Tuy độc U Minh trên người Quân Phi đã được giải, nhưng muốn chân chính khỏi hẳn còn cần tĩnh dưỡng nửa năm.
Từ sau khi Triệu Duy Chi đoán được Quân Phi có thể là gian tế Sở quốc, không hề đến xem Quân Phi một lần.
Quân Phi mỗi ngày ngóng trông hắn sẽ đến xem chính mình, nhưng đến cuối cùng vẫn là thất vọng.
Tô Thiếu Vân tuy rằng biết hắn chờ mong, nhưng nghĩ đến lời Triệu Duy Chi từng nói, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng kêu Triệu Duy Chi đến xem Quân Phi.
Hai người cuối cùng kết quả như thế nào, trừ bỏ bản thân bọn họ, người khác không thể quyết định .
Tô Thiếu Vân uy Quân Phi uống dược xong, dìu hắn ở trên giường nằm hảo, phân phó Tô Nguyệt đem bàn để qua một bên.
Hắn quay đầu, phát hiện Quân Phi nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, tựa hồ muốn nói gì, vì thế liền ôn nhu hỏi:“Như thế nào?”
Quân Phi muốn nói lại thôi, cắn răng một cái, nói:“Tô công tử, ngươi có thể giúp ta khuyên Hoàng Thượng hồi Triệu quốc?”
Tô Thiếu Vân cảm thấy kỳ quái,“Vì cái gì?”
Quân Phi trầm mặc, một lát sau hắn mới nhẹ giọng nói:“Ta biết các ngươi đều biết ta là người Sở quốc”
“Ngươi là người nào có cái gì quan hệ? Ngươi vẫn là Quân Phi ngay thẳng mà ta nhận thức a?” Tô Thiếu Vân một bên thay hắn phất tóc mai trên trán, một bên mềm nhẹ nói.
Một cỗ dòng nước ấm nảy lên trái tim Quân Phi, hắn có chút kích động nói:“Đa tạ ngươi, Tô công tử.”
“Đứa ngốc!” Tô Thiếu Vân cười cười: “Chuyện này có cái gì cần cảm tạ .”
Quân Phi lắc đầu, khẩn thiết nói:“Không phải, Tô công tử ngươi đối ta thật tốt.”
Ngừng một chút, hắn lo lắng nói:“Ngươi có thể khuyên Hoàng Thượng về nước sao?”
“Vì cái gì phải làm như vậy? Ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?”
Quân Phi thùy hạ mi mắt, nhẹ giọng nói:“Ta là người Sở quốc.”
“Ân.” Tô Thiếu Vân biết Quân Phi muốn nói cho chính mình chuyện của hắn, cho nên cũng không đánh gãy hắn.
Quân Phi trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu, đau thương nói:
“Cha ta nguyên bản là tướng quân Sở quốc, nhưng hơn một năm trước lại bị gán tội tạo phản mà chết, mẫu thân vào năm ta mười tuổi liền bởi vì tật bệnh qua đời, cho nên sau khi phụ thân bị giết, trong nhà liền còn lại ta cùng ca ca. Ta không biết triều đình vì cái gì lưu trữ chúng ta không giết, chính là đem chúng ta nhốt tại đại lao.
Có một ngày nhị hoàng tử Sở Nhạc bí mật phái người đem chúng ta mang đi gặp hắn, hắn nói chỉ cần chúng ta về sau vì hắn làm việc, hắn có thể cứu chúng ta đi ra, hơn nữa hứa hẹn nếu là hắn làm quân vương sẽ rửa sạch tội danh cho cha, vì thế ta cùng ca ca liền đáp ứng hắn, nhưng là hắn còn không yên tâm, bức chúng ta ăn U Minh xong liền phái chúng ta đi Triệu quốc.
Ngự Sử Triệu quốc Triệu Phương là gian tế Sở Nhạc thiết lập tại Triệu quốc, Triệu Phương thừa dịp Hoàng Thượng tuyển phi, liền đem ta làm hắn chất nhi đưa vào cung, mà ca ca tiếp tục ở lại Ngự Sử phủ. Ta nguyên bản nghĩ đến Sở Nhạc muốn mượn tay ta giết Hoàng Thượng , ai biết hắn lại có tính toán khác.”
