Bức tường lửa do Đàm Phi tạo ra đối với Yêu Thú cấp hai hệ hỏa thực chỉ như vẽ hổ thêm râu, Hỏa Thiềm trực tiếp lao thẳng vào đám lửa mà không hề hấn gì. Tuy nhiên, tốc độ của yêu thú vì thế mà giảm đi vài phần.
Hỏa Thiềm lại há miệng lớn ra, chiếc lưỡi co giãn của nó bắn thẳng về phía sau lưng Đàm Phi. Tường lửa chỉ là chiêu chiến thuật của gã để kéo dài thời gian thi pháp, hiện tại sau lưng gã đã kết ra một khối băng tinh lớn vừa vặn bao khỏa bảo vệ toàn bộ vùng lưng phía sau.
Lưỡi Cóc nhanh như chớp đánh thẳng vào khối băng tinh khiến nó vỡ nát, dư lực vẫn còn tiếp tục kích vào thân thể gã, chỉ thấy Mễ Tú Bào nhá lên khi tiếp xúc với đầu giác hút trên lưỡi cóc. Toàn thân Đàm Phi chấn động bay đập vào vách hang rồi bắn ngược trở lại. Hộ Thể Cương Khí ảm đạm, gã trực tiếp thổ ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn vội vàng đứng dậy chạy về phía thông đạo.
Đúng lúc này, khi linh trí của Hỏa Thiềm ở vào trạng thái mất cảnh giác nhất thì không gian trên đầu nó bỗng sáng lòa. Một tấm lưới tỏa ra ánh sáng vàng kim chụp xuống thân thể nó. Yêu Thú từ không chung theo đà lao rơi bịch xuống gần chỗ Đàm Phi. Con yêu giãy giụa trong tấm Kim Võng mà không thể thoát ra, miệng nó còn phát ra những tiếng kêu "Oạp Oạp" như cầu cứu.
Thân ảnh Nguyễn Lương nhấp nháy rồi ngưng thực trên trần động quật. Lão cất tiếng cười hả hê:
- Ha ha… mất bao tâm huyết mới tóm được con súc sinh này, để xem hôm nay ngươi còn chạy nổi không... hắc hắc...
Lão lại ngửa cổ lên phát thêm một tràng cuồng tiếu nữa...
Con Hỏa Thiềm ở dưới vẫn cố gắng giãy giụa và Oạp Oạp… Bất giác, có vài viên cầu màu đỏ rơi ra cạnh Đàm Phi, gã nhặt lên xem qua chợt hiểu ra thứ gì, gã vội cất vào trong áo, đang định đánh tiếng hỏi han Râu Ngô bỗng đâu dị biến phát sinh.
Nơi đầu nguồn, dòng dung nham sủi lên ùng ục, một quả bong bóng nham thạch cực lớn trồi lên và nổ tung bắn các giọt dung nham về tứ phía.
Một con Hỏa Thiềm khác bỗng xuất hiện.
Con yêu thú này tuy nhỏ hơn con trước nhưng dữ tợn hơn nhiều. Đầu nó nhú ra cặp sừng cong cong như sừng Lân, hai bên mép mọc ra hai sợi Long Tu khá dài, toàn thân bao phủ bởi lớp lân phiến đỏ thắm. Đáng sợ nhất là uy áp mà nó tỏa ra khiến Đàm Phi thấy hô hấp khó khăn, chân gã quỵ xuống không thể nhấc lên.
Nguyễn Lương cũng là loại người nhanh trí, khi dị tượng nổi lên lão đã kịp phi độn đến bên tấm Kim Võng rồi. Lão nhanh tay lấy ra một chiếc túi da lẩm nhẩm niệm chú hút luôn cả Kim Võng và Hỏa Thiềm vào túi. Sau đó, môt tay kẹp lấy thân thể Đàm Phi, một tay ném về phía con Hỏa Thiềm Lân Phiến một khối cầu bằng trái táo.
