Huyễn Thần

Chương 100


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không nguồn
Chương 100: Vì ái hi sinh.

Dịch: ktmdang
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Nghỉ ngơi vài ngày sau đó, trong khi không có việc gì thì Lý Dật cùng Du Du ngồi nói chuyện phiếm. Tính khôi hài của hắn đã kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn. Nhất là khi hắn đem các truyện cười trên Inte ở địa cầu kể cho nàng nghe khiến người đẹp cười gập cả lưng. Theo như lời nàng nói, nàng từ nhỏ tới lớn dù cho tất cả nụ cười cộng lại cũng không có nhiều như hôm nay. Hơn nữa cũng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ và cười nhiều như vậy!

Đương nhiên, không phải lúc rảnh rỗi hai người đều nói chuyện phiếm. Du Du vẫn nhớ tới gia gia của nàng vừa mất đi, dù sao… Du Du cũng là một người rất nhớ ơn, đối với cái chết của gia gia sợ rằng trong thời gian dài nữa bọn họ cũng không quên được!

Đối mặt với việc này, Lý Dật càng kể rất nhiều câu chuyện ngụ ngôn xa xưa cho nàng nghe, làm cho Du Du hiểu được khía cạnh sinh lão bệnh tử của con người. Đồng thời hắn còn trích dẫn Đạo giáo, Phật giáo cùng với một ít truyện cổ của các giáo phái Tây phương khuyên giải Du Du làm cho nàng tin tưởng rằng: người chết là thoát khỏi thống khổ, là một việc tốt đẹp, không cần phải khổ sở!


Mặc dù hắn giải thích vô cùng minh bạch, kể rất chi tiết, thậm chí có điểm dài dòng nhưng do hoàn cảnh bất đồng, cũng không hiểu rõ văn hóa địa cầu cho nên đối với thuyết pháp của hắn Du Du vẫn là khó lòng mà hiểu trọn vẹn!

Nhìn Du Du đối với thuyết pháp mà bản thân nói cũng không tin tưởng, hắn không khỏi cười ha ha, vẻ mặt chăm chú nói: “Du Du, khi nàng đến thế giời này thật là đến chịu tội đó, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy sao? Mỗi một người lúc đi tới thế giới này đều khóc, bởi vì bọn họ rất rõ ràng là bọn họ tới để chịu tội, mà người chết thì sao? Bọn họ chết đi lại chưa chắc đã là thống khổ a!”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Nàng đừng tưởng rằng ta đang lừa gạt nàng. Khi nàng tới thế giới này, tất cả mọi người đang cười chỉ có nàng là khóc, chỉ vì nàng hiểu được cái mà nàng sắp sửa đối mặt sẽ là cái gì a!”

Nói tời đây hắn không khỏi mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhưng là khi nàng chết đi, tất cả mọi người lại khóc, nhưng là những người khóc này cũng không biết người kia chết đi hẳn là đang cười!”

“Thật như vậy sao? Ngươi nói khi ta vì gia gia khóc thì gia gia là đang cười sao?” Du Du rốt cuộc bị Lý Dật nói động lòng, không thể xác định nghi ngờ hỏi.

Đối với vần đề này, mặc dù hắn không biết chỉ là theo sách vở nói cho Du Du nghe, nhưng là ngay lúc này đối mặt với vần đề của Du Du hắn không có lựa chọn khác. Trừ bỏ khẳng định hắn có thể làm gì đây chứ?

Đạt được câu trả lời khẳng định đầy sức thuyết phục của Lý Dật, Du Du rốt cuộc thở một hơi. Nàng không còn vì cái chết của gia gia mình mà sáng tối canh cánh trong lòng. Nhưng dù vậy vẫn như cũ không cách nào làm cho nàng hoàn toàn giải thoát, vì vậy… Hắn tiếp tục công việc!

Nếu như ngươi bị một đoạn tình cảm dây dưa hay một cảm xúc hành hạ thì biện pháp tốt nhất là tìm một loại tình cảm khác bù vào chiếm lấy đầu óc bản thân, không cho bản thân nghĩ tới nó nữa. Đây là biện pháp tốt nhất, đồng thời… Cũng là biện pháp mà hắn nghĩ rằng thích hợp nhất cho nàng!


