Điền Khởi Nguyên đi đi lại lại trong một Mật Động lớn, bộ dạng lão lúc này rất khẩn trương. Trên chiếc bàn đá giữa động đặt một cỗ tử thi gầy gò chỉ còn da bọc xương, đây chính là Nguyễn Trưởng Lão. Trên thân thể cỗ tử thi lỗ chỗ vết thủng, y phục, râu tóc cháy nám nhìn vô cùng thảm liệt. Đứng cạnh cỗ tử thi còn có Vương Tâm Hạc, Phương Anh và bốn vị trưởng lão khác, bọn họ đang to nhỏ nghị luận với thái độ khá căng thẳng.
Cấm chế nơi cửa mật động nhiễu loạn, một thanh niên trạc 30 tuổi tóc nâu, vận hắc bào bước vào, tất cả đám trưởng lão đều cung kính hô một tiếng “Sư Thúc”. Hắc Bào thanh niên gật đầu, gã đến bên tử thi xem xét tỉ mỉ, lật qua lật lại vài lần. Đám trưởng lão ngày thường hô mưa gọi gió tại Tử Huyền Môn giờ đây đều khép nép, cung kính đứng dạt ra hai bên.
Hắc Bào thanh niên đình chỉ việc khám nghiệm tử thi, gã vỗ vỗ vào chiếc túi da đeo bên hông, từ miệng túi da tỏa ra một làn khói xám mỏng manh, động quật bỗng nhiều ra thêm một con Sói Xám có bộ lông vằn vện như da hổ, dữ tợn nhất là cặp răng nanh dài nhọn như hai thanh tiểu kiếm cắm trên cái mõm dài chi chít vết sẹo. Dã Lang tỏa ra một thứ uy áp rất đáng sợ, nó chính là yêu thú cấp ba, tương đương những vị Đại Linh Sư có mặt ở đây.
Con Dã Lang không thèm đếm xỉa một ai trong Mật Động, nó đến bên tử thi hít ngửi vài cái rồi lại hóa thành lằn khói xám bay vào túi da.
Hắc Bào thanh niên điềm tĩnh đến bên chiếc ghế đá trong Mật Động ngồi xuống nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm:
- Vương Tâm Hạc! Trình bày hoàn cảnh trước khi tử vong cho bản nhân.
Tiếng nói tuy phát ra rất nhỏ nhưng quanh quẩn vang vọng trong lỗ tai tất cả mọi người có mặt ở đây, nó mang một thứ áp bức tựa như mệnh lệnh tối thượng vậy.
Vương Tâm Hạc đứng ra cung kính:
- Vâng thưa Đỗ sư thúc…! Nguyễn Văn Chức và Điền Khởi Nguyên phụng mệnh tông môn vận chuyển hai phi thuyền Linh Mễ đi bàn giao cho Phàm Nhân Tông, trên đường trở về thì bị hai gã Tán Tu không rõ lai lịch tập kích. Tình tiết cụ thể ra sao mời Điền sư đệ trình bày tiếp.
Hắc Bào chuyển ánh mắt bình thản qua Điền Khởi Nguyên. Họ Điền vội cung kính:
- Thưa Đỗ sư thúc! Hai tên Tán Tu tập kích chúng đệ tử về bản lĩnh cũng chỉ vào loại xoàng, khi chúng rơi vào thế hạ phong thì ném ra hai con Khôi Lỗi (1) cấp độ ba, tương đương Đại Linh Sư. Tình thế đảo chiều nhanh chóng, đệ tử và Nguyễn sư huynh không ham đánh mà chủ ý rút lui. Tuy nhiên, hai tên kia đã cho một con Khôi Lỗi Tự bạo, Nguyễn huynh vô tình trúng ám chiêu mà vẫn lạc. Cuối cùng đệ tử cố liều chết đánh cho một tên trọng thương, đoạt lại được tấm thi thể này và chạy về được tông môn. Đây... đây dường như là một âm mưu chứ không phải chuyện cướp của do đám cường đạo Tán Tu vẫn làm.