Con Hỏa Thiềm mới đến cũng há mồm khạc về phía này một hỏa cầu lớn, trong đó còn ẩn ẩn vài tia lôi điện vằn vện. Hai khối cầu va chạm nhau bạo tạc thành tiếng nổ lớn rung chuyển động quật, đất đá trên vòm hang rơi xuống như mưa. Râu Ngô không ham đánh mà trực tiếp ôm Đàm Phi bắn vọt vào thông đạo bỏ chạy.
Trên đường rút lui, lão còn kết ra rất nhiều Băng Bích lấp kín lối đi. Xa xa chỉ còn vọng lại tiếng gầm rú điên cuồng của con Yêu Thú kia.
Thoát ra khỏi động quật, Nguyễn Lương mang theo Đàm Phi hóa thành một vệt kinh hồng màu hắc lục cực tốc bay đi.
Trong động phủ của Nguyễn Lương.
Đàm Phi ngồi bệt xuống đất thở gấp, sợi máu trên khóe miệng còn chưa kịp lau, gã vẫn cố mở miệng:
- Rút cuộc là phát sinh chuyện gì?
Nguyễn Lương đi lại trong khách phòng ra chiều suy tính điều gì đó, nghe Đàm hỏi lão mới bừng tỉnh. Lão ném cho Đàm một viên đan dược:
- Quên mất tiểu tử ngươi thụ thương, phục dụng cái này đi!
Đàm Phi bắt lấy đan dược đánh giá một hồi rồi bỏ tọt vào miệng nhai nuốt. Gã ngồi dậy điền tức một hồi cho dược lực phát huy tác dụng.
Nguyễn Lương lẩm nhẩm:
- Ta thật khinh xuất, xém chút nữa thì hỏng việc. Ai mà ngờ chứ, bỗng dưng lại nhiều ra một đầu yêu thú cấp ba.
Yêu Thú cấp ba tương đương Đại Linh Sư, về sự hung hãn và sức chiến đấu thì khỏi cần bàn cãi. Chiến đấu cùng giai, tu tiên giả nhân tộc luôn ở vào thế hạ phong.
Đàm Phi thấy thương thế trong người đã giảm vài thành, gã buột miệng hỏi:
- Đệ tử không hiểu chuyện gì cả, phiền sư bá có thể giải thích một hai?
Râu Ngô cười gượng gạo:
- Ngươi không biết cũng phải, Yêu Thú xuất hiện về sau là Hỏa Lân Thiềm biến dị, trong cơ thể của nó có một tia huyết mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân vô cùng bạo ngược. Chiến với nó chỉ có tìm đường chết mà thôi. Ta vì bắt được con Bích Hỏa Thiềm mà phấn khích mất đi cảnh giác, cũng may mà an toàn chạy về được đến đây. Ai mà nghĩ ra được chứ, con Bích Hỏa kia là con cái đang kỳ sinh sản và kết đôi với nó lại là một đầu yêu thú cấp ba Hỏa Lân Thiềm.
Đàm Phi lấy bình thủy tinh trong người và cởi Mễ Tú Bào ra trả lại Nguyễn Lương:
- Sư bá! Vậy... vậy coi như lần này thành công nhỉ?
Râu Ngô phá lên cười:
- Thành công, rất thành công... phần của ngươi hai mươi Tinh Thạch, làm tốt lắm!
Nói rồi lão lật tay lấy ra hai mươi viên Tinh Thạch ném cho Đàm.
Từ lúc chạy khỏi Hỏa Hà Sơn, dường như Râu Ngô đang nghĩ ngợi cái gì đó rất sâu xa. Đàm Phi thây kệ, gã muốn ly khai nơi này. Gã thủ lễ với Râu Ngô cáo từ:
- Nguyễn sư bá! Nếu không còn việc gì nữa đệ tử xin cáo từ.
