Trong đại sảnh bí mật dưới biển sâu.
Cuộc họp giữa các nguyên lão Thông Thiên được tổ chức sớm hơn dự tính. Đàm Phi là một gã Tiếp Dẫn Sứ, nghiễm nhiên đại biểu cho một vị trí Nguyên Lão trong giáo không phải bàn cãi. Thông thường những Tiếp Dẫn Sứ đều có tu vi Đại Linh Sư trở lên, riêng trường hợp của gã lại là đặc biệt. Vẫn là hai người Uyên Linh và Khổng Tú chủ trì, những nhân sự còn lại chỉ biết nghe và gật đầu răm rắp.
Giọng nói trầm ổn của Khổng Tú vang lên:
- Đây là chiến dịch lớn, có cấp độ tuyệt mật, nhiều cá nhân và đơn vị hoạt động độc lập, riêng rẽ. Vì vậy, yêu cầu chư vị tuân thủ đúng và chính xác những gì mình được chỉ thị.
Dừng lời một đoạn, Khổng Tú lấy ra một túi trữ vật ném cho Đàm Phi:
- Huyền Tử đệ là nhân tuyển thích hợp nhất cho việc thu hút và quấy nhiễu sự tập trung của đối phương. Mọi hành động đều đã được ghi chép chi tiết trong Bản Ghi, sáng mai lập tức lên đường sớm. Sẽ có người hộ tống đến Truyền Tống Trận, việc còn lại ở Bắc Côn Lăng Châu đều phải tự thân, tránh đụng độ không cần thiết làm ảnh hưởng đến đại cuộc.
Đàm Phi tiếp nhận túi trữ vật từ họ Khổng lĩnh mệnh, cuộc họp còn diễn ra thêm một đoạn thời gian nữa mới kết thúc…
…
Đàm Phi ngồi xếp bằng trong tĩnh thất, ánh mắt mông lung dõi theo từng đoàn quang điểm phiêu tán khi Bản Ghi tự hủy. Gã lấy ra túi trữ vật mà kiểm đếm; Trong đó có một Na Di Phù. 30 khỏa Lôi Châu lớn cỡ nắm tay. Một Địa Lôi Bọc Phá, thứ này có sức công phá cực khủng bố, Đại Linh Sư cũng mất mạng chứ chưa nói đến tu sĩ cấp thấp như gã, Thông Thiên Giáo đã bỏ ra đại giới, canh bạc lớn này họ quyết ăn thu đủ với Liên Minh rồi. Một thẻ bài thân phận mang tên Đam Săn, tộc nhân Nguyệt Tinh Tộc thuộc Tây Lương Dã Châu. Một mặt nạ bằng da và 500 Tinh Thạch.
Gã thầm mỉm cười đầy ý vị, năm năm sống tại Tây Lương, đủ để hiểu rõ nhân sinh nơi này, tổ chức cấp cho một thân phận mới là người Tây Lương đương nhiên phải có tính toán kỹ lưỡng rồi.
Lại nói đến Thập Cường Đại Hội, đây là đại hội dành cho tu sĩ Thượng Linh Sư mỗi mười năm tổ chức một lần, nhằm tìm ra mười người có chiến lực mạnh nhất để bổ xung vào biên chế của Liên Minh Bộ Tộc. Mười cá nhân xuất sắc nhất sẽ được Liên Minh bồi dưỡng để trở thành những trụ cột cho Liên Minh sau này, cũng không khác mấy so với đám đệ tử hạch tâm của Thất Đại Phái ở Già Thiên. Tuy nhiên, đại hội có tính chất khắc nghiệt hơn nhiều, quy tụ gần như toàn bộ Thượng Linh Sư có tu vi thuộc vào loại ‘Yêu Nghiệt’ đỉnh cao của Cô Thiên Đại Lục.
Nhiệm vụ của gã không hề đơn giản, bằng mọi cách phải chiến thắng từng trận, rồi kết hợp với một số giáo đồ trà trộn trong đám tu sĩ tham gia quấy phá đại hội, nhằm gây sự chú ý để một đơn vị khác âm thầm cướp ngục…
Tiếng chim Tu Căng rúc rích bên ngoài báo hiệu canh năm đã đến, Đàm Phi thay một bộ đồ mới mang phong cách Tây Lương điển hình, mặt nạ bằng da cũng được ốp lên khuôn mặt, gã đã mang một diện mạo mới, đâu đó vương vấn một số nét đặc trưng của thổ dân Tây Lương. Đã có người đến, gã thu lại toàn bộ vật dụng cần thiết vào giới chỉ, Quán Vụ và Cảm Ứng Bát Phương Trận lần lượt bay về trong tay áo, còn rất lâu nữa gã mới có cơ hội quay lại chốn này. Lắc mình khởi vận Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp, tiếng xương nổ lốp đốp khiến gã cao lên đôi chút, làn da cũng chuyển sang màu bánh mật, hiện đã là một con người khác, không có chút gì dính dáng đến một gã Huyền Tử mà chúng nhân từng biết đến.
