cùng thê thảm, trong lục mâu của nàng tràn đầy căm hận, thống khổ, tuyệt vọng giảo thành một đoàn.
Không bằng tử để quên đi….bây giờ có thể chết thật tốt…
Bi thảm từ sâu tận đáy lòng trào dâng, thần chí Ngôn Lan Dao lúc này đã cận kề biên giới tan vỡ, ngồi lặng bên giường khóc rống lên….
Tô Thiếu Vân bi thương nhìn Ngôn Lan Dao thất thanh khóc rống lên, một giọt lệ chậm rãi hoạt hạ nơi viền mắt hắn, từng giọt từng giọt rớt xuống vạt áo. Hắn thật không biết nên như thế nào để an ủi người sắp tan vỡ như Ngôn Lan Dao, hắn cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể bồi nàng cùng khóc
Ngôn Lan Dao khóc thật lâu, rồi như chợt nhớ ra Tô Thiếu Vân vẫn còn bị trói chặt ở một bên, nàng vội vã lau khô nước mắt, chỉnh sửa một chút cái gân-như-là y phục của mình, giãy dụa đứng lên, gian nan từng bước đến bên cạnh hắn, chậm rãi thay hắn tháo dây trói.
Sau khi Ngôn Lan Dao thay Tô Thiếu Vân cởi dây trói, cũng chống đỡ không nổi nữa, chân mềm nhũn, lung lay chuẩn bị ngã xuống mặt đất.
Tô Thiếu Vân vội vã vươn tay đỡ lấy thân thể đang mềm nhũn đổ xuống của nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng lên ghế, chân tay luống cuống, không biết phải nói gì với nàng, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt hắn theo gương mặt rơi tích hạ trên mu bàn tay Ngôn Lan Dao.
Cảm thấy bàn tay có chút lạnh, Ngôn Lan Dao mở mắt, lại thấy đôi mắt đỏ bừng của Tô Thiếu Vân, nàng không khỏi một trận cảm động. Hắn vì nàng mà rơi lệ, cho dù người khác đều xem nàng là yêu nghiệt, kì thị nàng, nhưng trên đời này, có hắn vì tao ngộ của nàng mà thương tâm rơi lệ, tại giờ khắc này, Ngôn Lan Dao cảm thấy tất cả thống khổ nàng từng chịu chợt giảm bớt. Ngôn Lan Dao vươn tay, cầm lấy tay Tô Thiếu Vân, cảm động nói: “Ta…không đáng để ngươi vì ta rơi lệ, ngươi không nên bi thương”
“Cái gì đáng với không đáng? Ngươi sao có thể lại nói bản thân như vậy? Tại trong mắt ta, ngươi là một hảo cô nương rất kiên cường, là hảo bằng hữu của ta, hảo muội muội!” – Tô Thiếu Vân cố nhịn xuống nước mắt mà nói
“Hảo bằng hữu, hảo muội muội? Ta thực sự có thể làm muội muội của ngươi sao?” – Ngôn Lan Dao nghẹn ngào hỏi
“Nếu như ngươi không chê, ta liền làm ca ca ngươi, ta cả đời đều bảo hộ ngươi, sẽ không để ngươi tái bị thương tổn, ngươi nguyện ý làm muội muội ta sao?”
“Nguyện ý, ta nguyện ý!” – Ngôn Lan Dao khóc, nhưng lúc này là vì nàng vui sướng mà khóc
“Hảo, hảo muội muội của ta!” – Tô Thiếu Vân nhẹ ôm Ngôn Lan Dao vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, hàm chứa lệ mà mỉm cười.
Ngôn Lan Dao nằm trong lòng hắn nhẹ nhàng khóc nức nở
Trong tẩm cung trống trải chỉ còn lại thanh âm nức nở của Ngôn Lan Dao.
