Quách Yến đập đầu xuống đất ba cái, miệng lắp bắp:
- Huyền Tử đại nhân! Lão nguyện ý…
Đàm Phi né qua một bên, gã cất giọng bình thản:
- Còn chưa biết có thành công hay không? Quách đạo hữu không nên dùng đại lễ.
Quách tộc trưởng đứng dậy lấy tay áo lau nước mắt, bà ta đi vào trong một lúc rồi đi ra, hai tay nâng một tấm bài vị bằng đá trắng noãn, những dòng chữ trên Thạch Bài đã bị hủy đi, để lại một bề mặt phẳng phiu nhẵn nhụi, người này cũng rất thức thời. Hai tay bà ta dâng lên:
- Đây là Hãm Phong Bảo Thạch, mong Huyền Tử đại nhân thu lấy…
Đàm Phi cách không kéo tấm bài vị về trước mặt xem xét, ẩn ẩn bên trong là những thớ đá có hình dạng tựa như lốc xoáy. Đây đích xác là Hãm Phong Thạch.
Mục đích đã đạt được, Đàm Phi thu khối bảo thạch vào giới chỉ, gã điềm tĩnh nói với vị tộc trưởng Mường Bạch:
- Các loại giải dược tại hạ đang có đều không thể tiêu trừ độc tố trên người đạo hữu, vậy chỉ còn cách đánh chết tên Yêu Nhân kia. Thời gian cấp bách, chúng ta nên xuất phát đi Băng Hỏa thôi!
Hồng Dinh buột miệng:
- Huyền Tử… đại… huynh có pháp khí phi hành đủ cho ba người?
Đàm Phi lắc đầu cười trừ. Bấy lâu nay vẫn dùng Bạch Diệp Liên thuyền nhỏ, gã không nghĩ sẽ có lúc gặp tình huống này.
Hồng Dinh mỉm cười giảo hoạt như thể không tin. Quách Yến nóng vội tế ra một chiếc Thuyền Độc Mộc vừa đủ cho ba người, cả Đàm Phi và Hồng Dinh cùng nhìn nhau rồi lăng không lên khoang thuyền.
Băng Hỏa Đảo cách địa bàn Mường Bạch hơn 500 hải lý, cũng không tính là xa, Thuyền Độc Mộc phi hành trên không hai canh giờ thì đến nơn. Dọc đường đi, một vài đầu hải yêu ẩn nấp dưới biển phóng thần thức dò xét, chỉ dừng lại ở dò xét mà thôi, chưa có con nào làm ra điều ngu ngốc.
Băng Hỏa Đảo là một ngọn núi lửa lớn, đỉnh núi trơ ra lớp nham thạch đen xì. Mùi lưu huỳnh gay gay chính tỏ nó có thể hoạt động trở lại bất cứ lúc nào.
Ba người đáp xuống một bãi đá ven bờ. Quách Yến thu lại Thuyền Độc Mộc, bà ta chỉ về hướng Đông Nam gần chân núi:
- Phía đó có một động quật, là nơi lẩn trốn của tên khốn kia, nhị vị phải hết sức cẩn thận… hắn có khả năng phóng độc từ xa rất bá đạo. Phu quân chỉ vì cố gắng cứu lấy mạng lão mà vẫn lạc dưới tay tên súc sinh đó.
Đàm Phi gật đầu như đã hiểu, gã lẩm nhẩm truyền âm cho Hồng Dinh kế hoạch tác chiến. Cả ba người từ từ tiến về phía chân núi.
Động khẩu tối om hiện ra trước mắt Đàm Phi, gã phóng thần thức vào trong dò xét, nơi này không bị ảnh hưởng lớn của Nguyên Từ Chi Lực như ở Bắc Cực Đảo nên gã cảm ứng được rất xa. Thấp thoáng cảm nhận được tia yêu khí mỏng manh. Gã quay ra hỏi Quách Yến:
- Không gian trong động quật có lớn không? Địa hình như thế nào?