Đỗ ‘Sư Thúc’ vuốt cằm trầm ngâm:
- Sự việc hơn 30 năm trước chắc các ngươi còn nhớ, Ninh Đức Điệp tiểu tử khi tuyển trạch chỉ có tư chất bình thường, sau đó lại đoạt ngôi vị quán quân Thiên Tinh Đại Hội. Việc này Vương Tâm Hạc đã đính thân âm thầm điều tra, cuối cùng tên này biến mất và Nhiên Hồn Đăng nơi hậu sơn cũng tắt, mọi manh mối về hắn cũng chỉ dừng lại ở vài món đồ liên quan đến Khôi Lỗi. Sự việc hôm nay cũng là do Khôi Lỗi khiến một trưởng lão Tử Huyền Môn ta vẫn lạc. Hiện tại kẻ địch đang ở trong bóng tối chủ đích với chúng ta, hội đồng Đại Trưởng Lão sẽ đích thân điều tra, việc cần các ngươi làm bây giờ là để mắt đến đám đệ tử trong tông môn xem có kẻ nào làm ra biểu hiện bất thường không, kể cả Đại Linh Sư, không ngoại trừ một ai.
Vương Tâm Hạc đưa ra quan ngại:
- Khôi Lỗi Thuật là đặc sản của Phàm Nhân Tông từ khi khai phái, liệu toàn bộ chuyện này có liên quan đến họ?
Hắc Bào lắc đầu:
- Phàm Nhân Tông và Hãm Không Đảo đang là đồng minh với chúng ta, Minh Thệ được lập ra không phải chỉ là nói chơi. Hơn nữa, họ còn đang phụ thuộc vào nguồn cung ứng Linh Mễ từ Tử Huyền Môn. Kẻ địch đang có ý đồ gắp lửa bỏ tay người khiến nội bộ Tam Phái gây chia rẽ mà thôi, tuy nhiên ta vẫn phải trực tiếp đi Phàm Nhân Tông một chuyến.
Hắc Bào nhân đứng dậy đi ra cửa Mật Động, tiếng gã vẫn văng vẳng bên tai nhóm người còn bên trong:
- Nguyễn Văn Chức là người của Giám Thị Đường, các ngươi tìm người xứng đáng để bổ nhiệm thay thế ngay đi… Trừ Nguyễn Lương ra, ta đã có an bài cho hắn.
Bóng dáng ‘Đỗ Sư Thúc’ tiêu thất nơi lối ra.
Đàm Phi ngồi thu lu trong luyện thất với tâm trạng rối bời, thi thoảng gã lại đưa cánh tay đỏ rực đầy lân phiến lên nhìn ngó. Sau nửa ngày ngồi suy nghĩ, gã cũng ngộ ra đôi chút về hoàn cảnh mình đang vướng phải.
Gã đã vô tình luyện hóa một sợi huyết mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân ẩn trong Noãn Thiềm, chính xác là Quang Điểm quái dị kia gây ra chuyện này, và giờ đây gã trở thành một Yêu Nhân. Với kiến thức gã biết, cơ thể tu tiên giả nhân loại sẽ không thể nào hấp thụ được những thứ dạng này, Nội Đan hoặc Linh Huyết yêu thú mặc dù là nguồn bổ xung sức mạnh rất tốt, nhưng đều phải qua luyện chế dưới dạng đan dược mới có thể trực tiếp sử dụng. Nếu trực tiếp nuốt chúng, hậu quả sẽ là nổ tan xác bởi sự bài xích lẫn nhau giữa hai nguồn lực lượng. Thế nhưng, Quang Điểm kia lại hấp thụ toàn bộ Noãn Thiềm có chứa tia huyết mạch Kỳ Lân và luyện chế nó thành nguồn pháp lực trong thể nội gã, biến gã thành một tên Yêu Nhân, có đầy đủ năng lực của một Yêu Thú hàng thật giá thật.
Nếu tông môn biết chuyện này, hậu quả sẽ rất lớn, nhẹ thì trục xuất khỏi sư môn, nặng thì phế pháp lực, vĩnh viễn làm một phàm nhân sống trong Khuê Vân Sạn, hoặc nhiều thứ hình phạt khác mà gã chưa biết.
Qua những kiến thức cơ bản về tư tưởng tu tiên giả Già Thiên Đại Lục, từ xa xưa, nhân loại đã luôn có quan điểm nô dịch các sinh vật khác. Họ chuyên bắt, nhốt các loài Yêu Thú, thuần phục chúng thành Linh Thú để phục vụ các mục đích có lợi cho mình, Yêu Nhân cũng chịu chung số phận, đều phải làm nô bộc hoặc tay sai cho nhân loại. Việc cần thiết với gã bây giờ là toàn lực che dấu đi khí tức Yêu Nhân, tăng cường tu luyện đề thăng cảnh giới, nếu có phải rời bỏ tông môn, ít nhất cũng phải thành Thượng Linh Sư mới may ra bon chen tồn tại được.