Từ sau ngày ấy, Tô Thiếu Vân cùng Ngôn Lan Dao trụ lại lầu các Ngôn Lan Dao vẫn thường ở. Ngôn Tuấn phân phó người xem chừng bọn họ, nhưng chính hắn thì lại rất ít khi tìm đến họ, lúc đến thì cũng chỉ diện vô biểu tình ngồi một bên nhìn hai người, cái gì cũng không nói. Lúc đầu, Ngôn Lan Dao khi nhìn thấy Ngôn Tuấn thì không tự chủ được mà run rẩy, nhưng sau dần dần bị Tô Thiếu Vân ảnh hưởng, đối với sự có mặt của Ngôn Tuấn cũng chỉ đạm nhiên không quan tâm. Nhìn Ngôn Lan Dao như vậy, Ngôn Tuấn có lúc lộ ra biểu tình rất kì quái, sau đó sẽ hung hăng trừng mắt nhìn Tô Thiếu Vân, phẩy tay áo bỏ đi.
Đối với thái độ cùng ánh nhìn ghen tuông chằm chằm vào mình, Tô Thiếu Vân cảm thấy vô cùng quái dị, không rõ hắn trừng mình như vậy làm chi.
Bởi vì ở cùng chỗ với Ngôn Lan Dao, Tô Thiếu Vân cũng nhận thức đệ đệ của nàng – Ngôn Thanh Y, tính tình có chút táo bạo. Ngày đó hắn đỡ Ngôn Lan Dao trở lại lầu các của nàng, Ngôn Thanh Y vừa nhìn thấy trạng huống tỷ tỷ hắn, không cần hỏi rõ đã xông lên muốn động thủ với Tô Thiếu Vân, nếu không phải Ngôn Lan Dao ngăn lại đúng lúc, chỉ sợ Tô Thiếu Vân đã bị hắn đánh cho ăn đất.
Ngôn Thanh Y năm nay mười chín tuổi, mi thanh mục tú, bề ngoài có chút tương tự Ngôn Lan Dao, có thể là do quan hệ cùng một mẫu phi sinh ra mà lưỡng tỷ đệ tuy thân phận tôn quý nhưng những ngày sống tại Ngôn quốc thì tuyệt không khá giả.
Người hầu trong cung biểu hiện rất tôn trọng bọn họ lại ngầm to nhỏ với nhau, nhưng đại khái là do Ngôn Tuấn đã hạ mệnh lệnh gì đó nên những người đó cũng không dám quá mức lỗ mãng. Dưới sự bảo vệ của Ngôn Lan Dao, Ngôn Thanh Y cũng không phải chịu sự chà đạp của Ngôn Tuấn. Thế nhưng Tô Thiếu Vân phát hiện, mỗi lần Ngôn Tuấn đến, vị thiếu niên có tính tình dễ kích động này luôn dùng ánh mắt oán độc theo dõi hắn. Tô Thiếu Vân đoán có lẽ Ngôn Thanh Y hoặc nhiều hoặc ít biết những chuyện Ngôn Tuấn đã làm với Ngôn Lan Dao, hắn có lẽ không muốn tỷ tỷ hắn phải nan kham cùng lo lắng nên mới liều mạng nhịn xuống không làm gì Ngôn Tuấn.
Ngày hôm đó, thừa dịp Ngôn Lan Dao đang tại tiểu khế Tô Thiếu Vân kéo Ngôn Thanh Y vào trong đình viện
“Ngươi kéo ta tới nơi này làm gì?” – Ngôn Thanh Y không giải thích được hỏi
Bởi vì quan hệ với Ngôn Lan Dao, Ngôn Thanh Y cũng có hảo cảm với Tô Thiếu Vân, cũng ưa gã nam tử đạm nhiên này.
“Ta muốn gọi ngươi theo ta xem kiến bò”
Ngôn Thanh Y vừa nghe, chuẩn bị mắng to tên rãnh hơi này, bỗng thoáng nhìn thấy Tô Thiếu Vân đang ra sức nháy mắt, sau đó chỉa chỉa người hầu đang đứng cách hai người không xa ở phía sau.
