Huyễn Thần

Chương 5


HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 5: Định cư thôn nhỏ

Dịch : Shihamaru
Biên dịch & biên tập :blackcat132
Nguồn : tangthuvien

Lúc Á Sâm theo thói quen đem thi thể dã thú trong tay vứt vào chỗ bình thường hay để thì hắn mới tỉnh ngộ lại. Xuất thần cả nửa ngày, chính mình kéo không phải là thi thể dã thú mà là một người đang sống sờ sờ!

Nhìn nam hài hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, Á Sâm kêu lên một tiếng kinh thiên động địa, nhanh đi tới. Vừa kiểm tra xuống, Á Sâm cười khổ. Người này không thể dùng từ yếu để mà hình dung. Vừa mới lôi kéo như vậy mà xương vai đã trật khớp, xương bắp tay đã gãy lìa. Á Sâm quả thật hoài nghi.

Cũng may đây là một loại thương bệnh mà thợ săn thường gặp phải nên kinh nghiệm phong phú. Đơn giản vài căn thảo dược, sau đó tiến hành củng cố lại là được.


Khi hắn đáng thương tỉnh lại thì mới phát hiện hắn bi thảm như thế nào. Xương vai trật khớp, xương bắp tay bị gãy, khắp người còn đầy vết rạch, thô sáp, lồi lõm phủ kín cả mặt da. Cái áo vải đơn bạc mỏng manh của hắn không thể che kín toàn thân, nửa người hắn đã huyết nhục mơ hồ.

Cái khổ của hắn còn không chỉ có như vậy. Vốn hắn đã bị thương rồi, nhưng lúc Á Sâm giúp hắn băng bó lại vết thương, hắn lại phạm thêm mợ sai lầm nữa. Khửu tay, các đốt ngón tay của hắn lần lượt bị hắn là cho trật khớp hết cả. Trong mắt Á Sâm, hắn chỉ như một tờ giấy, chỉ cần chạm phải là bị thương.

Mà nói đến đây, hắn không khỏi bội phục chị dâu. Á Sâm đã sớm thành hôn, thê tử của Á Sâm rất đẹp, vóc người rất là gợi cảm, mỗi ngày vào buổi tối đều cùng Á Sâm giở trò quỷ khốc lang hào(quỷ khóc sói tru; ước j mềnh đc như a ấy :050:). Hắn hoài nghi, lấy lực lượng của Á Sâm thì chị dâu làm sao có thể trụ được cả đêm? Cả đêm như thế mà không có gãy xương a!

Hoài nghi của hắn không duy trì được bao lâu. Khi hắn tận mắt chứng kiến chị dâu kéo một thi thể tông hùng (gấu ngựa) bốn năm trăm cân từ kho hàng ra, tận mắt thấy nàng dễ dàng ôm lấy cự hùng, treo lên bằng móc sắt cách mặt đất hai thước, hắn rốt cục cũng minh bạch, khí lực của chị dâu thật không nhỏ a!

Nhìn chị dâu lột da con gấu nhanh chóng như làm xiếc, hắn không khỏi cẩm khái. Đàn bà như vậy cũng chỉ có Á Sâm đại ca mới có thể hưởng thụ. Nếu là nam nhân thông thường, tới lúc động tình, sợ rằng chỉ cần chị dâu phát lực một chút, tiểu yêu (eo nhỏ) thương cảm phải răng rắc một tiếng, cắt thành hai đoạn.

Cuộc sống kế tiếp, hắn thương bệnh không ngừng. Đầu tiên chỉ có Á Sâm mới lộng thương hắn, sau đó lại chị dâu không cẩn thận, tự mình xuất trận cũng làm hắn bị thương nhưng như thế còn tốt hơn. Mặc dù không có làm gãy khớp xương, cũng không có trật khớp nhưng trên người hắn thường xuyên một mảng xanh, một mảng tím (ý nói loang lổ), khổ không nói hết. Chị dâu mặc dù đã rất cẩn thận nhưng lực lượng như thế chạm vào người hắn, chỉ cần sờ một cái là đã làm cho hắn một trận tím xanh ngay!

Rốt cục, được Á Sâm bày mưu, chị dâu tổ chức, tất cả thôn dân đều tập trung làm cho hắn một tòa phòng ốc bằng gỗ. Lết thân thể tàn bệnh, hắn rốt cục thoát khỏi cuộc sống hàng ngày, không bao giờ chịu sự giày vò của vợ chồng Á Sâm nữa.