Dứt lời gã toan xoay người rời đi.
Bỗng Nguyễn Lương cất lời:
- Khoan đã!
Đàm phi lông tóc dựng ngược, biết có chuyện không ổn, gã dừng bước đứng im:
- Sư bá còn điều gì phân phó?
Nguyễn Lương trầm lặng giây lát rồi dằn từng tiếng:
- Chuyện hôm nay là một bí mật, chớ tiết lộ cho bất kỳ ai, không thì ta và ngươi đều khó tránh khỏi liên lụy.
Ẩn ý của lão quá rõ, Đàm Phi cũng ở thế cưỡi trên lưng hổ như lão, đời nào gã dám nói ra, gã gật đầu:
- Nguyễn sư bá yên tâm, đệ tử không phải kẻ nhiều chuyện.
Râu Ngô giảm bớt sát khí, lão nghiêm nghị:
- Ngươi có muốn cùng ta đồ sát con Yêu cấp ba này không?
Đàm Phi như có tiếng sét bên tai, gã không thể tin vào những gì mình vừa nghe, phải mất một lúc mới trấn tĩnh:
- Sư... sư bá...! Ngài không đùa đấy chứ? Một cái Tiểu Linh Sư nho nhỏ làm được chuyện gì?
Nguyễn Lương cười ẩn ý:
- Hiện tại thì chúng ta chưa thể làm việc đó, ta còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nếu lúc đó ngươi tiến cảnh Thượng Linh Sư thì phần thành công sẽ tăng lên đáng kể.
Đàm Phi không vì lời dỗ ngọt của Râu Ngô mà ảo tưởng sức mạnh, gã vẫn một mực khiêm tốn:
- Đệ tử tư chất thấp kém, cảnh giới Thượng Linh Sư còn quá xa vời, chỉ sợ làm vướng chân tay sư bá thôi. Về chuyện ngày hôm nay, đệ tử phát thệ sẽ không có người thứ hai biết được.
Nguyễn Lương gật đầu, chợt lão lật tay lấy ra hai viên cầu màu hồng ném cho Đàm Phi:
- Đây là trứng của đầu yêu Bích Hỏa Thiềm, nếu ta thu cả thì ủy khuất cho ngươi. Coi như đây là chiến lợi phẩm đi, hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, xứng đáng được nhận nó.
Đàm Phi tỏ thái độ rất vui vẻ:
- Đa tạ Nguyễn sư bá!
Nguyễn Lương lại nói tiếp:
- Trứng này có thể trực tiếp phục dụng đề thăng tu vi mà không có họa ngầm, phù hợp nhất là kẻ tu luyện hệ hỏa. Nếu không, cũng có thể bồi dưỡng thành Linh Thú dưới trướng. Nhưng loài Hỏa Thiềm này năng lực tác chiến không cao, rất ít kẻ nuôi nó. Tuy nhiên, nếu đám trứng này được phối cùng con Hỏa Lân Thiềm kia thì lại là câu chuyện khác.
Đàm Phi đã động tâm, gã hỏi:
- Xin sư bá chỉ điểm thêm, đệ tử quả thực là chưa thấu đáo về chuyện này!
Nguyễn Lương bắt đầu giải thích:
- Loài Kỳ Lân mặc dù là Thần Thú nhưng có thói quen tạp giao. Vì vậy, tạp chủng của nó ở hạ giới có khá nhiều. Như con yêu cấp ba kia là Hỏa Lân Thiềm, vậy tổ tiên nó đã từng giao phối với Hỏa Kỳ Lân và trong cơ thể nó đang có một tia huyết mạch rất nhỏ của Thần Thú Hỏa Kỳ Lân. Và nếu may mắn, biết đâu trong đám trứng này lại xuất hiện một đầu Linh Thú biến dị Hỏa Lân Thiềm.