Ngôn Thanh Y không biết hắn muống làm gì, chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống dưới, cùng Tô Thiếu Vân ngồi xổm xuống quan sát kiến đang bò trên mặt đất.
Nhìn ra ngoài một hồi, Ngôn Thanh Y thấy Tô Thiếu Vân vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm con kiến, còn không thì lấy cành cây trạc trạc con kiến, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, đang muốn đứng lên, Tô Thiếu Vân vội vàng giật nhẹ ống tay áo của hắn, thấp giọng: “Tái chờ một lát”
Ngôn Thanh Y không thể làm gì khác hơn, có chút bất đắc dĩ tiếp tục nhìn mấy con kiến bò qua bò lại trên mặt đất, ngay trước lúc tính nhẫn nại của hắn sắp dùng hết, người hầu vẫn luôn một mực phía sau thấy bọn họ nhìn kiến lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, liền dần dần buông lỏng cảnh giác.
Vẫn luôn một mực quan sát, Tô Thiếu Vân hạ thấp giọng hỏi: “Thanh Y, ngươi có muốn cùng tỷ tỷ ngươi rời khỏi nơi đây không?”
Ngôn Thanh Y vừa định trả lời, Tô Thiếu Vân chỉ chỉ người hầu phía sau, sau đó cầm cành cây nhét vào trong tay hắn. Ngôn Thanh Y hiểu ý tiếp nhận cành cây, viết viết trên mặt đất: “Vô nghĩa, đương nhiên muốn!”
Tô Thiếu Vân nhặt lấy một cành cây khác, viết: “Ta có biện pháp để các ngươi ly khai nơi đây, nhưng ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi cho rõ”
Ngôn Thanh Y thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hắn đè nén xuống tâm trạng mừng như điên trong lòng, khẩn trương nhìn người hầu phía sau, sa đó viết trên mặt đất: “Thực sự? Ngươi có biện pháp giúp chúng ta ly khai?”
“Không nên nhìn ra phía sau, ngươi cứ giả như chúng ta đang nhìn kiến” – Tô Thiếu Vân vội viết
Thấy Ngôn Thanh Y gật đầu, Tô Thiếu Vân tiếp tục viết xuống.
Phía xa xa, người hầu thấy hai người cư nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất ngoạn kiến, cũng không khỏi nhìn nhau cười, nên cũng không thèm để ý bọn họ nữa.
“Ngươi còn không có trả lời ta, thực sự ngươi có biện pháp giúp ta cùng tỷ tỷ ly khai nơi đây?”
“Thực sự”
“Biện pháp gì?”
“Cái này ta phải hỏi ngươi một vấn đề mới có thể quyết định biện pháp này được hay không”
“Vậy ngươi hỏi đi”
“Ngươi cùng Ngôn Lan Dao hẳn là có thể tùy ý đi lại trong hoàng cung phải không?”
“Có thể, chỉ cần không ra khỏi hoàng cung, Ngôn Tuấn sẽ không hạn chế hành động của chúng ta”
“Vậy là tốt rồi! Hoàng cung phía nam có phải là có một cái vách núi?”
Viết đến đây, Ngôn Thanh Y kì quái liếc nhìn Tô Thiếu Vân, không rõ vì sao hắn lại biết phía nam có một cái vách núi. Hắn đè xuống hiếu kì trong lòng, tiếp tục viết:
“Đúng vậy, nơi này bình thường rất ít người tới, cũng không có thủ vệ”
“Thật sự là quá tốt!”
“Cái này với việc chúng ta ly khai có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là có, nơi này chính là hảo địa phương để chúng ta đào thoát”
A? Ngôn Thanh Y giật mình, không thể nào, từ vách núi bên kia đào tẩu?
Ngôn Thanh Y hồ nghi nhìn thoáng qua chữ Tô Thiếu Vân viết trên đất, hoài nghi không biết đầu hắn có vấn đề gì không?