Quách tộc trưởng trần trừ giây lát rồi trả lời:
- Nói ra thật xấu hổ, lúc phu thê chúng ta đuổi theo Yêu Nhân, vì nóng lòng cứu ái nữ mà cũng không có để ý kỹ, rồi đến khi chạm mặt hắn, giao thủ được vài chiêu thì đã thảm bại, chạy trối chết. Thành ra địa hình địa vật trong đó không có ghi nhớ được.
Đàm gật đầu, ra hiệu cho hai người lùi lại, gã đến trước động quật vận âm ba hét lớn vào trong:
- Nghiệt súc… dừng giả thần giả quỷ… ta đếm đến ba… không hiện thân ông đây cho ngươi vùi thây trong đó…
Chỉ là tiếng sóng biển rì rào phía xa đáp trả.
- Một…
- Hai…
- Ba…
Dứt lời, Đàm lấy ra ba khỏa Hỏa Lôi Đạn, rót chút thần niệm lên đó rồi ném mạnh vào động quật. Ba tiếng nổ lớn làm rung chuyển một góc núi, ở bên ngoài còn nghe rõ tiếng đất đá sạt lở bên trong. Đàm Phi đứng đó khoanh tay nhếch môi cười lạnh.
Quách Yến sợ đến mất mật, bà ta lắp bắp kinh hãi:
- Huyền Tử đạo hữu… ngài làm thế khiến Yêu kia nổi điên mà hại mạng con ta đó… cách này không được đâu.
Đàm Phi lẳng lặng tế ra Kiềm Lam Kiếm chờ đợi, không coi lời nói của Quách Yến vào đâu.
Tiếng đất đá kêu rào rào trong động quật.
‘Ầm…’
Một thân ảnh to lớn phá loạn thạch mà ra, theo sau còn có thêm hai nhân ảnh. Hồng Dinh tỏ ra kinh hoảng, nàng tiến lại sát chỗ Đàm Phi làm ra tư thế phòng bị.
Trước mặt hai người là một nam nhân cao lớn, nửa thân trên có hình hài con người, thân dưới mình rắn với khúc đen khúc vàng uốn éo trông rất dọa người. Hắn vậy mà có tu vi Thượng Linh Sư Viên Mãn, lực lượng áp bức tỏa ra mạnh mẽ. Đàm Phi có thể cảm nhận được luồng khí tức khủng bố gấp nhiều lần so với Khuông Cảnh, tộc trưởng Bạch Bì.
Xuất hiện cạnh Yêu Nhân mình xà còn có một lão đầu ngoài ngũ tuần và một thiếu nữ da trắng như tuyết, dung nhan tú lệ.
Nam nhân mình xà lấy tay phủi đất đá bám trên tóc miệng gắt gỏng:
- Mụ già phế vật, mỗi việc đơn giản dẫn chúng vào trong cũng không làm được…
Quách Yến chân run lập cập quỳ vội xuống không dám nói nửa lời.
Yêu Nhân đánh giá hai người Đàm Phi, đôi mắt màu hổ phách dừng lại trên cơ thể Hồng Dinh liếm liếm môi thèm thuồng:
- Hắc hắc… tiểu cô nương đây đúng là đại mỹ nữ, xứng đáng đi theo hầu hạ bản vương.
Thiếu nữ tú lệ nghe vậy nhăn trán tỏ thái độ rất khó chịu.
Hồng Dinh không nói gì, nàng chỉ nhổ bãi nước bọt xuống đất, trên tay đã nhiều ra một thanh phi kiếm màu lục khá đẹp mắt.
