Huyễn Thần

Chương 36


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 36: May mắn được cứu.

Dịch: tranbaolong (.
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien


Ngơ ngác nhìn bốn thi thể hắc y nhân bị cự hạt điên cuồng dẫm lên, Lệ Ti thật sự kinh ngạc, ngây ngốc nhìn mọi thứ, sau một khắc… Ánh mắt Lệ Ti dần trở nên thất thần, bị doạ cho ngất đi!

Không sai, đấy là cự hạt, chính là bảo bối của hắn - Tiểu Cường! Dựa vào bản năng của động vật, làm cho nó cảm nhận được lam bào pháp sư cùng với hai cung thủ, bọn họ đều có thể uy hiếp tính mạng của nó, bằng vào bản năng chiến đấu của một hạt tử, nó lặng lẽ lựa chọn phương thức trốn tránh chờ cơ hội.

Đối với lam bào pháp sư cùng cung thủ mà nói, chính nó với bất kì công kích nào đều là rất khó có hiệu quả, trừ phi bọn họ hoàn toàn không chú ý, Tiểu Cường ra tay đánh lén, nói cách khác, không làm như vậy chỉ là muốn chết!


Cũng may cơ hội tốt nhất đã tới, trong lúc Lệ Ti muốn bẻ gãy quyền trượng, tất cả mọi người kinh hoảng, liều mạng ngăn chặn Lệ Ti thực hiện hành động đó, Tiểu Cường nắm bắt thời cơ này đem kẻ có khả năng uy hiếp lớn nhất với tính mạng của nó tiêu diệt đi!

Nhìn thấy Tiểu Cường cuối cùng xuất hiện ở trước mặt, hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, nhất là sau khi nó đã tiêu diệt hết tất cả địch nhân, hắn hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi cũng như tội lỗi, cho dù Tiểu Cường tàn nhẫn dùng tám cái chân của mình dẫm bốn hắc y nhân thành thịt vụn, hắn không cảm giác thấy tội lỗi, tại trong mắt hắn những người này cùng với dã thú trước kia mà hắn giết không hề có sự khác biệt!

Với sự xuất hiện của Tiểu Cường, địch nhân hoàn toàn bị tiêu diệt, làm cho hắn đối với sinh tồn một lần nữa dấy lên hi vọng, ra lệnh cho Tiểu Cường quay lại tìm kiếm hàng hoá của Lệ Ti, sau đó dưới sự trợ giúp của Tiểu Cường hắn trèo lên lưng nó, rồi đem Lệ Ti đang hôn mê cùng lên, dưới sự thúc giuc Tiểu Cường với tốc độ nhanh nhất hướng Huy Hoàng chi thành chạy tới!

Hắn cùng Lệ Ti ước chừng cân nặng tầm ba trăm cân nặng, hơn nữa còn hàng hoá của Lệ Ti, tổng sức nặng lên tới sáu trăm cân, mặc dù Tiểu Cường như cũ vẫn có thể di động, nhưng là… Hành động của nó bị chậm đi rất nhiều, hơn nữa Tiểu Cường cũng có vẻ hết sức cố gắng!

Hơi lo lắng một chút, hắn liền quyết định đem hàng hoá trong đại thụ dấu ở một nơi hẻo lánh trong rừng, sau đó ra lệnh cho Tiểu Cường chạy với tốc độ cao nhất!

Trải qua một phen chiến đấu, máu hắn không khỏi biến thành màu đen, thân nhiệt đại giảm, hắn biết… Đây là dấu hiệu do mất quá nhiều máu, nhìn thoáng qua Lệ Ti vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hắn biết… Việc mới rồi xảy ra, đối với một người hồn nhiên như nàng mà nói, thật là một đả kích rất lớn!

Cử động thân thể một chút, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, tiềm thức ôm chặt lấy Lệ Ti, bắp đùi gác ngang thân thể Lệ Ti, gắt gao đem nàng cố định trong lòng, đừng đoán mò, hắn chỉ sợ sau khi hắn bất tỉnh, nàng sẽ rơi khỏi lưng Tiểu Cường mà thôi. (dê thì cứ bảo là dê có ai nói j đâu :04(1):)

Chỉ một lúc sau đó, hắn liền chìm vào mê muội, thiên địa phảng phất xoay tròn, sau một khắc… Trước mắt trở nên tối sầm, hắn cũng giống như Lệ Ti lâm vào hôn mê…


Thời gian Tiểu Cường chạy dần trôi, cho dù là trong đêm đen, Tiểu Cường vẫn như cũ duy trì được thị lực, hoàn toàn không bị ánh sáng làm ảnh hưởng.

Ân…

Rốt cuộc, Lệ Ti cũng tỉnh lại, mơ hồ dùng tay dụi mắt, đúng lúc mơ hồ này, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì đặt ở trên người mình, đồng thời… Cả lồng ngực cảm thấy ẩm ướt, nóng bỏng.

Nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, sau một khắc… Lệ Ti không khỏi đứng dậy hét lên, vừa muốn dùng tay đẩy ra, trong giây lát nhìn kĩ lại, như bị điện giật nhanh chóng thu hai tay lại.

Bắp đùi của hắn đang gác lên người nàng, nửa người đặt ở trên mình nàng, đem nàng đặt ở dưới thân mình, nhìn thấy hết thảy, Lệ Ti biết hắn là do sợ nàng té xuống nên dùng thân mình cố định nàng lại!