Thấy hắn như vậy, Tô Thiếu Vân cười cười, thấp giọng nói: “Ta sẽ không lừa gạt ngươi, ngươi phải tin ta”
Tuy nghe Tô Thiếu Vân nói như vậy, Ngôn Thanh Y vẫn là bán tín bán nghi
Tô Thiếu Vân cũng không để ý đến hắn, đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi vào trng nghỉ ngơi.
Ngôn Thanh Y vẫn như trước ngồi trên mặt đất đờ ra nhìn kiến, nghĩ xem có thể tin Tô Thiếu Vân bao nhiêu phần
Liên tiếp vài ngày, Tô Thiếu Vân đều mang theo Ngôn Thanh Y đáo trên vách núi phía nam làm việc cực nhọc, làm đến mức hai tay Ngôn Thanh Y đều phồng lên, chịu không nổi hỏi Tô Thiếu Vân: “Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì a?”
Tô Thiếu Vân chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn hắn, hỏi hắn một câu: “Ngươi đến tột cùng có muốn cùng tỷ tỷ ngươi ly khai nơi đây hay không?”
Mỗi lần nghe đến câu này, Ngôn Thanh Y liền im lặng. Hắn đương nhiên muốn mang Ngôn Lan Dao ly khai cái Ngôn quốc gặp quỷ này, nhưng hắn không biết Tô Thiếu Vân làm mấy thứ quái dị này để làm gì. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là mang nghi vấn đầy mình tiếp tục cùng Tô Thiếu Vân tại vách núi phía nam làm việc cực nhọc. Có lúc Ngôn Lan Dao sẽ đến xem bọn hắn, nhưng nàng cũng không rõ Tô Thiếu Vân lại làm cái gì.
Hành vi quái dị của hai người sớm đã có người bẩm báo cho Ngôn Tuấn, Ngôn Tuấn cũng tự mình chạy đến trên vách núi xem bọn hắn đang làm gì, thế nhưng hắn cũng nhìn không ra là đang làm gì, huống hồ bên kia của vách núi là vực sâu, căn bản không có khả năng đào tẩu, hơn nữa thấy bọn họ không có ý tứ đào tẩu, cho nên Ngôn Tuấn cũng chẳng quản hai người muốn làm gì, nếu bọn họ thích làm cu li như vậy thì tùy họ.
Tô Thiếu Vân cùng Ngôn Thanh Y khổ cực chừng hơn mười ngày, rốt cục tạo thành một cái gờ đất kì lạ, nếu người hiện đại thấy được, nó cùng loại với bệ phóng ngày nay của chúng ta. Ngôn Thanh Y nhìn cái thứ kì quái đó, không dám tin tưởng hỏi: “Ngươi nói…chúng ta dùng cái thứ này có thể ly khai nơi đây?”
Tô Thiếu Vân gật đầu: “Chúng ta trở lại nghỉ ngơi thôi, nếu trời tốt, ngày mai chúng ta có thể ly khai nơi đây”
Ngôn Thanh Y cẩn thận đi từng bước nhìn cái thứ chả ra gì đó, nhịn không được hỏi lại: “Ngươi không gạt ta đó chứ?”
Tô Thiếu Vân dừng lại nhìn Ngôn Thanh Y thật chăm chú hỏi: “Ngươi xem ta giống đang dối gạt ngươi không?”
Ngôn Thanh Y lắc đầu: “Không giống”
“Nếu vậy, ngươi còn lo vấn đề gì?”
“Đã không có, nhưng mà…”
“Ta biết ngươi lo lắng thứ này không có tác dụng gì, không thể đem ngươi cùng Ngôn Lan Dao thoát khỏi đây, nhưng ngươi đừng quên tỷ tỷ ngươi cũng là muội muội của ta, ta với ngươi đều muốn mang nàng rời khỏi đây” – Tô Thiếu Vân thở dài
Ngôn Thanh Y trầm mặc, một lát sau, hắn dường như nhớ đến cái gì, vội hỏi: “Ngôn Tuấn có khi nào sẽ sai người đến phá thứ này của chúng ta hay không?”