Đàm Phi gật đầu vỡ lẽ, gã cầm hai Noãn Cầu trên tay hỏi thêm:
- Vậy muốn bảo quản đám trứng này thì phải làm gì thưa sư bá?
Râu Ngô ngẩn ra rồi lắc đầu cười cười:
- Tiểu tử ma lanh…
Lão móc trong người ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho Đàm và hướng dẫn cách sử dụng. Đàm Phi làm theo hướng dẫn bỏ Noãn Cầu vào hộp gỗ rồi cất vào trong người.
Khi Đàm Phi chuẩn bị rời đi, Râu Ngô còn nói với theo:
- Vài ngày nữa ta bắt đầu chế một số Pháp Khí theo đặt hàng, cần một gã chạy việc lanh lợi, nếu có hứng thú thì ta tiếp tục giao dịch, thù lao mỗi tháng mười Tinh Thạch.
Đàm Phi vâng dạ rồi lập tức ly khai động phủ của lão.
Hiện giờ Đàm Phi đang ngồi trong tĩnh thất, trên tay gã là khối Noãn Cầu màu đỏ thắm như ngọc, gã đưa nó lên ngắm nghía thì thấy bên trong còn có một phôi trứng mờ mờ tựa như con nòng nọc. Gã lấy Mộc Hạp ra, bỏ Noãn Cầu vào, trong hộp giờ đây là sáu khối xếp đầy, gã nở nụ cười ranh mãnh, đậy nắp hộp lại, cất vào trong người.
Lấy hai tấm Bản Ghi chứa công pháp 'Diệu Hỏa Công' và 'Nội Quy Tử Huyền' ra, Đàm đặt vào mi tâm rót thần lực vào từng tấm thẻ. Bản Ghi sáng dần lên, toàn bộ thông tin trong đó ồ ạt như nước vỡ bờ tràn vào đại não của gã, thần niệm bắt đầu sắp xếp các thông tin theo đúng trình tự rồi in sâu vào não bộ. Đây là khả năng ghi nhớ vô cùng khủng bố của Tu Tiên Giả, phàm nhân không thể làm được điều này. Hai tấm Bản Ghi sau khi truyền tải hết thông tin cũng phân rã thành bụi phấn phiêu tán trong không khí.
Nội quy Tử Huyền Môn giới thiệu về rất nhiều nội quy, quy định của tông môn. Bộ công pháp Diệu Hỏa thì chủ yếu hướng dẫn về thuật khống hỏa sao cho thật tinh diệu, cách bố trí vài trận pháp hệ Hỏa dùng để vây khốn định…
Tuy nhiên, phần cuối công pháp lại khiến gã rất hứng thú, phần này hướng dẫn một bí pháp có tên ‘Diệu Hỏa Thần Mục’. Phương pháp tu luyện khá bá đạo, người luyện phải phối chế ra một loại Dược Thủy rồi nhỏ vào hai mắt, sau đó nhìn thẳng vào mặt trời để hấp thu ánh sáng và năng lượng của mặt trời, đó là pháp ‘Vọng Nhật’. Tu luyện càng lên cảnh giới cao, Diệu Hỏa Thần Mục sẽ phát triển được càng nhiều thần thông, từ xa ngàn dặm có thể dùng ánh mắt diệt địch. Cảnh giới cao nhất là đản sinh ra được một loại thiên hỏa vô cùng uy lực. Trong bí pháp còn có cả dược phương nhưng toàn loại khó kiếm, gần như đã tuyệt tích ở Già Thiên Đại Lục. Chưa kể trong quá trình tu luyện nếu chỉ một sai sót nhỏ, các tia bức xạ mặt trời sẽ trực tiếp phá hủy đôi mắt, người tu luyện sẽ trở thành phế nhân. Vì vậy mà xưa nay chả có ai tu luyện bí pháp này, tài liệu chỉ mang tính tham khảo mà thôi.