Mạnh Cực Thú nằm bên cạnh giật mình nhảy tót lên vách đá, nó còn làm ra thái độ gầm gừ cảnh giác cao độ. Đàm phì cười mở lời:
- Tam Mao…! Ở lại đây tu luyện cho tốt, ta có nhiệm vụ ra ngoài ít ngày rồi về.
Phải đến khi nghe được chất giọng quen thuộc của gã thì Tam Mao mới yên lòng mà nhảy xuống quấn chân gã liếm láp.
Ngoài động phủ đã có hai người đợi sẵn, Mẫn Xuân Cường tộc trưởng và một mỹ phụ trạc ngoài 30 tuổi. Vị trưởng tộc Nam Giao suýt nhảy ngược với kẻ vừa xuất hiện, sau đó lão ồ lên một tiếng kinh ngạc:
- Ồ…! Huyền Tử đạo hữu đây ư, thuật biến thân thật khiến lão phu hâm mộ quá đi.
Đàm Phi lắc đầu cười cười, coi như đó là một lời nói không có thật:
- Chỉ là tiểu thuật, không đáng để Mẫn Tộc Trưởng ngài quá lời như vậy!
Mẫn Xuân Cường quay sang mỹ phụ giới thiệu:
- Đây là Mai Nguyệt Anh Phó Tộc Trưởng Nam Giao, người sẽ phụ trách đưa Huyền Tử đạo hữu đến Đại Đô Thị Bình Thuận, nơi thiết lập Truyền Tống Trận liên thông Bắc Côn Lăng Châu.
Đàm Phi nhanh nhẹn:
- Ra mắt Mai tiền bối!
Mai Nguyệt Anh chủ động né qua một bên không nhận đại lễ:
- Huyền Tử đệ đệ khách khí, cứ gọi ta là Nguyệt tỷ là được rồi!
- Cung kính không bằng tuân mệnh… Ra mắt Nguyệt tỷ! - Đàm Phi cũng không câu nệ nữa, đây là cử chỉ rất tôn trọng gã đến từ mỹ phụ xinh đẹp họ Mai.
Không nhiều lời, Mai Nguyệt Anh tế ra Phi Chu dài năm trượng, cả nàng và Đàm Phi cùng kinh thân bay lên khoang thuyền. Phi Chu xé gió lao thẳng lên bầu trời, hướng ra biển khơi mất hút.
Ở một ngọn núi gần đó, hai thân ảnh phiêu dật lẫn trong mây trắng dõi theo Phi Chu cho đến khi nó chỉ còn là một điểm sáng nơi đường chân trời.
Khổng Tú lẩm nhẩm tựa như chỉ cho mình hắn nghe:
- Thành bại đều trông chờ vào người này cả… ài! Không biết có nên chuyện không đây!?
Uyên Linh lúc này không còn thái độ cử chỉ câu dẫn lả lơi như mọi khi, thay vào đó là dáng vẻ nhu mì yểu điệu như thiếu nữ nơi khuê các. Tuy nhiên, tố chất ma mị vẫn không thể giấu đi đâu được, nàng nói trong ngữ điệu khá cứng rắn:
- Ta luôn có niềm tin với người này, vòng tay số 69 xưa nay vẫn kén chọn chủ nhân… Chưa kể khi ở Cát Tiên Đàm, hắn đã thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Xương Cuồng, Trương Tam hung hãn đến vậy mà cũng tỏ ra kiêng kỵ hắn vài phần. Mặc kệ hắn là ai đi chăng nữa, ta nghĩ sự có mặt của hắn sẽ đem lại một tương lai tươi sáng cho bản giáo, để chúng ta cùng bước ra khỏi bóng tối.
Khổng Tú vẫn có đôi chút hoài nghi:
- Từng ấy chưa đủ để nói lên điều gì. Hắn có thể xuất chúng hơn nhiều tu sĩ cùng giai, nhưng tu tiên chi lộ vốn dĩ vô cùng khắc nghiệt. Nàng không nên kỳ vọng quá nhiều, còn ta chỉ mong hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách trọn vẹn thôi.
- Cái lão quái vật nhà ngươi cũng đừng có lý trí thái quá như vậy. Trực giác của ta vẫn tin tưởng hắn một cách tuyệt đối.
Khổng Tú cười nhạt như thể châm biếm:
- Chỉ là trực giác…? Còn không phải là Thiên Nhãn Thuật ư?
- Xí… Lão biến thái khó ưa…
…
Bốn Tháng Sau.
Yên Dương Đại Bồn Địa - Trung Tâm Bắc Côn Lăng Châu.
Yên Dương Đại Bồn Địa là một vùng lòng chảo có diện tích cực lớn, theo truyền thuyết thì đây chính là nơi giao tranh của Nguyên Thủy Lão Mẫu và Thiên Hỏa Ma Thần từ thời Thái Cổ Hồng Hoang. Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện do dân gian Cô Thiên thêu dệt, hoàn toàn không có căn cứ. Đây đơn giản chỉ là vùng đất phải hứng chịu sự va chạm của một khối Vẫn Tinh lớn mà thôi.