“Hẳn là sẽ không, ta thấy hắn cũng không thèm để ý chúng ta đang làm gì, hơn nữa cho dù để ý, hắn cũng không biết thứ này dùng thế nào”
“Nga”
Ngôn Thanh Y không nói gì nữa, theo Tô Thiếu Vân trở lại lầu các nghỉ ngơi
Ngày thứ hai, Tô Thiếu Vân mang lưỡng tỷ đệ Ngôn Lan Dao đến biến vách núi
Trên vách núi, gió thổi vù vù, thổi trúng đến bọn họ khiến y phục bay phấp phới, Tô Thiếu Vân nhìn hướng gió một chút, loay hoay một chút với cái bệ phóng, chuẩn bị ly khai
Ngôn Thanh Y nôn nóng bên cạnh đi tới đi lui, so sánh với sự nôn nóng của hắn, Ngôn Lan Dao nhưng lại bình tĩnh đứng ở một bên nhìn dáng người đã gầy đi rất nhiều của Tô Thiếu Vân
Sau khi Tô Thiếu Vân chuẩn bị tốt tất cả, đang muốn nói với tỷ đệ Ngôn Lan Dao chuẩn bị xuất phát, bỗng lúc này, giữa sườn núi truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp
Tô Thiếu Vân biến sắc, kêu to: “Nhanh lên một chút!”
Ngôn Thanh Y vội vã lôi kéo Ngôn Lan Dao chạy tới
Tô Thiếu Vân còn chưa kịp lấy sợi dây cột chặt lưng áo hai người, Ngôn Tuấn đã mang người hầu đến trên vách núi, đem ba người vây quanh ở biên vách núi
“Các ngươi đang làm gì?” – Ngôn Tuấn ghiềm cương mã, dùng ánh mắt sát nhân nhìn ba người hỏi
“Ngoạn một trò chơi” – Tô Thiếu Vân nhìn thẳng hắn, không chút do dự nói
“Trò chơi?” – Ngôn Tuấn nheo mắt
“Đúng, trò chơi, trò chơi ‘ngươi sống hay chết’”
Ngôn Tuấn nhìn lướt qua phía sau, quay lại nhìn Tô Thiếu Vân: “Đừng nói với ta ngươi chuẩn bị đào tẩu?”
“Ngươi đoán được rồi” – Tô Thiếu Vân vẫn như trước, bình tĩnh nói
“Ha ha ha ha….” – Ngôn Tuấn cười to: “Các ngươi từ nơi này đào tẩu? Ngươi cho từ đây rơi xuống các ngươi sẽ có đường sống sao?”
“Cho dù không có đường sống vẫn hơn phải sống tại nơi này” – Ngôn Thanh Y cả tiếng nói
Ngôn Tuấn ngừng cười, liếc nhìn Ngôn Thanh Y, sau đó nhìn Ngôn Lan Dao, nói: “Cho dù các ngươi có đường sống, chỉ cần các ngươi vẫn còn ở torng lãnh thổ Ngôn quốc, ta sẽ có biện pháp đem các ngươi tróc trở về. Ngôn Lan Dao, ngươi đừng quên tại Ngôn quốc mọi người đều biết ngươi, bởi vì ngươi có đôi lục mâu của yêu nghiệt”
“Ngươi không được nói tỷ tỷ ta là yêu nghiệt!” – Ngôn Thanh Y phẫn nộ quát
“Hừ, cho dù ta không gọi, tất cả người dân torng Ngôn quốc đều biết tiện nhân này là ai” – Ngôn Tuấn tàn nhẫn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết các ngươi muốn làm gì sao? Ta vẫn không ngăn cản các ngươi bởi vì nếu ta để cho các ngươi đào tẩu, nếu các ngươi chạy trốn thành công, ta lại đem các ngươi bắt trở về, sau đó sẽ hung hăng dằn vặt các ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết”
“Ngươi…” – Ngôn Thanh Y vừa định nói cái gì, Tô Thiếu Vân cắt đứt hắn, ánh mắt lấp lánh nói: “ta nếu có thể đào tẩu, tự nhiên sẽ có biện pháp không để các ngươi tái bắt được chúng ta”