***
Màn đêm buông xuống, Đàm Phi nằm dài trên phiến đá lớn ven hồ tu luyện Đấu Bích Tinh Di Công. Tư thế luyện công này khá kỳ quái, bắt buộc người tu luyện phải nằm thẳng, một tay kết ấn đặt nơi đan điền, một tay đặt lên huyệt Thái Dương, hai mắt nhìn thẳng lên vầng Nguyệt Lượng hấp thụ ánh sáng do Nguyệt Lượng chiếu xạ, Mặt Trăng càng tròn, càng tỏ thì hiệu quả tu luyện càng cao. Khó khăn là môn công pháp này chỉ luyện được vào ban đêm, ban ngày gã chui trong luyện thất tu luyện Diệu Hỏa Công và Võ Kỹ.
Môn võ kỹ Tinh Vũ tuy không nhiều chiêu thức, nhưng đâu có sao, người viết ra cuốn bí kỹ này chủ đích là muốn người học luyện đi luyện lại những chiêu số đó một cách chuẩn mực và tinh vi nhất, phát lực đúng thời điểm, chính xác đúng tử huyệt, biến chiêu đúng hoàn cảnh, hiểu được chiêu số gây ra tác hại như thế nào với đối phương. Nếu môn võ kỹ này được một phàm nhân đối chiến với một phàm nhân thì kẻ trúng chiêu không tàn cũng phế, quả thực tàn độc vô cùng. Đến thời điểm ngộ ra được môn võ này thì Đàm cũng hoang mang không biết nó được viết ra bởi Võ Giả phàm nhân hay Tu Tiên Giả nữa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà đã qua một năm.
Đàm Phi chăm chỉ tu luyện không ngừng nghỉ, Nguyệt Mục Phá Huyễn đã có chút tiểu thành. Giờ đây ánh mắt gã trở nên sâu thẳm, ẩn ẩn tinh quang, tầm nhìn rất xa, tựa như có thể phóng đại mọi thứ. Con Hắc Nghĩ (2) bò trên tảng đá bên cạnh mà gã còn nhìn thấy vài con ký sinh trùng bám trên cọng lông chân của Hắc Nghĩ.
Điều khiến gã bất ngờ nhất là từ sau khi phục dụng viên Noãn cầu cuối cùng cách đây nửa năm, Quang Điểm vô danh trong Đan Điền lớn lên gấp đôi. Nó bắt đầu hấp thu năng lượng từ việc Đàm thi triển thuật Minh Tưởng, những nguồn năng lượng hấp thu từ vầng Nguyệt Lượng và các vì Tinh Tú đều đi vào Quang Điểm rồi nó sẽ chiết xuất nguồn năng lượng đó thành pháp khí bổ xung cho Chín Đoạn Pháp Khí tinh thuần trong thể nội.
Sợi Pháp Khí thứ mười lại có một cơ chế hoạt động riêng, nó trực tiếp hấp nạp linh khí trong thiên địa không cần phải tu luyện hay bồi dưỡng gì cả. Mới đầu Đàm rất hoảng loạn, sau ngẫm nghĩ mấy ngày mới ngộ ra. Yêu Thú tại Vân Lam Giới được hưởng một ân sủng rất lớn từ tự nhiên, với những giống loài có linh trí hoặc sinh sống trong môi trường tích tụ nhiều linh khí, cơ thể yêu thú sẽ tự động hấp nạp linh khí và tăng trưởng không cần tu luyện công pháp như nhân loại. Đến một cảnh giới nhất định, nó sẽ mở ra một số thần thông đặc thù của giống loài, nhất là những loài dã thú, sức chiến đấu của chúng rất mạnh, da dày thịt béo. Mặc dù Yêu Thú được nhận sự ân sủng rất lớn từ tự nhiên nhưng đa số linh trí không cao, vẫn thường xuyên bị Tu Tiên Nhân Loại thu phục và nô dịch. Có những loài linh trí cực cao, đến một giai đoạn nhất định sẽ hóa hình thành người, hầu hết đều ở cấp bốn trở lên, tương đương đại cảnh Thiên Sư của nhân loại.
Trường hợp của gã cũng không nằm ngoài quy luật của tạo hóa, rồi đến thời điểm nhất định, sợi pháp khí thứ mười sẽ kết thành nội đan, điều chưa bao giờ sảy ra với tu tiên giả nhân loại. Nếu may mắn tồn tại đến thời điểm kết Nội Đan Yêu Thú và kết Nguyên Đan Nhân Loại, không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, liệu gã có nổ tan xác? Nhưng mọi thứ đều rất xa vời, phải sống cái đã.