Trong hầu bao đang rổn rảng chút Tinh Thạch, Gã dự định ngày mai sẽ đi Tàng Thư Viện kiếm ít sách vở về nghiên cứu. Mới tiến nhập tu tiên giới, kiến thức về nó là một chân trời bao la chờ gã khám phá.
Tàng Thư Viện ngày hôm nay rất vắng vẻ, Bàn Thủ Thư ngồi vắt vẻo trên ghế với đôi mắt lim dim hồi tưởng về một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, nàng vội bật dậy ngó ra ngoài. Gã mặt sẹo đang lầm lũi tiến đến làm nàng tụt hết cảm xúc.
Chưa đợi gã hỏi han, Bàn Thủ Thư hất hàm cất giọng ồm ồm:
- Thế nào? Hôm trước ngươi bị Dương Vô Cương vặt bao nhiêu Tinh Thạch?
Đàm Phi hiểu ra vấn đề, gã ậm ừ cho qua chuyện:
- Không nhiều... mà là Tiểu Cương chứ, sư tỷ có nhầm không?
- Với ta hắn là Vô Cương. – Thủ Thư trả lời nhát gừng.
Đàm Phi chỉ cười cười rồi đi vào vấn đề:
- Ta muốn mua một ít sách vở.
Bàn Thủ Thư lấy ra giấy bút đưa cho gã nhắc nhở:
- Ngươi chọn được quyển nào thì ghi cả vào rồi quay lại đây tính tiền.
Đàm Phi đi quanh khu thư viện mất ba vòng, gã chọn khá nhiều sách, đa phần là kiến thức về Linh Thảo, Linh Mộc, Dị Thú, Kỳ Trân Dị Bảo… của Vân Lam Giới.
Gã mang tờ giấy ghi chép đưa cho Bàn Thủ Thư kêu tính tiền.
Cô nàng tỏ ra khá bất ngờ hết nhìn danh sách lại nhìn Đàm Phi. Loay hoay một hồi, nàng ta đưa cho Đàm mười tấm Bản Ghi và thu lại hai mươi Tinh Thạch.
Bất giác, gã hỏi một câu:
- Sư tỷ tên gì?
- Hỏi làm gì? Định tán tỉnh bản cô nương?
- Để ta dễ xưng hô!
- Gọi Tiểu Mai đi! - Bàn Thủ Thư vẫn giữ thái độ cáu kỉnh.
Đàm Phi cũng không mấy để ý, gã đặt một viên Tinh Thạch lên mặt quầy. Tiểu Mai khá bất ngờ nhưng dường như đã quen với mấy chuyện như thế này, nàng nghênh ngang thu viên Tinh Thạch vào người rồi chống nạnh hỏi:
- Tiểu tử cần biết thông tin gì?
Đàm Phi gãi đầu:
- Tiểu Mai tỷ có thông tin gì về Nguyễn Lương sư bá không?
Tiểu Mai hỏi:
- Ngươi đắc tội với lão à?
- Không có, là Nguyễn sư bá kêu ta đi làm mấy việc cho lão nên muốn biết chút ít về con người lão, tránh tình trạng làm người ta phật ý.
Tiểu Mai nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nguyễn Lương sư bá tính tình cổ quái, xưa nay độc lai độc vãng trong tông môn. Lão là ‘Đả Thiết Sư’ (1) rất có tiếng tăm nhưng không thuộc biên chế của Luyện Bảo Đường, cứ tự do tự tại vậy. Trong tông môn lão cũng chẳng kiêng nể một ai, kể cả Chưởng Môn Vương Tâm Hạc. Tất nhiên là trừ mấy vị Lão Tổ cảnh giới Thiên Sư. Thông tin về lão ta cũng chỉ biết có vậy... hắc hắc…
Đàm Phi cảm ơn nàng béo rồi rời khỏi Tàng Thư Viện.
- Hết Chương 14 -
(1) Đả Thiết Sư: Thợ Rèn