Bị nhãn thần hắn chấn nhiếp, Ngôn Tuấn nghẹn lời, một lát sau hắn lần thứ hai nở nụ cười: “Hảo, vậy xem như ngươi lợi hại, bất quá…” – Hắn chuyển hướng nhìn Ngôn Lan Dao nãy giờ vẫn không nói, âm trầm: “Cho dù các ngươi thực sự thành công chạy trốn, ngươi cho là các ngươi sẽ sống qua những ngày lành sao? Ngươi sẽ trúng trớ chú của yêu nghiệt, vĩnh viễn không có hạnh phúc”
“Ngươi sai rồi, ta sẽ cấp hạnh phúc cho nàng” – Tô Thiếu Vân kiên định nói
“Ngươi?” – Ngôn Tuấn cười mỉa
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, nhìn phía Ngôn Lan Dao, ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi, ta nói rồi, từ nay ngươi có thể sống những tháng thật hạnh phúc của chính mình”
Ngôn Lan Dao vừa thương tâm vừa vui sướng nhìn Tô Thiếu Vân, chậm rãi lắc đầu
Thấy nàng lắc đầu, nguyên bản muốn nói thêm gì đó, Ngôn Tuấn đành ngậm miệng lại, trong ánh mắt nhìn Ngôn Lan Dao chứa một tia kinh hỉ
“Ngươi không ly khai?” – Tô Thiếu Vân kinh ngạc
Ngôn Lan Dao gật đầu
“Tỷ tỷ!” – Ngôn Thanh Y kêu to: “Lẽ nào ngươi lại lưu luyến cái địa phương quỷ quái này?”
Ngôn Lan Dao lần thứ hai lắc đầu
“Vậy ngươi vì sao không ly khai?” – Ngôn Thanh Y không hiểu được, cả tiếng hỏi
Nghe vậy, Ngôn Lan Dao không kềm được nữa, nước mắt không ngừng hoạt hạ khuôn mặt
Tô Thiếu Vân đi lên trước, thay nàng lau đi nước mắt, ôn nhu hỏi: “Ngươi vì sao không ly khai? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
Ngôn Lan Dao hai mắt đẫm lệ, nhìn người thanh niên luôn luôn quan tâm đến nàng, nàng không phải không muốn cùng Tô Thiếu Vân ly khai, thế nhưng nàng biết lời Ngôn Tuấn nói không phải nói suông, con mắt đặc biệt của nàng rất dễ làm bại lộ thân phận, nếu nàng và bọn họ cùng chung một chỗ, khả năng bị bắt trở lại là rất lớn, nàng không muốn liên lụy bọn họ, bởi vì bọn họ là hai người mà nàng yêu nhất trong suốt cuộc đời này, nàng có thể nào lại để bọn họ gặp một tia nguy hiểm?
Tựa hồ đoán được trong lòng Ngôn Lan Dao đang suy nghĩ điều gì, Tô Thiếu Vân trầm giọng: “Ngươi tin tưởng ta, ta bảo chứng chúng ta sẽ AN TOÀN ly khai Ngôn quốc, ngươi không cần phải lo lắng ánh mắt của ngươi gây trở gại cho chúng ta đào tẩu”
Ngôn Lan dao nước mắt lần thứ hai hoạt hạ, nàng không phải không tin Tô Thiếu Vân, nàng chính là không tin hạnh phúc, mọi thứ phát sinh trên người nàng khiến nàng không thể tin bản thân sẽ có hạnh phúc, có thể vì lòng tham của nàng, nàng tưởng rằng Tô Thiếu Vân yêu nàng, nhưng nàng biết điều đó là không có khả năng. Lần kia khi hắn nói đến Đường Việt Phong, loại tưởng niệm xuất phát từ tận đáy lòng, nhượng nàng biết được người Tô Thiếu Vân yêu chính là Đường Việt Phong, hơn nữa bản thân nàng không xứng với hắn, cho dù thực sự có thể ly khai Ngôn quốc, nhưng những ngày sau này sẽ như thế nào? Nàng không biết, tất cả mọi thứ khiến nàng quá mệt mỏi, quá mệt mỏi…..