Tiểu… Tiểu Dật…

Cảm động kêu nhỏ một tiếng, nhưng là ngoài ý muốn… Không có một tiếng trả lời nào, nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiểu Dật trong lòng, nhưng là nàng cảm thấy sền sệt máu ở tay mình.


Tất cả mọi sự việc xảy ra trước đó nhanh chóng trở về, rốt cuộc… Lệ Ti hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn máu tươi trong ngực mình nóng bỏng, Lệ Ti không khỏi cảm động khóc nấc lên, nhìn sắc mặt xanh mét, môi tím lại, Tiểu Dật đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, Lệ Ti không khỏi gắt gao bịt miệng mình lại không cho tiếng khóc bật ra, giờ phút này… Hình tượng của Tiểu Dật trong mắt nàng tăng lên rất nhiều!

Giờ phút này… Trong mắt Lệ Ti, Tiểu Dật không còn là cái bóng luôn đi theo sau nàng, không còn là tiểu nam tử nàng nói gì nghe vậy, hắn đã trở thành một nam tử hán, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, hắn vì nàng mà làm hết thảy, đều tuyệt đối được xưng tụng là một đại anh hùng!

Mỗi một nữ hài, đều là trong giấc mộng của mình, mặc dù Lệ Ti còn rất nhỏ, không biết đến ước mơ tình yêu, nhưng là nàng cùng những nữ hài khác cùng tuổi, đều là mơ về một đại anh hùng, tại lúc nàng gặp nguy nản bỏ qua tính mạng bản thân đến cứu nàng!

Như là tiểu thuyết, vẫn là tiểu nữ sinh trong thế giới này rất hâm mộ chuyện tình ái xa xưa, mặc dù phần kết là bi kịch, bình thường đều làm cho các nàng khóc rả rích, nhưng là các nàng đều nằm mơ muốn chính mình cũng giống như thế, đó là một người anh hùng vì mình mà hi sinh hết thảy!

Gắt gao cầm máu cho vết thương đang không ngừng chảy máu của Tiểu Dật, Lệ Ti hai mắt đẫm lệ, thì thào nói: “Tiểu Dật, cố kiên trì, ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ không cho ngươi chết đâu, ta nhất định không thể mất ngươi!”

Một cảm giác thanh lương từ thân thể truyền tới, trước mắt một trận bạch quang chớp động, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy một quang cầu màu trắng sữa đang treo lơ lửng ở phía trên hắn, một điểm quang vũ, đều từ quang cầu đó truyền tới, cùng lúc đó… Hắn có thể cảm thấy vết thương trước ngực đang khôi phục một cách thần kì!

Tốt lắm!

Chính là trong lúc đang kinh ngạc, bạch quang chợt lóe, một đạo âm thanh êm dịu vang lên, đồng thời quang cầu màu trắng sữa biến mất, hắn cảm thấy trong cơ thể tràn ngập lực lượng, không thể tin vuốt lồng ngực trơn nhẵn của mình, quả thực hắn đang hoài nghi chính mình đang mơ thấy một cơn ác mộng!

Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuất hiện trước mặt hắn, đó chính là Lệ Ti đích khuôn mặt ôn nhu, người còn lại là một bạch y nữ tử, nhìn nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng tủm tỉm cười, hắn biết… Nàng khẳng định là một mục sư, bởi vì y phục của nàng, cùng với quyền trượng trong tay, đều là trước kia hăn trông thấy mục sư hoàn toàn giống nhau.


Cảm khái thở dài một tiếng, hắn từ trên giường ngồi dậy, không nghĩ tới… Hắn thật sự đã sống lại, hắn vốn tưởng mình đã chết rồi!

Chậm rãi động thân, hắn chân thành nói với bạch y nữ tử: “Thật sự cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi, ngươi đã cứu ta một mạng, ta Lý Dật nợ ngươi một mạng, sau này nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi!” truyện từ

Mỉm cười lắc đầu, bạch y nữ tử cười ôn hoà nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, đây là việc chúng ta phải làm!”

Ai…

Cảm khái lắc đầu, nội tâm đối với nghề nghiệp mục sư trở kính ngưỡng, sau này trên thế giới này, hắn đối với mục sư đều là nhất mực tôn kính, hiện tại hắn đối với cuối cùng cũng có thể giải thích, tại sao Ôn Toa chỉ nói đơn giản một câu, Tra Khắc Tư liền dẫn hắn vượt qua ngàn dặm, đem hắn an bài ở một địa phương an toàn, đổi lại nếu là hắn, nhất định cũng sẽ làm như vậy, bởi vì… Chúng ta nợ mục sư không phải tình cảm, chúng ta chính là nợ họ một cái mạng của mình!

Sau này dù đã trải qua nhiều chuyện, trong cả đời hắn, đối với mục sư đều dị thường khách khí, hắn có thể đối với mọi người vô tình, nhưng là không thể làm điều đó đối với một mục sư!



--------------------------------------------------------------------------------------------
Mời đăng kí dịch tại đây: tangthuvien /forum/showthread.php?t=28889
Góp ý tại đây: tangthuvien /forum/showthread.php?p=2337862#post2337862

Bình Luận (0)
Comment