Mấy ngày nay, hắn kể cho Du Du nghe rất nhiều chuyện bi kịch tình yêu của địa cầu như chuyện tình Lương – Chúc (Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, truyện tình Romeo and Juliet của phương Đông). Khi nghe câu chuyện mà hắn kể từ đầu tới cuối, rốt cuộc… Du Du lần đầu có cảm giác quên cái chết của gia gia, bất quá làm cho hắn đau lòng chính là nàng càng thêm thương tâm càng thêm tiều tụy.

Không chỉ như thế, rất nhiều lúc hắn phát hiện nàng lấy một ánh mắt khác thường nhìn mình. Phảng phất giống như dị thường lo lắng cho an nguy của Lý Dật. Hơn nữa nàng đối với sự chiếu cố của hắn càng thêm cẩn thận, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác được một cỗ tình cảm như dạng tình yêu đang yên lặng hướng hắn truyền vào.

Quên ở nơi nào từng chứng kiến qua một câu nói rằng – muốn chiếm được trái tim của một người phụ nữ thì phải tiến công ngay lúc mà nàng tỏ ra yếu ớt nhất – như vậy thì xác xuất thành công là cao nhất. Bởi vì thường thường tại lúc yếu ớt, mới có thể hết sức quý trọng cảm tình. Trong lúc ngươi yếu ớt, mới có thể đối với mỗi một chi tiết tốt đẹp, khắc cốt ghi tâm a!

Những lời này đến cùng có phải là chính xác hay không, Lý Dật cũng không biết được. Bất quá hắn cùng Du Du tình cảm tiến triển cực nhanh. Hắn dần dần trở thành trụ cột tâm linh của Du Du, khuôn mặt như u lan rốt cuộc hé ra nụ cười, đọng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng!

Một tuần hạnh phúc cứ như vậy nhanh chóng trôi qua. Hắn cùng Tiểu Cường đều khôi phục sức khỏe, Du Du tu dưỡng vài ngày cũng phát ra màu sắc khỏe mạnh, hắn biết đã đến lúc nên lên đường.

Nếu như tình huống này là trước kia thì Lý Dật nhất định sẽ không chút do dự rời đi nơi này, tiếp tục bước đi trên con đường của mình, nhưng mà… Hiện tại cùng lúc trước không giống nhau, nếu như Du Du đã quyết định cùng hắn thì vô luận ra sao, hắn không thể không vì nàng mà lo lắng.

Du Du chỉ là một cô gái tầm thường. Không có bất kỳ vũ kỹ hay ma pháp gì, càng không có cái gọi là huyễn thú. Một người con gái yếu ớt như vậy, sao có thể thích ứng với cuộc sống ăn sương nằm gió như hắn chứ ?


Nếu như là thời gian trước đây khi hai người mới gặp mặt, Lý Dật dám nhẫn tâm mà rời bỏ Du Du, một thân một người rời đi. Nhưng mà sau khi đã cùng nhau sống chung một đoạn thời gian, Du Du đã trở thành một phần thân thể hoặc là sinh mệnh của bản thân hắn. Nàng không thể không có hắn bên cạnh, ngược lại hắn cũng không nỡ mà xa lìa nàng!

Thật sự mà nói đây là tình huống khó cả đôi đường a! Rời đi nơi này, Du Du đúng là khó lòng mà thích nghi với cuộc sống mới. Bên ngoài mưa gió không phải nàng có thể dễ dàng chấp nhận được. Nhưng mà ở lại chỗ này mà nói, Lý Dật lại không có lập trường thích hợp, không có thân phận thích hợp! Hơn nữa... Đối với việc tăng trưởng thực lực là cực kì bất lợi!

Nhìn ra phiền não của hắn, Du Du quật cường nói: “Dật ca! Xin ngươi không nên lo lắng nhiều vì ta. Xin ngươi yên tâm, vô luận như thế nào, Du Du nhất định sẽ thích ứng được. Du Du không phải, cũng không muốn làm một cái đóa hoa trưng trong bình. Xin không nên bởi vì Du Du, mà thay đổi quyết định của chính mình!”

Cảm động nhìn Du Du, nàng đúng thật là một người con gái thông minh hiểu chuyện. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế nên hắn càng hẳn là thêm quý trọng lo lắng cho nàng. Nói cách khác, lão thiên cũng không tha thứ của hắn a!

Đầu tiên là về chuyện thực lực tăng trưởng. Trải qua mấy tháng lữ hành, hắn vẫn như cũ không có tìm được cách có thể rất nhanh tăng cường thực lực. Cái mà gọi là ‘mọi ngả đường đều hướng về La Mã’ kia, nếu thật có như vậy, có lẽ ở lại đây trong thôn, chính là sự lựa chọn tốt nhất đây!