Ngôn Lan Dao kiễn chân, tại môi hắn hôn nhẹ
Tô Thiếu Vân giật mình, ngay lúc này, trong nháy mắt Ngôn Lan Dao rút ra thanh chủy thủ sắc bén giấu trong tay áo, không chút do dự ngay trước ngực đâm thẳng vào, nhất thời, tiên huyết đỏ tươi phun ra xối xả, nhiễm đỏ vạt áo.
Tô Thiếu Vân chấn kinh rồi, sợ hãi tiếp lấy thân thể đang ngã xuống của nàng
“Tỷ tỷ!” – Ngôn Thanh Y hai mắt đỏ ngầu, thê thảm hét to, vội vã vọt đến
Thình lình xảy ra biến cố khiến Ngôn Tuấn cũng ngây dại, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thân ảnh Ngôn Lan Dao đang nằm trong lòng Tô Thiếu Vân
“Ngươi sao lại ngốc như vậy?” – Cảm giác sinh mệnh trong lòng mình đang dần dần tiêu thất, nước mắt Tô Thiếu Vân không kềm được rơi như mưa
Ngôn Lan Dao hơi thở mong manh nhìn thoáng qua Ngôn Thanh Y, sau đó chuyển hướng Tô Thiếu Vân, gian nan thì thào: “Giúp ta….khục khục, chiếu cố….Thanh Y…”
Tô Thiếu Vân ngay cả nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu
“Tạ ơn…tạ ơn…..”
Ngôn Lan Dao thở hổn hển một hồi, nhìn Ngôn Thanh Y khẽ nói: “Đáp ứng…tỷ tỷ, cố…hảo hảo…sống tốt…”
Ngôn Thanh Y nước mắt mãnh liệt trào ra, nghẹn ngào gật đầu
“Ngươi nếu muốn hắn hảo hảo mà sống, vì sao ngươi lại….ngươi lại….” – Câu phía sau “đơn giản buông tha như vậy” Tô Thiếu Vân đã không nói nên lời, hắn thực sự xem Ngôn Lan Dao như thân muội muội của mình, biến cố như vậy cho dù đạm nhiên như hắn cũng không thể khống chế tâm tình lúc này.
Ngôn Lan Dao không ngừng mà thở hồng hộc, tối hậu thời khắc khi rời đi nhân gian, tất cả cảm tình trong lòng đều tuôn trào, nàng mỉm cười nhìn Tô Thiếu Vân, chậm rãi vươn tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, ôn nhu nói: “Ngươi biết không? Tuy rằng ngươi bên ngoài rất bình thường, thế nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ngươi hẳn là rất đẹp, hơn nữa mỹ đến không giống người trần thế….”
Nếu như bình thường, Tô Thiếu Vân chắc chắn kinh ngạc vì trực giác của nàng, nhưng tại giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có nồng đậm bi thương. Hắn cố nén trụ nước mắt, cố gắng nở nụ cười: “Ngươi thật lợi hại, ngươi biết không? Đúng là trên mặt ta có mang diện cụ”
Ngôn Lan Dao ánh mắt lộ ra kinh ngạc vô cùng: “Thật vậy chăng? Vậy…có thể cho ta xem một chút chân diện thật của ngươi không?”
“Hảo” – Tô Thiếu Vân chậm rãi đáp
Hắn vô pháp cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, cho dù hắn biết khi cởi bỏ mặt nạ sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Tô Thiếu Vân chậm rãi xé bỏ lớp da trên mặt, lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành
Ngôn Lan Dao bình tĩnh nhìn Tô Thiếu Vân, dùng thanh âm gần như mê say nói: “Thật đẹp, cùng giống trong tưởng tượng của ta đẹp đến không giống trần thế…”
Nói xong câu đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.