Yêu Nhân dường như đã chết mê chết mệt với sắc đẹp của Hồng Dinh, hành động miệt thị của nàng không làm hắn nổi cáu mà càng khơi dậy bản năng chinh phục. Hắn đảo mắt qua Đàm Phi gằn giọng:
- Thằng ôn con kia… để lại tài sản, tự phế pháp lực… ông đây còn cho mày chết thống khoái. Bằng không, bản vương buộc phải trừu hồn luyện phách ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết…
Đàm cười lạnh, tên này quả thực rất mạnh, có thể là mạnh nhất trong đám cường địch gã từng đụng độ. Nhưng lại quá ảo tưởng với sức mạnh của bản thân, dẫn đến những lời nói có phần lố bịch. Hoặc giả hắn cũng giống như Sùng Á Bằng, cố tình gây ức chế cho đối thủ.
Đàm Phi lạnh lùng:
- Hắc… ‘Đại Vương’… tha mạng a!
Đất đá dưới chân hai người rung lắc, một chiếc đuôi rắn khúc đen khúc vàng bất ngờ đâm từ dưới lên. Đàm, Hồng đã có chuẩn bị, Hồng Dinh bắn vọt ra xa. Thân ảnh Đàm Phi mờ ảo, tiếng cơ khí lạch cạch, toàn thân gã bao phủ trong lớp hắc chiến giáp bắn vọt về phía Yêu Nhân mình xà. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Quách Yến nứt ra, một đám dây leo đầy gai nhọn quấn lấy chân bà ta, đâm những chiếc gai sắc nhọn vào từng thớ thịt. Quách Yến đang bị nỗi sợ hãi cùng phẫn uất chi phối nên không phản ứng kịp.
Lão già cùng thiếu nữ tú lệ cũng tách ra tấn công Hồng Dinh.
Vện Xà Nhân thấy Đàm Phi biến thân vội lắc mình né đòn công kích nhanh đến không tưởng. Tuy nhiên, hắc trảo đã bổ tới với áp lực vô cùng nặng lệ. Yêu nhân tránh được đòn sát thủ trong gang tấc nhưng nơi bả vai đã rách một mảng da lớn, máu tuôn xối xả.
Hắn gầm lên giận dữ, từ lỗ mũi tuôn ra hai lằn khói xanh thẫm, bao trùm lên thân ảnh Đàm Phi. Thực chất hắn muốn dụ gã mặt sẹo đánh cận chiến để phun độc, không ngờ Đàm ra tay tốc biến khiến hắn ăn đau khổ không phải nhỏ. Biết đã gặp đối thủ ngang tầm, Yêu Nhân lắc mình hóa ra bản thể là một con rắn khúc đen, khúc vàng lớn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực kim quang, trên đầu còn nhú ra cặp sừng nhỏ gần giống sừng Giao. Đôi tay lực lưỡng cầm song búa lao vào đám khói độc, quyết ăn thua đủ cùng thằng nhãi mặt sẹo.
Quách Yến do đã bị Yêu Nhân hạ độc, sức lực không còn nhiều, lại bị độc tố của Lục Điệt Song Tiên bào mòn nên không còn khả năng phản kháng. Bà ta nằm co quắp hôn mê một chỗ, không có tham gia chiến cuộc.
Lão già và thiếu nữ đương nhiên là phu quân của Quách tộc trưởng và con gái bà ta, Quách Hoàng Dung. Hai người này đang quần chiến cùng Hồng Dinh bất phân thắng bại. Hồng Dinh cũng không có ham đánh, nàng ta chỉ thực hiện chiến thuật du đấu, vừa đỡ đòn vừa di chuyển tránh né. Bỗng đâu một bóng xám với mũ trùm đầu xuất hiện tấn công giải vây cho Hồng mỹ nhân, nàng ta mừng thầm, không nghĩ gã kia lại còn sở hữu cả Khôi Lỗi cấp hai đắt đỏ.