Thợ săn đều chỉ ăn hai bữa cơm, sáng sớm một bữa, buổi tối một bữa. Mỗi lần đến lúc ăn cơm, chị dâu đều tự mình đưa thịt nướng nóng hầm hập, thơm phức đến cho hắn. Thật sự ăn rất ngon! Mặt khác, phòng của hắn và phòng của Á Sâm đại ca quay lưng vào nhau, ở giữa có một cánh cửa thông với nhau. Chị dâu đưa cơm chính là qua chỗ này.

Cuộc sống cứ như vậy qua đi. Thấy trình độ yếu nhược của thân thể hắn, Á Sâm cũng không trông cậy vào hắn có thể giúp gì được cho bọn họ. Sau khi thương thế khỏi hẳn, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn là đi xung quanh thôn kiếm về một ít củi. Đây là việc duy nhất mà hắn có thể làm!

Rốt cục, một tháng cũng đã qua. Thương thế trên người hắn cũng đã khỏi hẳn. Không biết Á Sâm dùng thuốc gì mà vốn phải hơn 100 ngày thì xương mới liền lại thì bây giờ chỉ cần 30 ngày là có thể khôi phục như ban đầu.

Ăn xong cơm tối, hắn và vợ chồng Á Sâm đại ca đi vào trong viện, dưới ánh trăng bắt đầu hàn huyên. Miễn cưỡng lại gần Tiểu Hoàng, hắn bây giờ cũng đã không sợ nó nữa, đối với hắn mà nói, bây giờ nó chỉ giống như một con mèo lớn mà thôi.

Sau khi hỏi hắn mới biết, hoàng mao lão hổ này, kỳ thật là hổ săn của Á Sâm, giống như là chó săn vậy.

Theo lời của Á Sâm đại ca, một thợ săn tốt thì phải có liệp sủng. Tốc độ của liệp sủng lúc đang ở trong rừng, nhân loại vô luận như thế nào cũng không thể so sánh được. Liệp sủng có thể trợ giúp chủ nhân chiến đấu, trợ giúp chủ nhân đuổi giết con mồi bị thương. Quan trọng nhất là còn có thể vận chuyển thi thể của động vật!


Hiện tại giống như Tiểu Hoàng, nó bây giờ đã hơn mười tuổi, cũng xem như là một lão hổ trưởng thành, khí lực còn lớn hơn cả trâu. Chỉ cần há miệng ra thì có thể đem một con gấu ngựa khoảng 500 cân ngậm quay về thôn, cái này có thể xem như đại khí lực!

Bất quá, liệp sủng lại rất khó có được. Cả thôn cũng chỉ có Á Sâm dùng hổ làm liệp sủng. Người bình thường đều dùng sói hoặc là các sinh vật khác để làm liệp sủng.

Kỳ thật, liệp sủng nói khó có được thì cũng khó có được, nói dễ có thì cũng dễ có. Chỉ cần ngươi có thể tìm được một sinh vật còn nhỏ chưa mở mắt thì ngươi có thể thu làm liệp sủng.

Kỳ thật, nguyên lý này mọi người đều biết. Sinh vật khi còn nhỏ đều coi sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy trở thành mẹ của nó cả. Liệp sủng chính là dựa theo nguyên lý này. Nhưng, nếu chỉ dựa vào điểm này thì không thể có một liệp sủng cường đại được.

Một con liệp sủng tốt phải được thường xuyên rèn luyện, thông qua chiến đấu cùng những đối thủ cường đại thường xuyên mới có thể có được bản lĩnh siêu cường. Nói cách khác, cho dù ngươi dùng lão hổ làm liệp sủng thì cũng sợ rằng không đánh lại được một con dã ngưu!

Huấn luyện liệp sủng là truyền thống cổ xưa của thôn xóm. Thợ săn của Hổ Khiếu thôn đều có một con liệp sủng kiêu dũng thiện chiến. Đó chính là người hợp tác tốt nhất, là đồng bọn trọng yếu nhất của họ.