Nói tới đây, Quân Phi ngừng lại.
“Tính toán gì?” Tô Thiếu Vân hỏi.
Quân Phi trầm tư một chút, tiếp tục nói:“Ta cũng không rõ ràng hắn có tính toán gì không, chính là ta nghe ca ca nói Triệu Phương tựa hồ cùng đại ca của Hoàng Thượng Triệu Vu Tân qua lại rất gần, tựa hồ cố ý bang Triệu Vu Tân đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Lần trước ta nghe ca ca nói bọn họ sẽ thừa dịp Hoàng Thượng rời đi mà hành động, ta sợ Hoàng Thượng nếu không trở về, Triệu quốc sẽ có chính biến, cho nên –”
Quân Phi khẩn thiết nhìn Tô Thiếu Vân,“Tô công tử, ta van cầu ngươi nhanh lên khuyên Hoàng Thượng về nước, bằng không ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ không có.”
Tô Thiếu Vân không có trả lời, hắn liếc nhìn Quân Phi một cái, hỏi:“Kỳ thật Sở Nhạc là muốn ngươi giết Duy Chi , đúng hay không? Bởi vì chỉ cần hắn vừa chết, Triệu Vu Tân có thể thuận lợi làm hoàng đế.”
Quân Phi chột dạ cúi đầu, qua thật lâu, hắn mới nói:“Công tử ngươi nói đúng vậy, Sở Nhạc sau khi biết được ta có vẻ được sủng ái liền muốn ta tìm cơ hội giết Hoàng Thượng, nhưng là ta không hạ thủ được, vì thế Sở Nhạc không có cho ta giải dược của U Minh, ca ca không muốn ta chịu khổ, nghĩ đến Hoàng Thượng coi trọng ngươi, cho nên liền hạ độc với ngươi, muốn Hoàng Thượng vì cứu trị ngươi rời đi Triệu quốc, như vậy Triệu Vu Tân có thể nhân cơ hội soán vị.”
“Nhưng là ca ca ngươi nếu có thể hướng ta hạ độc, kia vì cái gì……” Tô Thiếu Vân vốn muốn hỏi “Vì cái gì không trực tiếp hạ độc Triệu Duy Chi”, nhưng là hắn mới hỏi nửa câu, đã nghĩ đến nguyên nhân.
Quân Phi có chút ngượng ngùng nói:“Ca ca biết ta thích Hoàng Thượng, cho nên hắn không có hạ độc thủ với Hoàng Thượng. Vì chuyện này, ca ca không biết mắng ta bao nhiêu lần”
Quân Phi nói xong, không khỏi lo lắng đứng lên, lẩm bẩm:“Không biết ca ca hiện tại thế nào ? Có thể hay không có chuyện gì?”
“Yên tâm, ca ca ngươi không có việc gì .” Tô Thiếu Vân an ủi hắn.
“Ân.”
Gặp Quân Phi sắc mặt không tốt, Tô Thiếu Vân nói:“Ngươi thân mình còn yếu, hảo hảo nghỉ ngơi, không cần nghĩ ngợi nhiều.”
“Ân.” Quân Phi một bên ứng, một bên nhắm mắt lại, sau đó lại bỗng nhiên mở to mắt.
“Như thế nào?”
“Tô công tử chớ quên khuyên Hoàng Thượng sớm một chút trở về.”
Tô Thiếu Vân gật gật đầu, Quân Phi thế này mới an tâm nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn hắn an tường ngủ, Tô Thiếu Vân thở dài, không phải hắn không muốn khuyên Triệu Duy Chi về nước, dựa theo lời nói của Quân Phi, chỉ sợ Triệu quốc hiện tại sớm đã giang sơn đổi chủ, Triệu Duy Chi hiện tại trở về, chỉ có một con đường chết, nhưng là hắn không muốn Quân Phi lo lắng, cho nên đáp ứng.
“Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ giúp Hoàng Thượng của ngươi đoạt lại ngôi vị hoàng đế .” Tô Thiếu Vân hứa hẹn.
Tô Thiếu Vân đi ra khỏi chỗ của Quân Phi, ngoài ý muốn phát hiện Triệu Duy Chi cư nhiên đứng ở bên ngoài đình viện.
Hắn đi lên trước, thấp giọng hỏi:“Ngươi nếu đến đây, vì cái gì không đi vào xem hắn một chút?”
Triệu Duy Chi không có trả lời.
Đợi trong chốc lát, Tô Thiếu Vân lại hỏi:“Ngươi vừa rồi nghe được chúng ta nói chuyện sao?”
Triệu Duy Chi vẫn như cũ không có trả lời.
Thấy hắn như vậy, Tô Thiếu Vân chỉ biết Triệu Duy Chi có nghe được đối thoại giữa mình cùng Quân Phi, vì thế liền hỏi:“Ngươi hiện tại tính như thế nào? Nếu là ngươi muốn……”
“Ta không muốn.” Triệu Duy Chi bình tĩnh nói.
“Vì cái gì?”
Triệu Duy Chi nhìn cành lá lay động trong gió, ánh mắt lại như xuyên qua cành nhìn phía tương lai xa xôi, hơi mê võng nói:“Tương lai rồi cũng sẽ tặng cho người , như vậy hiện tại không thể có được lại có gì quan hệ? Triệu quốc không phải ở trong tay ta diệt vong, cảm giác áy náy của ta có lẽ sẽ không nặng như vậy nữa.”
Tô Thiếu Vân không nói gì, hắn biết ý tứ của Triệu Duy Chi, một trận áy náy nảy lên trong lòng, hắn thấp giọng nói:“Thực xin lỗi.”
Triệu Duy Chi lắc đầu, bỗng nhiên cười, nói:“Làm quân vương như làm khổ sai thế này liền để lại cho tên số khổ Đường Việt Phong kia đi, ta chỉ cần thoải mái tiêu dao. Bất quá, về sau ta chính là người không nhà để về, ngươi phải thu lưu ta nga.”
Tô Thiếu Vân bật cười.
“Nghĩ đến về sau Đường Việt Phong mỗi ngày đều đen mặt ta liền vui vẻ.” Triệu Duy Chi cười ha ha.
Tô Thiếu Vân cũng cười , chân thành nói:“Đa tạ ngươi.”
Triệu Duy Chi vô tình cười cười, xoay người hướng bên trong đi đến.
“Ngươi……” Tô Thiếu Vân kinh ngạc.
Triệu Duy Chi thật sâu nhìn Tô Thiếu Vân, ở trong lòng nói: Tuy rằng ta không muốn buông tay, nhưng ta biết về sau vô luận phát sinh chuyện gì, trong lòng ngươi cũng chỉ sẽ có một mình hắn, nếu như vậy, ta khuyên chính mình không cần quá mức chấp nhất, có thể ở lại bên cạnh ngươi, ta cũng đã thực vui vẻ, hơn nữa đối với Quân Phi, ta cũng không phải thật sự là vô tình.
Hắn cảm xúc nói:“Những ngày này ta vẫn suy nghĩ, nghĩ cho hắn một cơ hội, đồng thời cũng muốn cấp chính mình một cơ hội.”
Nói xong, hắn liền tiêu sái xoay người mà đi.
Nhìn bóng dáng của hắn, Tô Thiếu Vân bỗng nhiên cảm thấy có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, sau đó hắn nhẹ nhàng ôn nhu nở nụ cười, cười đến thực vui vẻ.
“Ngươi đang cười cái gì?”
Đường Việt Phong vừa đến đình viện liền nhìn thấy Tô Thiếu Vân vẻ mặt tươi cười, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Ngươi như thế nào tới rồi?” Tô Thiếu Vân nhào vào trong lòng hắn.
Đường Việt Phong càng thêm kỳ quái , ôm lấy tình nhân có vẻ đang thập phần khoái trá, cười hỏi:“Chuyện gì vui vẻ như vậy?”