May cho Đàm Phi là quãng thời gian này Nguyễn Lương cũng không có quấy rầy gã, nghe nói Râu Ngô xuất môn đi kiếm linh tài phục vụ luyện chế Pháp Khí. Việc đình chỉ tu luyện ngày hôm nay là do lệnh bài thân phận nháy sáng, báo cho gã biết là đến kỳ hạn phải thực hiện nghĩa vụ với tông môn. Theo thông tin Đàm nắm được từ trước, nhiệm vụ đầu tiên này tám phần là xuất môn đi làm nhiệm vụ bên ngoài, chỉ hai phần là do thân phận đặc biệt mới được ở lại tông môn làm những nhiệm vụ dễ dàng cùng tu luyện.
Ngày hôm sau, gã chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, tất cả tài sản đều được sắp xếp gọn gàng trong giới chỉ Điền sư phụ ban tặng, vòng đeo tay hắc ám của Ma Tu Mặt Ngựa do không cất được vào giới chỉ nên giấu thật kỹ trong người. Xong xuôi đâu đấy, gã rời động phủ cưỡi Bạch Diệp Liên thẳng hướng Khuê Vân Phong bay đi.
Khuê Vân Các hôm nay vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đi lại. Đàm Phi đi tới đại sảnh bỗng giật mình, ngó dáo dác bốn chung quanh, tượng Lân Quy khổng lồ không thấy bóng dáng, giữa sảnh được thay thế bằng khối Huy Văn Song Kiếm Hợp Bích chế tác từ Thạch Anh Tím trong trẻo. Mặc dù thấy hụt hẫng nhưng gã đâu biết phải làm gì, chuyện này để từ từ tìm hiểu.
Đàm đi đến một quầy lớn nằm sâu trong Khuê Vân Các, đưa lệnh bài thân phận cho một trung niên da đen như nhọ nồi:
- Đệ tử Đàm Phi lĩnh mệnh thực hiện nhiệm vụ tông môn.
Trung niên Nhọ Nồi tiếp nhận lệnh bài kiểm tra một hồi, mắt không ngừng đánh giá thiếu niên mặt sẹo trước quầy, ông ta bắt đầu hỏi:
- Tuổi?
- 15! - Đàm vội vã trả lời.
- Chủ linh căn?
- Hỏa chủ mạch, thưa sư thúc!
- Sở trường?
- Sư thúc có thể nói cụ thể được không?
- Thứ mà ngươi nghiên cứu nhiều nhất, thấu hiểu nhiều nhất.
- Đả Thiết Sư và các loại linh tài luyện bảo, luyện đan.
Trung niên gật gù, lão đặt tay lên viên cầu trước mặt, mất một lúc lâu lão mới rút tay về, lấy ra một tấm Bản Ghi nhét vào rãnh nhỏ dưới đáy viên cầu. Lão lại lấy cuốn sổ rất dày bên cạnh người, ghi ghi chép chép một hồi. Xong xuôi mọi thứ, lão đưa cho Đàm tấm bản ghi, ra hiệu cho gã dùng luôn.
Đàm nhận tấm bản ghi, đưa lên Mi Tâm truyền dữ liệu, tấm bản ghi mờ ảo dần rồi hóa thành bụi phấn phiêu tán trong không khí. Lão Nhọ Nồi hất hàm hỏi:
- Đã hiểu rõ nhiệm vụ?
- Thưa… đã rõ!
Lão lại mở ngăn bàn lấy ra hai túi vải đưa cho Đàm Phi:
- Đây là một phần thù lao nhiệm vụ và công tác phí, ba năm sau hoàn thành nhiệm vụ thì quay lại tông môn lĩnh nốt số còn lại. Nhớ là đi đường chọn quan lộ mà đi, chớ có lang thang nơi đồng không mông quạnh, rủi gặp đám Tán Tu hắc đạo thì không còn đất mà chôn đâu!
- Thưa rõ, đa tạ sư thúc chỉ điểm! - Đàm nói lời cảm ơn.
Chợt nhớ ra việc gì, gã hỏi thêm:
- Tượng Lân Quy mọi khi để nơi đại sảnh di chuyển đi đâu rồi thưa sư thúc?!
Nhọ Nồi lười nhác trả lời:
- Tháng trước Trưởng Môn ra lệnh chuyển vào nội đường Giám Thị Đường rồi.
Đàm Phi không dám manh động hỏi nhiều, gã bái tạ lão rồi rời khỏi Khuê Vân Các.
- Hết Chương 20 -
(1) Khôi Lỗi: Con Rối.
(2) Hắc Nghĩ: Kiến Đen.