Yên Dương Tháp nằm ở trung tâm bồn địa, là căn cứ đầu não của Liên Minh Bộ Lạc. Tòa Đại Tháp lớn như một ngọn núi đâm vào trong mây, với lối kiến trúc pha trộn giữa hai trường phái hùng vĩ của Cô Thiên và cổ kính của Già Thiên, đây là kỳ quan được xếp vào tứ đại danh địa của Vân Lam Giới. Chỉ có nhân sự thuộc biên chế Liên Minh mới có thể ra vào Tháp. Tất cả ngoại nhân đều bị cấm, kể cả Tiểu Thiên Sư.
Một gã Thổ Dân có làn da bánh mật, khuôn mặt vuông vức phổ thông đang ngơ ngác đứng trước Cửa Nam của Yên Dương Thành, gọi là thành vì đây là dãy tường thành cao vài trượng bao bọc lấy khuôn viên rộng lớn dưới chân Yên Dương Tháp.
Gã thổ dân đương nhiên do Đàm Phi sử dụng Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp mà ra, gã hòa lẫn cùng hai chục tên Thượng Linh Sư xếp hàng báo danh tham dự Thập Cường Đại Hội. Đám Thượng Linh Sư ở đây tên nào tên nấy đều thập phần oai phong, bừng bừng khí thế, trông gã không khác gì ‘Gà giữa bầy Hạc’.
Nhóm người này không vì thế mà tỏ ra khinh bỉ hoặc chán ghét gã Thổ Dân quê mùa. Những nhân vật ở đây cũng toàn một lũ hồ ly đa mưu quỷ kế, bộ dáng Thổ Dân đương nhiên là giả trư ăn thịt hổ chứ không phải dạng ‘não tàn’ mà đi vào đây tìm chết.
Thập Cường Đại Hội được coi là giải đấu khốc liệt và tàn bạo nhất nhì Tu Tiên Giới Vân Lam bởi không có một quy tắc nào trong chiến đấu, chỉ có đánh đến ta chết ngươi sống hoặc tự nhận thua mà bỏ cuộc. Mười vị trí dẫn đầu được chỉ định làm ‘Thánh Tử’ Liên Minh, được Liên Minh bồi dưỡng làm nòng cốt bổ xung cho lực lượng cao tầng chưởng quản phiến đại lục này. Phải nói là quyền lợi và quyền lực đem lại trong tương lai vô cùng sán lạn.
Chính vì tính chất dã man của đại hội nên không nhiều tu sĩ tham gia, thường mỗi kỳ đại hội đều có khoảng 200 đến 300 tu sĩ là nhiều. Nhưng trong 300 tên tu sĩ này, đều là đại diện tinh anh của các bộ tộc lớn nhỏ trên lục địa, kẻ nào cũng hung mãnh, sát phạt và liều lĩnh.
Đến lượt Đàm Phi báo danh.
Có ba tên Liên Minh ngồi trước án, tên ngồi giữa tu vi Thượng Linh Sư làm nhiệm vụ thư ký, hai lão già ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần tựa như ngủ gật, lạ là cả hai đều có tu vi Đại Linh Sư với thần niệm lực rất hùng hậu.
Đàm Phi bước lên, tâm thần thả lỏng không có chút tạp niệm. Tên Thư Kí lấy giấy bút ra hất hàm hỏi gã:
- Báo danh… quê quán?
- Đam Săn, Nguyệt Tinh Tộc, Tây Lương.
Nói rồi gã móc ra tấm thẻ bài chứng minh thân phận của Nguyệt Tinh Tộc.
Tên Thư Kí cầm lấy lệnh bài lật đi lật lại, hắn nhăn trán ra vẻ cố lục lại trong ký ức rồi lẩm bẩm:
- Nguyệt Tinh…? Chưa bao giờ nghe đến.
Hắn quay sang nhìn hai lão Đại Linh Sư với ý dò hỏi. Bản thân hai lão kia cũng đang nhăn hết cả mặt, không phải vì xuất xứ của gã ‘nhà quê’ mà vì bận kiểm tra thần thức và thân thể Đàm Phi. Cuối cùng một lão mấp máy môi như hết hơi:
- Nguyệt Tinh xưa kia là một đại bộ tộc ở Tây Lương Dã Châu, ngàn năm trước bị ba nhà Nguyệt Hồ, Nguyệt Nha và Nguyệt Lang đánh hội đồng, suýt nữa thì diệt tộc… Ài! Đến bây giờ lại cho hậu nhân đi tìm chết ở đây… thật là Thiên Đạo bất công quá đi mà!
Lão Đại Linh Sư còn lại mở mắt đánh giá gã nhà quê Đam Săn, lão cất tiếng:
- Hợp cách… thông qua!
Tên Thư Kí vội lấy ngân trâm ra khắc lên một thẻ bài đen nhánh rồi đưa cho Đàm Phi. Tiếp đến, một tên Tiểu Linh Sư hướng dẫn gã đi vào trong đại môn để sắp xếp chỗ nghỉ ngơi chờ ngày khai mạc đại hội.
- Hết Chương 57 -