Tô Thiếu Vân cười cười, không trả lời, hỏi:“Ngươi tìm ta có việc?”
Đường Việt Phong tuy rằng rất muốn biết hắn đến tột cùng vui vẻ cái gì, nhưng là Tô Thiếu Vân không nói, hắn cũng không truy vấn, nhíu nhíu mày:“Ta vừa mới được đến tin tức, Triệu Vu Tân thừa dịp Triệu Duy Chi không ở Triệu quốc, phát động chính biến.”
“Ta biết.”
“Ngươi có biết? Ngươi vì cái gì sẽ biết ?” Đường Việt Phong cảm thấy kỳ quái.
Vì thế Tô Thiếu Vân liền đem chuyện của Quân Phi nói cho Đường Việt Phong, đương nhiên , hắn cũng nói chuyện của Triệu Duy Chi .
Sau khi nghe xong, Đường Việt Phong không khỏi bội phục Triệu Duy Chi rộng lượng,“Người như vậy đáng giá làm bằng hữu.”
“Chẳng lẽ ngươi trước kia đem hắn làm địch nhân?”
Đường Việt Phong lắc đầu, còn thật sự nói:“Địch nhân thật ra không có, xem hắn là tình địch mà thôi.”
“Ngươi!” Tô Thiếu Vân vừa buồn cười vừa tức giận.
Chợt nghe xa xa ẩn ẩn có tiếng kêu truyền đến, thanh âm càng lúc càng lớn, tựa hồ toàn bộ hoàng cung đều hỏng.
Tô Thiếu Vân cùng Đường Việt Phong nhìn nhau, đã xảy ra chuyện gì?
Sau một lát, Hàn Nhật chạy vội đến:“Chủ tử, các ngươi không có việc gì đi?”
Ngoài viện tiếng bước chân ồn ào, hiển nhiên đến đây không ít người.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Việt Phong hỏi.
“Có người xâm nhập hoàng cung, Nguyệt đang dẫn người vây bắt.” Hàn Nhật ngắn gọn nói.
Không biết người nào lớn mật như thế, lại dám một mình xâm nhập hoàng cung? Tô Thiếu Vân thầm nghĩ.
Nghe thanh âm càng ngày càng gần, Hàn Nhật hơi lo lắng nói:“Chủ tử, người tới tựa hồ rất lợi hại, vì để an toàn, thỉnh di giá đến nơi khác.”
Đường Việt Phong còn không kịp trả lời, chợt nghe bên ngoài một trận đại loạn.
Hàn Nhật trong lòng cả kinh, rút kiếm xoay người, chỉ thấy một bóng người màu lam thẳng hướng tiến vào, một phen trường kiếm xoay quanh phi vũ, quanh thân như có Liệt Phong vờn quanh, những binh sĩ chưa đến được gần người đã bị đâm cho ngã trái ngã phải, một đám tản khai đi.
Hàn Nhật rút một ngụm lãnh khí, công phu như vậy làm cho người ta thật không thể tưởng tượng, lần này chính là tánh mạng không cần, cũng nhất định phải bảo hộ chủ tử an toàn.
Người nọ chạy tới gần, chỉ thấy hắn quần áo tả tơi, bỗng nhiên thoáng nhìn Tô Thiếu Vân, sau đó liền thẳng tắp hướng hắn hướng lại đây.
Hàn Nhật kinh hãi, vội vàng cử kiếm nghênh đón, cùng Hàn Nguyệt giáp công người nọ.
Người nọ vẻ mặt lo lắng dị thường, chỉ lo chạy về hướng Tô Thiếu Vân.
Tô Thiếu Vân nhìn ánh mắt người nọ, lại từ hắn nhớ tới Quân Phi, trong đầu linh quang chợt lóe, hô to:“Dừng tay!”
Nghe vậy, Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đành phải ngừng lại, nhưng vẫn như cũ đề phòng nhìn chằm chằm người nọ.