Nhìn Tiểu Hoàng ôn thuận, lòng hắn không khỏi dương dương (ngứa ngáy). Nếu hắn cũng có một con liệp sủng cường đại như vậy thì thật là tốt. Nói vậy, cho dù mình đánh không lại thì cũng không có quan hệ gì. Liệp sủng của hắn sẽ giúp hắn cắn chết bại hoại đó.
(.
Hắn biết, yêu cầu của hắn có điểm không thực tế. Nhưng nếu hắn cũng giống như Á Sâm đại ca có một con lão hổ khổng lồ làm liệp sủng thì hắn có thể tìm đường nhà rồi!


Hắn đã từng xin Á Sâm, để hắn giúp hắn bắt một con thú chưa mở mắt để làm liệp sủng cho hắn. Nhưng Á Sâm lại nói cho hắn biết, muốn có một con liệp sủng cường đại thì phải trước lúc nó chưa mở mắt, dùng chính máu tươi của mình chăm nó. Chỉ có như thế thì liệp sủng mới có thể cùng ngươi huyết mạch tương liên, tâm ý tương thông. Nói cách khác, đều phải làm ngay từ đầu.

Hơn nữa, nói đại khái, sau khi sinh ra không lâu, liệp sủng sẽ mở mắt ngay. Cho dù Á Sâm muốn hỗ trợ, tìm được thú con chưa mở mắt, chỉ sợ chưa kịp mang về trong thôn thì tiểu liệp sủng sợ rằng đã sớm mở mắt. Cho nên, liệp sủng trong thôn luôn luôn do chính mình bắt được!

Hài tử trong thôn, sau khi 18 tuổi đều sẽ tiến hành lễ thành nhân. Muốn thông qua lễ thành nhân phải mỗi người một mình, mang theo một chuôi vũ khí, tại dã ngoại sinh tồn hơn một tháng, hơn nữa còn phải thành công bắt được liệp sủng cả mình. Nói cách khác, cũng chỉ có thể chờ sang năm, trưởng giả trong thôn tin tưởng, mỗi một người thợ săn đều có một con liệp sủng nhất định của chính mình. Đó là thượng thiên đã an bài cho họ, là thần thánh tồn tại! Tuyệt đối không thể nhờ người khác ra tay được. Nói cách khác, lão hổ dù rất ít nhưng chỉ cần mọi người giúp đỡ nhau, bây giờ có lẽ mọi người trong thôn đều có một lão hổ làm liệp sủng đi chứ!

Nghe Á Sâm nói, hắn bất đắc dĩ biết, Á Sâm không giúp hắn được. Hơn nữa, Á Sâm cũng sẽ không giúp hắn. Nhớ tới ba ba, mụ mụ, còn có tỷ tỷ ở thế giới kia, hắn không khỏi hạ quyết tâm, vô luận như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải có được liệp sủng của chính mình. Đây là hy vọng về nhà duy nhất của hắn!

Không phiền toái Á Sâm nữa, hắn tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra, cẩn thận suy nghĩ lại đượng đi tương lai của hắn. Hắn không có khả năng sống qua ngày chờ chết như vậy. Nhân sinh của hắn không thể ảm đạm mãi như vậy được, hắn nhất định phải tìm được đường về nhà. Thế giới này không thích hợp với hắn!

Liệp sủng là hy vọng duy nhất của hắn. Cơ thể hắn thật sự quá yếu, hài tử 10 tuổi trong thôn đều khỏe hơn hắn, kiện tráng hơn hắn. Mà hắn đã 16 tuổi. Theo cách nói của Á Sâm, hắn đã qua thời kỳ tu luyện hoàng kim. Dù tu luyện như thế nào cũng không có tác dụng quá lớn!

Nhưng cho là đúng như vậy đi, thì hắn làm sao có thể buông tha được cơ chứ? Hắn rất rõ ràng, hắn có thể không làm cái gì cả, cơm đến tận miệng, áo đến tận tay. Xem mặt mũi của Tra Khắc Tư, Á Sâm tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn. Nhưng, hiện tại vấn đề là, hắn không cho phép mình sinh sống vô sỉ như thế!

Chậm rãi vươn tay, bắt lấy thanh trường kiếm màu bạc mà Tra khắc Tư cho hắn ở đầu giường. Cho dù hắn biết rằng mình khó có thể luyện ra thành tích gì, nhưng hắn vẫn không thể bỏ qua. Có một câu cổ thoại nói đúng: Chỉ cần nỗ lực, vĩnh viễn cũng không chậm!

Bình Luận (0)
Comment