Chiến cuộc gay cấn chỉ đến từ hai gã Yêu Nhân. Đàm Phi đã có Tam Diệp Ấn Ký nên chẳng cọi chất độc của Vện Kim Xà vào đâu, gã làm ra tư thế lảo đảo như trúng độc, tiện tay ném ra Hỗn Diệu Ngũ Long Tỉ nhằm thẳng mặt Xà Nhân. Xà Nhân thấy đối phương có vẻ đã ngấm độc tố, thứ mà hắn luôn dành ưu thế khi chiến đấu cùng nhân loại. Độc này không có giải dược, chỉ khi nào hắn nguyện ý giải trừ, hoặc trực tiếp đánh chết hắn mà lấy Túi Mật trong cơ thể để điều chế ra giải dược mà thôi.
Yêu Xà cậy mạnh vác búa đập thẳng vào Ngũ Long Tỉ, tiếng nổ lớn vang lên chát chúa, hổ khẩu hắn tê chồn, lực lượng công kích của chiếc Ấn kia cũng mạnh mẽ quá đi. Còn chưa hết kinh ngạc, hắc ảnh gã mặt sẹo đã chập chờn trước mặt, Phi Kiếm chém tới với góc độ hung hiểm dị thường. Xà Yêu vội vã tế ra một chiếc Mai Rùa đen tuyền cản lấy thế công, chiếc đuôi khổng lồ quất mạnh về phía mặt sẹo.
Đàm Phi đã giao thủ với Lục Tích Trương Tam không biết bao nhiêu lần, chiêu ‘Hoành Tảo Tiêm Vỹ’ của loài rắn dường như là bản năng khó bỏ, vậy nên cú quất đuôi của tên kia đã nằm trong tính toán. Thanh Lãng Cửu Thiên Lăng, dải lụa chín tua bất ngờ bay ra từ trong tay áo, nó huyễn hóa ra một con Giao Long chín đầu quấn lấy chiếc đuôi, trói buộc nó không cho cử động. Bản thân Đàm tế kiếm sử dụng thuật pháp ‘Hồi Oa Thủy’ trong Nguyên Nguyên Công đâm thẳng vào đầu lâu Vện Xà.
Kiềm Lam Kiếm hệ băng, sử dụng công pháp hệ thủy đương nhiên là hợp cách. Chỉ thấy một vòng nước xoáy khổng lồ như thác lũ đổ ập xuống như muốn cuốn lấy cự xà. Ngũ Long Tỉ vừa bị đánh văng đi cũng quay trở lại đập xuống đầu Vện Xà.
Xà Yêu sau tình huống vừa rồi đã hiểu ra vấn đề, thằng ranh con kia không trúng độc của hắn, hoặc đã miễn dịch với loại độc này. Quả đúng là ‘Bất tỉ bất chi đạo, nhất tỉ hạ nhất kiêu’, chưa đánh chưa thấy đạo, tỉ thí một chiêu đã thấy kém hơn. Tuy nhiên, bản lĩnh của hắn vẫn còn, phải dụ cho tên kia cận chiến hắn mới dở sát chiêu.
Mai Rùa quay tít rồi bay lên đầu Xà Yêu nghênh đón Ngũ Long Tỉ, miện hắn há ra đỏ lòm như chậu máu, trong miệng thấp thoáng một viên cầu vàng óng chiếu xạ vào xoáy nước Hồi Oa Thủy khiến nó đóng băng ngay lập tức. Song Búa cùng bổ vào đám băng vừa bị đông kết khiến chúng vỡ vụn. Mặt sẹo đang ở rất gần với nụ cười ranh ma, Yêu Xà cũng ngoác mồm cười lớn phô ra cặp răng nanh cong cong gớm ghiếc.
Đôi mắt màu hổ phách mở lớn ẩn chứa những đoàn linh văn nhỏ li ti, cặp đồng tử mảnh như sợi chỉ trong đó bỗng giãn ra, điểm điểm tử quang ma mị chiếu thẳng vào song mục Đàm Phi, tên tai gã còn văng vẳng tiếng nói nhân loại của Yêu Xà:
- Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cao cao tại thượng cũng phải vẫn lạc dưới chân bản vương… chết đi…
- Hết Chương 73 -