“Quân Phi không có việc gì!” Tô Thiếu Vân yên lặng nhìn người nọ nói.
Người nọ thân mình chấn động, ách thanh âm hỏi:“Thật sự?”
Tô Thiếu Vân gật nhẹ đầu.
Có một loại người có thể khiến người khác vô điều kiện tín nhiệm, mà Tô Thiếu Vân không thể nghi ngờ chính là người như thế.
“Vậy là tốt rồi!” Người nọ dài hu khẩu khí, mệt tới cực điểm, hắn đột nhiên “Phanh” một tiếng té ngã trên đất.
Gặp Hàn Nhật, Hàn Nguyệt vẫn như cũ xử kiếm chỉ vào hắn, Tô Thiếu Vân huy phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.
Hai người đành phải kinh nghi lui xuống, nhưng vẫn như cũ ngưng thần đề phòng.
“Ngươi là ca ca của Quân Phi?” Tô Thiếu Vân hỏi.
Người nọ đầu tiên là liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới gật gật đầu, lo lắng hỏi:“Quân Phi thật sự không có việc gì?”
“Yên tâm, hắn không có việc gì, hơn nữa độc đã được giải, ngươi không cần lo lắng.”
Nghe vậy, người nọ dị thường kích động, thanh âm không xong hỏi:“Ngươi nói, tiểu Phi hắn…… độc trên người hắn…… đã giải ?”
“Ân, đã giải, bởi vì thân mình còn yếu, hiện tại đang ở bên trong ngủ, cho nên ngươi không cần lo lắng.” Tô Thiếu Vân khẳng định nói.
Người nọ kích động rơi lệ , lẩm bẩm:“Kia thật sự là quá tốt!…… Thật tốt quá!”
Vẫn nhìn hết thảy, lúc này Đường Việt Phong ý bảo binh lính đang vây quanh sân lui xuống, chỉ để lại Hàn Nhật, Hàn Nguyệt.
Người nọ nghỉ ngơi trong chốc lát, mới có khí lực từ từ đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tô Thiếu Vân cùng Đường Việt Phong, đột nhiên cung kính hướng bọn họ khấu đầu, nói:“Đa tạ các ngươi cứu tiểu Phi một mạng.”
Tô Thiếu Vân vội vàng nâng hắn dậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì, tùy tiện hỏi:“Xin hỏi cao tính đại danh?”
“Quân Huyễn.” Quân Huyễn đáp.
“Nếu như không ngại, ta sai người mang ngươi đi nghỉ ngơi thuận tiện rửa mặt chải đầu một chút, được chứ?”
“Đa tạ công tử!”
Quân Phi vừa tỉnh lại, còn không từ kinh hỉ kịp hoàn hồn việc Triệu Duy Chi cư nhiên ngồi ở bên giường, liền đột nhiên nghe nói ca ca của mình cũng đến Thụy Phong, lập tức chạy đi gặp ca ca.
“Đại ca!” Quân Phi phác nhập vào lòng Quân Huyễn.
Quân Huyễn xoa đầu đệ đệ, chính mắt nhìn thấy Quân Phi không có việc gì, hắn lúc này mới chính thức yên lòng.
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
“Ân.”
Quân Phi nhịn xuống nước mắt, buông tay, gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới độc trên người đại ca còn không có giải, hắn không khỏi nhìn Tô Thiếu Vân,“Tô công tử, ta có thể cầu ngươi một việc?”
Thông minh như Tô Thiếu Vân đương nhiên biết hắn nghĩ gì, mỉm cười nói:“Đừng lo lắng, thần y còn ở lại trong cung, tùy thời đều có thể thay ca ca ngươi giải độc.”
“Đa tạ công tử!” Quân Phi dị thường cao hứng, đang muốn hướng Tô Thiếu Vân cúi đầu.
Tô Thiếu Vân giữ chặt hắn,“Không cần cúi đầu, mới đây ta đã bị ca ca ngươi làm đại lễ.”
Quân Phi lòng tràn đầy vui mừng, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt, vì thế liền tràn ra một nụ cười cực kì sáng lạng.