Về vấn đề lập trường cùng thân phận, này tựa hồ không nên trở thành lý do có thể ngăn cản Lý Dật. Không có lập trường sao? Không có thân phận thích hợp sao? Hắn chính mình sáng tạo một con đường riêng cho bản thân. Vì Du Du, hắn chuyện gì đều làm được, Lý Dật thật muốn xem thấy, ai dám làm khó khăn lay chuyển ý chí mình!

Đối với bằng hữu cùng thân nhân, muốn như ánh mặt trời kia toả ra ấm áp. Đối mặt địch nhân, muốn giống cái lạnh của mùa đông lãnh khốc vô tình. Đây là hắn từ sách vở mà đưa ra kết luận, đồng thời cũng là nguyên tắc sống mà hắn lựa chọn cho con đường sau này của mình!

Du Du từ khi hiểu chuyện cho tới nay, một mực sống tại sơn thôn nhỏ bé này. Nàng quen thuộc tất cả cành cây ngọn cỏ nơi này, cũng yêu quý hết thảy mọi thứ nơi này, dù sao... Nơi này cũng là cố hương của nàng a! Vì nàng, hắn muốn lưu lại xem một chút có thể hay không có gì làm!

Nghĩ tới đây, hắn kiên định nhìn Du Du, quả quyết nói: “Tốt lắm Du Du, nàng không cần lo lắng. Ta đã quyết định chúng ta không đi nữa. Ta muốn lưu lại, ở lại đây tiểu sơn thôn!”


Cái gì!

Nghe xong lời của hắn ta, Du Du không khỏi kinh ngạc thất thanh kêu lên, không dám tin nhìn hắn, thì thào nói: “Ngươi... Ngươi chẳng lẽ buông bỏ cho kế hoạch lữ hành của mình sao? Ngươi phải biết rằng, cái này tiểu sơn thôn quá nhỏ, lưu lại mà nói, ngươi sẽ bị mai một. Nơi này không thích hợp ngươi, ngươi là một con đại bằng cần khoảng trời để tung cánh, sao có thể ở nơi rừng núi nhỏ hoang vắng này sống vĩnh viễn ở đây chứ? Vậy thật không thích hợp với ngươi a!”

Nhìn Du Du khẳng khái phẫn nộ nói, hắn cũng không còn gì để nói. Nếu đã quyết định, hắn sẽ không thay đổi chủ ý của bản thân mình. Đây là hắn, một người nam nhân quật cường!

Thấy hắn im lặng không nói, Du Du rốt cuộc ngừng lại, sau khi có chút suy tư, kích động nhìn hắn, run rẩy nói: “Dật... Dật ca, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi sở dĩ lựa chọn lưu lại, có phải hay không nguyên nhân là vì ta?”

Đối mặt với vấn đề Du Du hỏi, hắn không có tận lực giấu diếm cái gì. Khi muốn nói yêu ai nếu ngươi không nói ra, không ai biết ngươi có yêu hay là không. Có lẽ có người ở trên mặt cảm tình thích mập mờ, nhưng mà đối với Lý Dật mà nói, hắn ta thích chính là trực tiếp!

Gật đầu, Lý Dật thản nhiên nói: “Không sai! Ta không nghĩ nàng sẽ phải cùng ta trải qua cảnh màn trời chiếu đất. Không nghĩ nàng bởi vì ta mà phải chịu nhiều gian khổ như vậy, cho nên... Ta phải lưu lại!”

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, sau đó khẳng định nói: “Không nên nói thêm bất cứ điều gì nói. Nàng là bằng hữu của ta, ta phải cho nàng suy nghĩ, đây là một việc mà người nam nhân phải làm!”

Nhìn Du Du vẻ mặt vừa hạnh phúc mà vừa cảm động, Lý Dật nghiêm túc tiếp tục nói: “Nàng không cần lo lắng cho tiền đồ của ta, là vàng đi tới nơi nào đều toả sáng. Nàng yên tâm, ta sẽ trở thành trưởng thôn nơi này, hơn nữa đem thôn này phát dương quang đại. Xin hãy tin tưởng ta, ta Lý Dật vô luận làm cái gì, đều sẽ làm cho cả thế giới ủng hộ ta!”

--------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment